Phượng Mị


“ A..A..aa..aaa…!!!!... .....”..…….đau… đau đến tâm can liệt phế, tiếng kêu xé rách cả Đoạn thiên nhai, như ma âm nhức não, làm cho người người hoảng sợ, cũng lắm bi ai
Này tình, này ái…
Ngươi đã hứa với ta cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất
Ngươi hứa cùng ta chấp chữ tay cùng giai lão
Hứa cùng ta bên cạnh này vĩnh chẳng phân li!!!.....
Ngươi……….phượng …phượng…ta đích phượng nha……….
Này đau lòng, này phân đau nhức….ai thay ta xoa dịu đây
Mộ dung thanh, đông phương lưu…….
Ta muốn cho các ngươi sinh ko bằng tử….
“ A ……….a…………………….aa…”…tiếng hét vang thấu trời xanh, những kẻ ở đây đều kinh hoàng nhìn về nữ tử trước mặt, hỏa y như máu, kia khuynh thế dung nhan băng hàn thấu sương, cặp lãnh mâu trong đó ko còn phân ôn nhu chỉ còn thật sâu rét lạnh, hàn đến tận xương tủy….này nữ nhân bá đạo, kia ánh mắt bỗng chốc chuyển đỏ quỷ dữ như tu la tái sinh…….
“ Người…”…,
“ Chủ thượng”

“ Cho người xuống tìm……sống phải thấy người…”.tiếng nói còn lại chẳng thể nói nổi, mâu quang tràn đầy đau xót bi thương, khẽ nhắm mắt, âm thanh run rẫy “…chết phải thấy xác…”…này câu nói, có ai biết thiên hạ vô song đích nàng phải mất bao nhiêu khí lực để nói, này phần đau ai thấu, ai hiểu đây!!
Trầm Phượng…Phượng…aa,,a.ngươi có biết ngươi có bao nhiêu tàn nhẫn. Nhìn ái nhân trước mặt mình mất đi, này tràng ác mộng ngươi bắt ta thừa nhận làm sao đây!!.....
“ Mị!..” .Âu Dương Sắc Vi đau lòng nhìn này muội muội, có lẽ nàng oán nàng ko cho hắn nhảy theo cùng Phượng đi
“ Vi, xin lỗi cho ngươi lo lắng rồi,” Mị xoay người cười khẽ…..này cười chứa 3 phần tự giễu 4 phần đau xót cùng 3 phần vô thố….ko biết làm sao cả, ko biết…..rối loạn! loạn hết thảy, nàng ko muốn nghỉ, ko thể nghĩ….nàng sợ này kia trở thành sự thật, sợ này hắn sẽ vĩnh biến mất bên cạnh nàng…còn cục cưng của bọn họ chưa hiện thế nha!!………
“ Mị, muốn khóc cứ khóc đi,” Sắc Vi an ủi nói
“ Khóc!.... ta khóc ko được! khóc ko nỗi”, Mị thê lương cười…….,
Này con người phải biết bao đau xót mới khóc không được đây, này đau, này bi…tại sao khiến cho ngươi phải chịu như vậy dày vò đâu. Mị a! thông minh như ngươi, này tuyệt thế kinh tài như ngươi…..tại sao lại chịu bất hạnh này đâu. Sắc Vi thở dài, lão thiên gia a! ngài làm ơn phù hộ trả lại Phượng cho nàng đi, nếu không này thiên hạ này, giang sơn này sắp loạn rồi
Đoạn Thiên nhai, 3 ngày rồi hắn vấn đứng đó, ko ăn, ko uống như một bức tượng đá, khiến cho âu dương sắc vi đau xót ko thôi
Từ ngày Trầm Phượng rơi xuống này ko đáy thiên nhai, thuộc hạ xuống đó, lục tung này đoạn núi nhưng ko có tin tức, Trầm Phượng biến mất vô tung vô tích như chưa bao giờ xuất hiện qua
“ Mị! ngươi ăn một chút gì đi, như vậy mới có sức tìm hắn nha” , Sắc Vi khuyên nhủ
“ Ta ko muốn ăn….”.
“ Mị , ngươi cứ như thế này, chưa tìm được Phượng thì ngươi đã ngã xuống rồi,” Sắc Vi lo lắng
Mị ko nói, mâu quang xa xăm nhìn về phía chân trời, nhãn thần khép mở….khuôn mặt nhợt nhạt,….thê lương…..
Ba ngày…..7 ngày……nửa tháng……..
Ko có! Một chút cũng ko có!, hắn như này trích tiên hạ phàm dạo chơi một vòng sau đó bay đi, ko còn vết tích….
Này nhân gian khói lửa….ko hắn….chỉ còn lại hai màu đen, trắng…..
Mệt mỏi quá!....Phượng ….của ta Phượng nha
****************************************************
“ Mị! nàng như thế nào rồi”
“ Bệ hạ, thừa tướng là quá mệt mỏi thôi” , thái y cung kính đáp
“ Ngươi lui”
“ Vâng bệ hạ”
“ Vi! Vẫn chưa có tin tức sao”

“ Ân!” Âu dương buồn bả đáp
“ Ko có tin tức hi vọng là còn sống, cho nên chúng ta nhất định tìm ra hắn, Phượng như thế thiện lương…..ông trời cũng ko như thế bạc đãi hắn nha!” Lãnh Tĩnh thở dài nói
“ Ân!! Mong là vậy, nếu ko Mị nàng sắp điên rồi”
“ Còn bên Nhật quốc, Minh quốc như thế nào”
“ Án binh bất động” , Sắc Vi tức giận
Trong phòng
Khẽ mở nhãn thần, này xinh đẹp phượng nhãn cao ngạo lại hận ý nồng đậm
Hắn như vậy thiện lương, như vậy thuần khiết
Của nàng thiên hạ, hắn là của nàng tất cả nha
Mộ Dung Thanh, Đông Phương Lưu
Các ngươi vì này tiên đoán mà hại chết hắn
Phá thế….thương sinh…..
Đại lục một thống
Được !...được!!! các ngươi như vậy muốn, ta cho các ngươi
Này Nhật quốc cùng Minh quốc, các ngươi chờ của ta đại giới đi
Nguyên niên 943, Đường thừa tướng Đường Vũ Mị cùng La tinh vân kị mang theo 50 vạn tinh binh tuyên chiến hai quốc

Thiên hạ cho rằng Đường Vũ Mị điên rồi
50 vạn binh làm sao có thể địch lại trăm vạn binh mã của hai quốc đây
Nữ hoàng Nhật quốc họ Mộ Dung Thanh lo lắng
Nữ hoàng Minh quốc họ Đông Phương Lưu kinh hãi
Điên rồi! loạn rồi!...vậy hết thảy cứ điên cứ loạn đi
Này giang sơn đẹp như họa
Này thịnh thế yên hoa đại lục
Ko hắn nhuốm máu cũng ko sao
Các ngươi sợ hắn phá thế …..thương sinh
Sợ đại lục một thống
Vậy ta đây cho các ngươi
Lời tuyên chiến bố cáo khắp thiên hạ, đại lục loạn thế bắt đầu…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui