Kinh thành, nơi dưới chân thiên tử, đô thị phồn hoa,
Lúc này trên đường hai bóng dáng thu hút mọi ánh nhìn mọi người, hai nữ tử một trước một sau. Một thân hắc y lãnh ngạo, tà khí mặt mày tuấn tú phi phương đích thị Phong, một trong tứ đại hộ pháp của Huyết sát minh cung, đi trước là một gã thiếu nữ chừng 16 tuổi, mắt phượng mày ngài yêu diễm xinh đẹp dơ tay nhấc chân là tràn ngập ngạo khí cùng anh khí, bễ nghễ bao trùm cả thiên hạ, nàng chẳng ai khác đích thị Huyết sát minh cung cung chủ, tả thừa tướng Diễm Nguyệt quốc Đường Vũ Mị phong tư trác tuyệt nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn
“Chao ôi! Ngươi làm cái gì đây, là tàn hoa bại liễu mà còn ra vẻ thanh cao sao”, một giọng nói réo rắt vang lên
Dân cư lúc này đang tập trung vây quanh xem một cảnh tượng, một lão phụ nữ trung niên béo ú, mặt mày nhợt nhạt réo rắt sĩ vả một thiếu niên trước mặt. Thiếu niên chừng 18 tuổi, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi lộ cả da thịt từng vết ứ máu dần lộ ra,cho thấy này hắn thật ra bị ngược đãi rất thảm a, nhưng dù vậy vẫn ko thể che dấu hết vẽ diễm lệ của thiếu niên đó, đặc biệt đôi phượng mâu xinh đẹp màu tím kia càng câu hồn nhân tâm, nhưng mà trong đó chỉ có sự trống rỗng cùng tuyệt vọng, bất an lẫn sợ hãi…….
“Này nam nhân thật xinh đẹp a”, một phụ nữ đứng gần đó nói
“Thích thì ngươi mua đi a”, nữ tử gần bên chỉa vào
“Này, ngươi ko biết hắn là từ Mãn Nguyệt lầu ra sao, tàn hoa bại lễu ngươi ko sợ hả”, nữ tử giọng trào phúng….
Người quanh đó, kẻ chỉa vào, người tỏ vẻ khinh miệng, kẻ cho đáng thương, mỗi người một sắc thái
“Người mau đem hắn vào, tắm rữa đi tiếp khách…”….mụ phụ nữ tiếp tục hét lên, hai gã trung niên phụ nữ cao lớn lại gần chỗ gã thiếu niên nọ chuẩn bị lôi hắn đi.
“Đừng……đừng đụng….vào ta”, gã thiếu niên vẻ mặt sợ hãi lung tung tránh né, bộ dáng quật cường như tiểu thú bị thương,hảo đáng thương đâu
“Chủ thượng………”….Phong hoảng sợ nhìn về phía Mị, bộ dáng hàn khí bắn khắp nơi, âm lãnh con ngươi nhìn về đám đông, Phong biết rõ chủ tử đang tức giận đâu, hảo đáng sợ a. Nhưng vì sao chủ tử tức giận, Phong tò mò nhìn về phía thiếu niên nọ
“Màu tím con ngươi…………..lẽ nào…”…Phong hoảng hốt đợi cho đến khi nàng lấy lại bình tĩnh thì Mị đã giải quyết xong đám đông.
Trên đường, mọi người hoảng sợ nhìn về phía hỏa y thiếu nữ nọ, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ thấy ba mụ phụ nữ nọ sải dài trên mặt đất, máu trong khóe miệng ồ ạc, trông chật vật chịu ko nỗi, mâu quang khủng hoảng nhìn về xinh đẹp gã thiếu nữ nọ, những kẻ nghị luận gần đó chết lặng ko ai dám thở mạnh chỉ lăng lăng đứng nhìn
Hỏa y xinh đẹp cô nương đến gần gã thiếu niên nọ, đôi mắt dần trở nên ôn nhu, động tác thập phần mềm nhẹ, khác hẳn với bộ dáng đáng sợ vừa rồi, ôm gã thiếu niên vào lòng
“Phượng, ta cuối cùng tìm được ngươi……”…Mị cười khẽ, khuynh thành tiếu dung bỗng chốc làm người ta đui mù đâu. Thiếu niên cũng ko phản khán, con ngươi dần an tĩnh về dưới,ngất xỉu, nằm xụi lơ trong lòng gã thiếu nữ nọ.
Một đoàn vệ binh ồ ạc chạy ra, bao quanh đám đông. Một thủ lĩnh bước ra tiến gần về phía mị, mậu quang từ sắc bén bỗng trở nên kính sợ sùng bái nhìn về hỏa y nhân trước mặt
“Tham kiến tướng gia”, tất cả đám vệ binh ồ ạc quỳ xuống sùng bái nhìn Mị. Dân cư lúc này mới biết hỏa y nhân nọ đích thị trong truyền thuyết quyền khuynh triều đình Đường tả thừa tướng mà tất cả bọn họ kính sợ đâu, cho nên tất cả đồng loạt quỳ theo, còn ba gã phụ nữ nọ tràn đầy sợ hãi, chết rồi bọn họ lại đắc tội với ác ma tướng gia a, chỉ có đường chết a…….
Mị ko nói, âm lãnh co ngươi quét về phía đám lính nọ, nhất thời nhiệt độ giảm xuống vài phần a. Mị kế tiếp động tác làm ọi người ngạc nhiên, ác ma nổi tiếng tướng gia thập phần mềm nhẹ ôn nhu động tác ôm lấy thiếu niên ngất xỉu kia vào lòng, tựa như một thứ trân bảo quý hiếm đứng dậy bước đi
“Chủ thượng,…” Phong khẽ nhìn Mị, Mị ko nói nhưng hiểu trong đôi con ngươi băng lãnh kia muốn làm gì, đó là sự ăn ý của chủ tớ các nàng, Phong cười nhẹ, lãnh khốc trên khuôn mặt theo đó nhu xuống, xem ra chủ tử tìm rồi được người đâu
“Ngươi đem ba người bọn họ đến đại lao, ta có chuyện cần thẩm vấn,” Phong khôi phục vẻ lãnh tĩnh nhìn về phía gã đội trưởng vệ quân nọ
“Là………”.gã trung niên nữ tử cung kính, nói giỡn nàng càng ko dám đắc tội người tướng gia a
“Còn nữa, chuyên này tiết lộ ra ngoài, tất cả đều sát”, Phong lạnh lùng con ngươi quét về phía đám dân dị nghị lúc nãy. Tất cả đều im thin thít, ko dám rục rịch a
Mị đem phượng về phủ, tất cả mọi người trong phủ ai nấy đều ngạc nhiên đâu, tướng gia kính yêu của bọn họ xưa nay ko gần nam sắc a, thật hảo kinh thiên động địa đâu, xem ra sắp có chuyện để bàn tán rồi đây
“Thế nào?” Mị nói, hỏa y rực diễm xoay lưng về phía Phong, ánh sáng nhè nhẹ hắt vào mang theo đào hoa nhàn nhạt hương thơm càng thêm vẻ nhu hòa động lòng người, cổ ngạo khí hồn nhiên thiên thành tỏa ra càng tôn lên vẻ trời sinh lệ chất a
“Là chủ thượng, bọn họ khai…..Trầm công tử là………”….phong có vẻ ngập ngừng, ôi chao! Đây là cái chi tội a, ai bảo chủ tử nhà nàng càng thêm đông lạnh ko khí đâu, hắc xem ra chủ tử thực coi trọng vị kia công tử nha
“Nói,” Mị giọng điệu ko kiên nhẫn
“Là bọn họ nói mua từ bọn buôn người cách đây 2 tháng, lúc đó trầm công tử thương thế ko tốt, đều dưỡng 1 tháng sau đó ép …..ép công tử tiếp khách nhưng công tử thà chết ko chịu cho nên thường xuyên bị ngược đãi…”…Phong cắn răng nói, mồ hôi càng ngày càng nhiều a, ui Vũ ơi là Vũ ngươi thật nhẫn tâm để lại ta đối mặt này ác ma chủ tử, tuy nàng ko làm gì nhưng bộ băng băng sơn vạn năm kia đủ để đông chết người a!!!!
‘Phanh…………’…Phong vừa dứt lời, toàn bộ bàn ghế theo chưởng lực mà nát bấy, hảo đáng sợ nội lực đâu, Phong càng ngày càng lạnh
Mị ko nói chỉ nhếch môi cười lạnh, kia khuynh thành tiếu dung càng làm cho người ta rét thấu xương nha.
“Chủ thượng, vị kia công tử tỉnh…”…lôi nói, giọng điệu có chút khó hiểu, vị kia công tử chắc chắn là chủ nhân nhà các nàng tìm kiếm nhiều năm, kia dung nhan quả thật trương tuyệt thế nhưng cũng chỉ có vậy thôi có thể làm cho chủ tử động tâm sao, chủ tử phải nói là tuyệt thế vô song, tài khuynh hoàn vũ nàng thật khó có thể xem nam nhân nào hội xứng với chủ tử đây
“Nhưng công tử bộ dáng hoảng loạn dường như rất sợ nữ nhân”, Lôi bổ sung nói
“Ta xem”, Mị trầm mặc xoay người bước nhanh đến chỗ Phượng, con ngươi hiện lên chút ít nhu hòa hiếm thấy cùng một cổ lo lắng quan tâm
“Ta nói dường như chủ thượng thật sự để ý này vị công tử nga”, Phong nhìn bóng lưng Mị khuất đi vỗ vai Lôi nói
“Là a, có lẽ vậy” Lôi khẽ cười, nếu vị công tử kia có thể khiến chủ tử như vậy ôn hòa hơn thì tốt a, chỉ cần chủ tử thích các nàng luôn tán thành
“Điện cùng vũ ra sao”, Lôi nghi hoặc hỏi Phong
“A , hai người bọn họ ra ngoài làm việc rồi, có lẽ mai quay về”, Phong lơ đễnh nói, chán ngẫm nhìn về phía phòng,
“Ta có việc nha, việc trong này ngươi thay ta tốt lắm”, Phong âm hiểm cười phi đi để lại Lôi với đống hỗn độn tào lao
Lôi: “……………………….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...