Hôm nay ta dùng châm bức Độc cho huynh.
Cởi áo. Nhược Ly bình tỉnh nói.
Chúng ta có cần ra ngoài không? Lãnh Nhất ngượng ngùng nói.
Không cần đâu. Nhược Ly buồn cười trả lời. Ta sẽ châm bốn mươi chín châm.
Lần này lúc huynh tỉnh táo sẽ rất đau. Cố chịu đựng.
Ta chịu được, cứ châm đi. Thần sắc tự tin trả lời nàng. Hắn được mệnh danh là Chiến Thần chút đau đớn này có là gì?
Nhìn hắn tự tin lại tỏa ra khí thế Vương Giả, Cao quý bễ nghể Thiên hạ nàng cũng bị hấp dẫn phải nhìn thêm vài lần.
Nàng bắt đầu hạ châm xuống.
Châm đầu tiên thần sắc bình thường châm thứ hai thứ ba đều không biến hoá.
Đến châm thứ mười hắn chỉ hơi nhíu mày một cái.
Châm thứ hai mươi mày đã nhíu chậc hơn.
Đến châm thứ ba mươi mồ hôi đã tuôn ra ướt đẫm.
Châm cuối hạ xuống hình như nàng nghe tiếng nghiến răng ah.
Nhưng từ đầu đến cuối một tiếng kêu đau cũng không nghe thấy.
Định lực người này thật kiên cường ah. Ngân châm nàng hạ xuống đều là những huyệt vị đau đớn nhất trên cơ thể người.
Nếu người bình thường chỉ chịu được không tới hai mươi châm mà thôi. Vậy thời gian ép chất độc ra sẽ lâu hơn gấp ba lần.
Còn người này nếu duy trì tình trạng này chỉ cần 2 lần nữa chất độc sẽ bị bức ra hết.
Nàng cảm thấy thành tựu ah. Đúng là nếu bệnh nhân phối hợp với thầy thuốc thì thuốc đến bệnh trừ.
Cũng như hắn phối hợp với nàng nếu hắn không chịu đựng nổi thì thời gian bức độc ra sẽ lâu hơn gấp đôi ah.
Nhìn thần sắc càng ngày Càng kém của Gia. Lãnh Nhất mở miệng hỏi..
Nhược Ly cô nương người xem. Gia hình như rất khó chịu. Hắn dè dặt lên tiếng.
Huynh còn chịu đựng được không? Phải châm nửa canh giờ mới có thể bức độc
theo châm ra ngoài. Nếu huynh chịu không nổi ta sẽ rút bớt châm ra. Tuy
thời gian bức độc sẽ kéo dài hơn một chút nhưng sẽ dễ chịu hơn? Nàng
cũng hơi lo lắng rồi.
Nàng đang lo lắng cho ta sao? Yên tâm ta
còn chịu được. Chút đau đớn này nếu chịu đựng không nổi sao còn là Nam
Tử hán Đỉnh Thiên Lập Địa. Khí thế Vương Giả tự nhiên phát ra. Làm
người ta muốn cuối đầu thuần phục.
Nhược Ly cũng không nói nữa mà chỉ im lặng quan sát Lãnh Thế Tuyệt.
Người này cho nàng cảm giác an toàn. Tự nhiên không gò bó. Cảm giác bễ nghể Thiên Hạ này làm nàng như bị cuốn hút vào.
Tim nàng đã không còn nghe nàng nữa. Chẳng lẻ Nàng động tâm rồi sao? Nàng
động tâm với người nam nhân này? Nàng không hề bài Xích chuyện tình cảm, nhưng chưa gặp người làm nàng động tâm mà thôi.
Sư phụ cho nàng cảm giác được cha yêu thương. Đây cũng là thứ mà kiếp trước nàng ao ướt.
Sư huynh cho nàng cảm giác được cưng chiều, được dựa dẫm, nhưng đó nàng xem là anh trai.
Còn với người này hoàn toàn khác ah. Nàng muốn đứng bên hắn bễ nghể nhìn
Thiên Hạ. Cảm giác này hoàn toàn khác ah. Nàng muốn chiếm hữu là Tâm
hắn.
Đúng vậy thứ nàng muốn là TÂM của người này, Làm sao đây, nàng muốn tim hắn chỉ rung lên vì nàng ah.
Hắn là của nàng. Đôi mắt bỏng loé sáng lấp lánh như, Đôi môi nở nụ cười
thật tươi, chói sáng làm người ta ngẩn ngơ mà ngắm nhìn.
Đáng
tiếc có người đang nhắm mắt chịu đau đã không thấy được nụ cười của nàng ah. Nếu hắn mà biết nàng suy nghĩ gì chắc giờ hắn đã hết đau mà vui đến nở hoa luôn rồi.
Huynh đã cưới vợ chưa? Nàng bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Vẫn chưa. Hắn nhịn đau trả lời.
Vậy huynh bao nhiêu tuổi?
Đã 27.
Huynh là xử nam sao?
Lãnh Nhất và Lãnh Tứ trợn tròn mắt rồi. Không ngờ Nhược Ly cô nương nhìn dịu dàng như nước mà lại mạnh mẻ vậy ah.
Nhưng mà Gia sẽ trả lời sao đây? Thật phấn khích ah. hai tên thuộc hạ vô lương tâm đứng xem cuộc vui.
Nếu lúc này Lãnh Thế Tuyệt đang mở mắt sẽ dùng ánh mắt lăng trì hay tên đó
nhưng rất tiếc giờ hắn đang nhắm mắt, tai hắn còn có vết ửng hồng rất
khả nghi ah.
Phải.
Qua một lúc lâu vẫn không nghe trả lời Nhược Ly định bỏ qua, thì nghe tiếng nói vang lên.
Nhìn vết ửng hồng trên tai của hắn nàng càng vui vẻ ah. Nam nhân của nàng rất sạch sẽ ah.
( bá đạo hết sức, có ai bá đạo như vậy chị ấy không ah, còn hơn cả anh Tuyệt nữa )
Ha ha. Vậy huynh thích ta sao?
Nàng lại hỏi một câu làm bọn Lãnh Nhất kinh ngạc đến mức có thể nhéc luôn quả trứng gà vào miệng rồi.
Hình như hắn có cảm giác là Gia bọn họ bị bán mà còn đang vui vẻ đếm tiền ah.
Rốt cục là Gia định lừa cô nương người ta hay cô nương nhà người ta lừa mất Gia bọn họ vậy?? Hố hố hố.. Bọn hắn chỉ là thuộc hạ không thể xen vào
chuyện của Gia. Chỉ mong Gia đừng bị người ta lừa mất là được rồi. Hai
tên thuộc hạ bất lương lại tiếp tục xem ah.
Ta thích nàng. Hắn
bỗng mở mắt, ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng vào nàng, trong đôi mắt đó chỉ có sự yêu thương, nuông chiều, chân thành và ấm áp. Không một chút tập
chất nào.
Nàng cũng thu hồi thần sắc đùa giỡn thấy vào đó là sự nghiêm túc nhìn vào mắt hắn mở lời.
Ta rất ích kỷ và nhỏ nhen. Lòng ta không rộng lượng. Ta sẽ không chấp nhận dung dù là 1 hạt cát.
Ta biết. Bản thân hắn cũng không dung nổi một hạt bụi nhỏ, sau lại yêu cầu người khác.
3 ngàn giai lệ, chỉ sủng một người?
Chỉ sủng một người.
Hắn khẳng định gật đầu. Lại sợ nàng chưa hiểu lại nói thêm.
Một đời một kiếp một đôi người. Bất Ly bất khí.
Nàng hít một hơi thật sâu. Nhìn vào mắt hắn nói từng chữ một.
Ta không dung thứ cho người phản bội. Nếu chàng dám phản bội ta, ta sẽ
giết chàng. Nếu đã nhận định ta, thì dù là một cái liếc mắt cũng không
thể cho người khác. Chàng khẳng định?
Ta khẳng định! Lãnh Thế Tuyệt không một chút do dự.
Tốt! Từ hôm nay chàng là của ta. Tuyệt không cho đổi ý.
Không đổi ý. Gật đầu chấp nhận lời của nàng, hắn thật vui vẻ ah. Nhược Ly của hắn thật bá đạo. Bỏ thêm một câu. Cũng Giống hắn ah!! .
(từ chương này sẽ đổi cách xưng hô nha. Thay là chàng và nàng, người ta yêu rùi, phải thay đổi cách xưng hô thôi. hố hố hố )
Hoàng cung Thiên Long quốc. Ngự Thư Phòng.
Tất cả Các ngươi đều là phế vật, người đã mất tích được một đoạn thời gian, nếu lúc này Hoàng Nhi của Trẫm đang bị thương cần giúp đỡ. Bọn người
các ngươi chỉ biết mở miệng là thần vô năng, cầu Hoàng Thượng trách
phạt. Hảo nếu đã vô năng như vậy, Trẫm thành toàn cho các ngươi.
Người tới, mang lũ phế vật ra trảm hết cho Trẫm. Thiên Long Đế nổi giận lôi
đình. Tam Hoàng Nhi là người mà hắn yêu thương và tin tưởng nhất, nhưng lần này hồi triều lại gặp mai phục. Mất đi tung tích, Sống chết không
rõ, bảo hắn làm sao không giận?
Còn cái đám hỗn đản này ngày
ngày chỉ toàn nói những lời sáo rỗng. Chém hết cho đỡ phải hao tổn quốc
khố cho lũ vô năng này. Càng nghĩ càng giận.
Sao còn không lôi bọn hắn đi? Hắn quát lên.
Trong Ngự Thư Phòng tiếng vang xin liên tục vang lên.
Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng ta mạng.... Càng nghe càng thấy phiền
phất tay. Ngự lâm quân lập tức che miệng kéo bọn họ ra ngoài.
Thái tử và các đại thần tận lực không để Hoàng Thượng chú ý đến mình. Làm
sao dám đi ra xin tha cho bọn người kia? Giỡn sao Hoàng Thượng đang nổi
giận ai dám mở lời. Nếu không thì cũng đừng cần cái đầu trên cổ rồi.
Hoàng cung nước Phượng Chiếu, trong một gian mật thất,
Gia, chuyện đã làm tốt. Một người Áo đen cung kính bẩm báo.
Tốt, lui xuống đi. Lạnh nhạc Nói cũng không xoay người lại.
Dạ! Lập tức lui ra ngoài.
Lúc này người nọ mới từ từ xoay người lại là một người Trung niên, tỏa ra
hơi thở âm lãnh. Trên người trường bào đen Thêu một con kim long.
Lúc này trong mật thất quỷ dị xuất hiện thêm một hắc y nhân.
Về nói với chủ nhân của ngươi, chuyện đã thành. Đừng quên hiệp ước.
Hắc y nhân kia cũng không trả lời mà Nhanh chống biết mất khỏi mật thất.
Sau đó hắn lại đi đến bên bàn viết xuống một mảnh giấy . Bỏ vào ống tre nhỏ đi vài bước đến lồng chim lấy ống trúc nhỏ cột vào chân nó. Rồi bước ra ngoài mật thất ở một nơi kín đáo thả đi.
2 năm trước xảy ra một cuộc đảo chính ở Đông Lăng quốc. Đại Thái tử mất tích nhiều năm trở về, sau khi về được Uông Đế phong vương nhưng không có thực quyền, ở dưới
sự chèn ép như vậy nhưng vài năm sau đại Thái Tử lại đảo chính dùng binh tiến vào Hoàng Cung buộc Uông Đế phải thoái vị, trả lại giảng sơn cho
mình.
Sau đó đăng cơ, hiệu là Lăng Tiêu Đế. Dùng thủ đoạn lôi
đình nắm giữ triều chính. Tay nắm thực quyền. Tiến hành cải cách luật
lệ, lưu thông buôn bán, chế tạo và tàn trữ vũ khí,huấn luyện binh lực.
Chỉ trong 2 năm đã lớn mạnh giàu có ngang với Phượng Chiếu quốc. Thu phục
nhân tâm, là một minh quân được người người Đông Lăng ca ngợi.
Lúc này Lăng Tiêu Đế đang vừa đi vừa nghe người phía sau bẩm báo.
Bẩm Hoàng Thượng! Chiến Thần của Thiên long Hoàng Triều, Lãnh Thế Tuyệt đã
mất tích trong lúc hồi triều, hiện giờ không rõ tung tích.
Ah!
Tiếp tục theo dõi có tin gì thì hồi báo cho ta. Mà Thôi, ngươi dẫn theo
vài người đến Thiên Long điều tra chuyện này, đi đi! Giọng nói ôn hòa
trầm bổng vang lên.
Dạ! Thuộc hạ sẽ lập tức đi ngay. Rồi xoay người lui xuống.
Lãnh Thế Tuyệt.. Chiến Thần sao?? Đôi môi mỏng nhẹ nhấc lên.
Người này chính là Bách Lý Mạch ah. Nhưng giờ không còn ôn nhu nhẹ nhàng nữa. Mà quanh thân tỏa ra khí thế sắc bén, lạnh lẽo.
Đôi mắt loé lên, thu hồi khí thế . lại là một thân ôn hòa nhẹ nhàng. Là một Hoàng Đế ôn nhu, vô hại.
Bên ngoài đang sống gió ngập trời vì Chiến Thần mất tung tích, Sống chết
không rõ. Nhưng nhân vật chính lại đang vui vẻ nấu ăn ah.
Hắn đã bức độc ra ngoài gần hết rồi, Ly Nhi nói rằng chỉ cần một lần bức độc ra sẽ khỏi hoàn toàn.
Giờ hắn đã hoạt động bình thường. Chỉ là không được sử dụng nội lực mà thôi.
Mấy ngày nay hắn rất vui vẻ ah. Những chuyện khác để sau này tính.
Giờ hắn phải lấy lòng Ly Nhi ah. Nhớ lúc trước Lãnh Nhất từng nói lúc làm
đồ ăn cho nàng, nàng rất vui ah. Nên hôm nay hắn mới xuống bếp . đợi lát nữa nàng nhất định sẽ ngạc nhiên nha hahah ( một thê nô mới ra lò rồi)
Gia! Lãnh Tứ vừa chạy vào vừa kêu lên. Đi với thuộc hạ, nhanh ah! Vừa nói vừa lôi hắn đi.
Đi vòng qua bên hông nhà được một khoảng Thấy Lãnh Nhất đang đứng trước một ngôi mộ,
Gia .
Ừ !
Đây là mộ của Phượng Tiếu. Như vậy người cuối cùng của Phượng Gia cũng đã
chết, vụ huyết án Phượng Gia và bản đồ đã không còn manh mối.
Lúc ban đầu muốn tìm từ Phượng Tiếu giờ người đã chết làm sao điều tra tiếp đây? 3 người đang không biết làm sao thì phía sau đột nhiên có tiếng
nói vang lên.
Sao các ngươi ở đây? Còn huynh hình như ta đã nói không được làm loạn mà? Câu đầu nói với bọn Lãnh Nhất, câu sau thì nói
với Lãnh Thế Tuyệt.
Ta nào có làm loạn, bọn họ phát hiện mộ của
người chúng ta đang tìm kiếm mấy năm nay. Nhưng giờ đầu mối đã đứt hết
người cũng đã chết. Hắn thần sắc hơi khó chịu lên tiếng. Sau đó lại lấy
lòng đến bên cạnh Nhược Ly.
Tìm hắn làm gì?
Gia được
lệnh điều tra về huyết án diệt môn của Phượng Gia, sau đó biết được có
lẽ trong tay người duy nhất thoát chết có vật mà bọn chúng muốn.
Nhưng điều tra mấy năm chỉ có tin tức của Phượng Tiếu từng ở 7 -8 năm trước từng xuất hiện rồi thất tung.
Đồ vật trong tay hắn cực kỳ quan trọng. Gia muốn tìm về. Cũng trả lại công đạo cho Phượng Gia. Lãnh Tứ một hơi nói hết. Sau đó lại bắt đắc dĩ lắc
đầu. Mọi người chìm trong suy nghĩ của mình cũng không ai lên tiếng.
Đồ vật đó nằm trong tay ta. Nàng bình tĩnh nói.
Chúng ta về nhà đi ta sẽ nói rõ cho các ngươi nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...