“Đừng động vào ta….đừng………”..Trầm Phượng hoảng sợ bộ dáng hoảng hốt nhìn những vị nữ tử trước mặt, thân thể co rúm ngồi ở mép giường, mâu quang hoảng loạn bất an,thon dài tay ngọc siết chặt một vật nhỏ gì đó trong tay
“Công tử…ngươi..đừng sợ..chúng ta”…một vài nữ tỳ hoảng hốt. Này các nàng cũng ko làm gì hắn nha!
“Các ngươi đi ra”, âm lãnh giọng nói vang lên, Mị nhíu mày nhìn cảnh tượng hỗn độn trên
“Là chủ thượng,” các nữ tỳ cúi người rời khỏi, bộ dáng thập phần cung kính ko chút khác lạ
Mị nhẹ nhàng đi đến bên Trầm Phượng, thập phần ôn nhu hoàn toàn khác với bộ dáng cao cao tại thượng lúc nãy, mày ngài khẽ nhíu, này tiểu nam nhân 10 năm ko gặp hắn như vậy thê thảm đâu. Mị đem hắn về, thương thế trầm trọng, trên người vết thương kinh khủng, sức lực suy yếu , bộ dáng thật khiến nàng đau lòng sao. Hắn hôn mê gần 2 ngày a. Này kẻ nào làm hắn như vậy nàng nhất định cho hắn trả giá đại giới
“Ngoan, ko sao tốt lắm có ta ko ai có thể thương tổn ngươi”, Mị mềm nhẹ ôn nhu trấn an Phượng, động tác thập phần thương tiếc kéo hắn vào lòng. Phượng cũng ko như thế chống đối, hắn hôn mê 2 ngày này là âm thanh này như thế ôn nhu đưa hắn từ địa ngục sâu trong vực dậy. này âm thanh vừa xa lạ mà quen thuộc,mà hoài ôm này hơi ấm làm cho hắn có chút an tâm lại có chút luyến tiếc, hắn vì sao lại như vậy, nữ tử này cho hắn cảm giác vừa quen vừa lạ, bất chợt một bóng dáng xinh đẹp chợt lóe lên trong óc hắn rồi biến mất, nhanh đến nỗi ko thể thao túng
“Phượng nhớ ta sao,” Mị thanh âm mị hoặc thì thầm bên tai hắn bất giác Trầm Phượng toàn bộ mặt như thiêu nóng
Nàng…hắn…sao nàng biết tên hắn đâu! Phượng có chút nghi hoặc
“Ân ko nhớ”, mị trêu chọc khẽ cắn nhẹ vành tai hắn làm cho Phượng bỗng chốc trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, Trầm Phượng có chút bất an cùng hoảng loạn muốn vung khỏi cái ấm áp hoài ôm đó nhưng lại thật sâu luyến tiếc, này mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể nữ tử hắn lại như thế cảm thấy thật quen thuộc đâu
Thấy phượng rục rịch mị càng thêm siết chặt hắn bên người, xinh đẹp khuôn mặt càng chôn sâu vào trong hõm vai của hắn
“Ngươi……ngươi,…”…, Phượng hoảng sợ chân tay càng thêm vô thố, những hình ảnh sâu trong quá khứ hiện về làm cho hắn thật sợ hãi, cả người ko ức chế được run cả lên. Cảm thấy hắn có điểm sợ, Mị trầm mặc này nam nhân như thế sợ nàng sao, Mị buồn bực âm lãnh trên gương mặt càng thêm đi lên
“Đừng nhúc nhích! Để cho ta ôm một chút, một chút là tốt rồi…”.Phượng nha! 10 năm không gặp, ngươi ko nhận ra ta làm cho ta tâm tính thiện lương đau nha, này ngươi chỉ cần liếc mắt một cái là ta đã nhận ra! Này dù 10 năm gặp lại nhưng cảm giác còn như nguyên sơ lúc ban đầu. này lãnh tình tâm, mỗi lần nhìn thấy ngươi lại loạn nhịp! ngươi a!! rốt cuộc hạ gì bùa chú mà khiến cho ta yêu luyến hơn 10 niên đâu
Lời nữ tử ôn nhu nỉ non, nhẹ nhàng …..làm cho hắn xao động, này nhân như thế nào quen thuộc, này phân ôn nhu, này là bá đạo…..này xinh đẹp băng dung…kia ấm ám, duy nhất cho hắn, chỉ dành cho hắn…..
Mị….Mị….môi anh đào nhẹ nhàng nỉ non, là ngươi, là ngươi thật sao! Phải chăng là ngươi này cô gái khiến hắn vừa yêu vừa hận
Này duy nhất ngoài thân nhân cho hắn ấm áp, vô tư ôn nhu đối đãi hắn, nói hắn “ đơi ta 16 tuổi ta thú ngươi”, rồi biến mất vô tung vô ảnh, 10 năm hắn vừa yêu vừa hận cái này nhân, đã ăn ko biết bao nhiêu khổ, chịu ko biết bao nhiêu dày vò, bị ko biết bao nhiêu lần vũ nhục chết đi sống lại hắn vẫn kiên cường sống qua vì hết thảy chờ 1 lời hứa, hắn cứ kiên trì chỉ để 1 lần nữa có thể thấy hắn nhưng mà bây giờ hắn xứng sao……….Phượng mâu thuẫn phức tạp tâm tình nhìn Mị, ủy khuất cùng nghẹn ngào, là cho tâm hắn rối loạn cả lên ko biết phản ứng sao cả
Lệ nhẹ nhàng trên mặt rơi, này một giọt hai giọt….này hắn nhớ đã bao lâu hắn chưa từng khóc qua! Này 10 năm trước,…..cũng chỉ có nàng mới khiến cho hắn vô thố, khiến cho hắn an tâm mà bại lộ mặt yếu của mình, an tâm mà khóc…..này lệ vừa ngọt ngào vừa cay đắng….chua xót..vui mừng gặp lại rồi ko biết ra sao đối mặt đối phương, này lời hứa bé thơ ngày xưa….tất cả làm cho hắn loạn, loạn hết thảy
“Ngoan! Ko sao rồi!! khóc hết mọi việc là tốt rồi….”xin lỗi thực xin lỗi, lâu như vậy mới tìm được ngươi, Phượng,..của ta Phượng nha, ta rốt cuộc thấy rồi ngươi, lần này đây, chẳng chia li nữa rồi. cho nên an tâm khóc đi thôi! Khóc rồi sẽ ko có chuyện gì nữa! của ta phượng nhất định phải mỉm cười mà sống, cho nên mọi việc có ta là tốt rồi!!!!!!!!
Mềm nhẹ hơn lên hắn lệ, mắt , mũi, môi…như chuồn chuồn lướt nhẹ, như an ủi, nỉ non, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy ái tình….khiến cho hắn an tâm,…..dường như khóc lâu lắm, như trút rồi gánh nặng……hơn 10 niên lần đầu tiên hắn như thế thoải mái như thế an tâm, tốt rồi!! ….an tường trong lòng nàng ngủ……như vậy đi! Một chút, một lát là được….
Mị có chút dở khóc dở cười này nhân, nhìn hắn ngủ trong lòng nàng như con mèo nhỏ mễ…thật khả ái nha…..khẽ đặt xuống vầng trán hắn một nụ hôn, của ta đích Phượng……Phượng, ngô yêu!!
Mị, nghe nói ngươi nhặt được cái mĩ nam tử đâu, Âu Dương Sắc Vi hớn hở nói
“Hắn là chủ nhân của Đào Phượng hiên”, Mị nhẹ hớp một ít trà lạnh nhạt đáp
“a….., là hắn, ngươi tìm được rồi.” Sắc Vi càng thêm hưng phấn, này nàng thật tò mò ko biết nam nhân này như thế nào lại nắm được cái này cao ngạo muội muội tâm đâu.
“ân……….”.mị khẽ cười,phượng mâu trở nên ôn nhu. xinh đẹp dung nhan càng thêm xuất chúng
“Ô…..ô……Mị ngươi thấy sắc quên thân a”, Âu Dương bất mãn này băng sơn muội muội vì nam nhân như thế xinh đẹp cười làm cho nàng có chút ghen tị a
Mị đen mặt nhìn ủy khuất Âu Dương Sắc Vi như một cún nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, này hắn là hoàng đế sao, có sai lầm hay ko lúc trước tuyển thượng hắn a
Ngươi đừng ngoạn, nhị quốc sứ giả 2 ngày nữa đến, tốt nhất lo cho tốt a, Mị lắc đầu nhìn sắc vi
“Ân……….yên tâm ta chuẩn bị tốt lắm”, thu lại thái độ Sắc Vi lại trở lại phong phạm cao cao tại thượng minh quân trong lòng quần chúng a( Biến sắc mặt nhanh quá a!)
“Còn nữa mấy ngày nay ta sẽ ko vào cung”, Mị bồi thêm vào
“Ân, tốt lắm ngươi cứ lo cho của ngươi mĩ nam a”, ta đi tìm Tĩnh hảo hảo cho hắn an ủi, Âu Dương tiếp tục diễn trò, nháy mắt một chút nghịch ngợm
Mị chính là ko nói chỉ mỉm cười nhìn bộ dáng của Sắc Vi, dù sao nàng cũng chưa đến 20 a, tâm tánh còn có chút trẻ con, nàng biết nàng chỉ như thế đối mình nên tâm cũng như thế ấm áp đi lên
“Bệ hạ, nam hậu…..nam hậu ngất xỉu”, một gã sai vặt chạy vào hoảng hốt bẩm báo
“Sao?” Âu dương sắc vi khôi phục vẽ lãnh tĩnh nhưng thật sâu trong đôi mắt là lo lắng cùng khẩn trương
“Biệt lo lắng, có ta ko ai có thể tổn hại ngươi cùng những người ngươi yêu”, Mị nắm tay kiên định nhìn Sắc Vi
“Ân,”…. sắc vi cảm động nhìn nàng, tuy nàng lớn hơn nàng nhưng luôn luôn được nàng sủng nịnh bao che, tốt lắm này cảm giác cho nên dù là bệ hạ nàng vẫn thật thích này làm nũng nàng nhận thức 10 năm muội muội nha!
***************************************
“Sao rồi, tĩnh ko có việc gì đi?” Âu Dương Sắc Vi lo lắng nhìn Mị, nhìn dung nhan âu yếm nhân hôn mê nàng thật sâu rồi bất an, hắn cùng Mị là nàng thân chí yêu a
Mị trầm mặc ko nói, khẽ nhíu mày bộ dáng lâm vào trầm tư càng làm cho âu dương lo lắng
“Các ngươi hết thẩy ra ngoài, ko lệnh của ta ko ai được phép bước vào”, Sắc Vi lạnh lùng ra lệnh
“Là………”tất cả ra khỏi chỉ còn 3 người, mị, vi cùng tĩnh
“Tĩnh, ngươi tỉnh, có biết ta bao nhiêu lo lắng ân?” Âu Dương Sắc Vi mừng rỡ nhìn lãnh tĩnh mở mắt
“Ân, ta ko sao, vi để cho ngươi lo lắng……”..Lãnh Tĩnh ôn nhu cười nhìn Âu dương Sắc Vi
“Hắn trúng độc”, Mị nhẹ nhàng phun ra ba chữ nhưng lại đem hai người còn lại cấp dọa đến
“Trúng độc, Tĩnh vì cái gì trúng độc”, Âu dương Sắc Vi có chút hoảng loạn
“Vi, đừng lo, ta ko sao”. Lãnh Tĩnh cảm động nhìn mình thê chủ, nói đế vương gia vô tình nhưng nàng đối với hắn tốt lắm, tuy có rất nhiều nam nhân nhưng nàng chưa hề chạm qua chỉ yêu đối hắn, thường xuyên đưa hắn du ngoạn, cho nên hắn buông hết thảy tự do chính là theo nàng a
“Hai ngươi sắp có cục cưng, ta cũng sắp lằm cô cô a”, mị khóe miệng cười
“di….”.hai người kinh ngạc tiếp theo đó là kinh hỉ, bộ dáng vui mừng nhìn mị
“ta….ta sắp làm mẫu hoàng a”, Âu Dương Sắc Vi vui sướng nhìn về phía Lãnh Tĩnh , Lãnh Tĩnh bộ dạng cũng thập phần vui vẻ, xinh đẹp ôn hòa dung nhan càng thêm chút mỹ lệ
“nhưng mà Tĩnh chẳng phải trúng độc”, Sắc Vi lại lo lắng nhìn Mị
“hắn trúng độc gần 1 tháng trồi, hòa hoa tán, độc ngấm dần dần trong vòng 3 tháng vô thanh vô tức chết ko để lại dấu vết”, Mị bình thản nói
“chết tiệt là ai dám ra tay”, Âu dương Sắc Vi phẫn nộ, khí phách ngạo giả khác hẳn bộ dáng trẻ con lúc nãy
Mị lấy trong người ra một viên thuốc màu đen đưa cho Lãnh tĩnh, Lãnh tĩnh đón lấy nuốt vào ko một tia nghi hoặc, hắn biết nàng tuyệt đối hại ko hại hắn mà hành động này của hắn làm cho Mị có chút ấm áp, này nhân quả nhiên hảo
“đây là hắc thạch bảo, chỉ cần đeo cái này vào bách độc xâm nhập, tặng ngươi lễ vật”, Mị ôn nhu nói
này………Tĩnh vui vẻ nhận, cảm tình giữa 3 người ko nói cũng chỉ có thể cảm nhận a
“cảm ơn ngươi, Mị……”.Lãnh Tĩnh ôn hòa cười như mộc thủy xuân phong, mị hoặc nhân tâm
“chắc chắc bọn nam nhân ko an phận dở trò,” Âu Dương bực tức nói
“tốt lắm đừng lo lắng, ta hứa với ngươi nhanh thôi sẽ khiến cho ngươi trở thành đầu tiên đế vương độc sủng một người, hậu cung duy nhất một người”, Mị ôn nhu vỗ vai Sắc Vi kiên định nói
“ân, ta tin!!!!”…. Âu dương sắc vi vui vẻ, nàng biết chỉ cần nàng hứa ko việc gì là ko được, Lãnh Tĩnh mâu quang cảm động nhìn hình ảnh trước mặt, đế vương gia có như vậy trong sáng tình cảm thật tốt
“đúng rồi Mị, dường như bên Tiêu Ngạn bắt đầu rục rịch”, Sắc Vi nói
“ân, ta biết, cái này ta đợi đã lâu a”, mị khóe miệng cười lạnh làm cho căn phòng có chút xuống nhiệt nga
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...