Tô Khinh Hào run run bước vào gian phòng đã đầy ắp những con người.
Tiếng than khóc rấm rức, tiếng hít thở khó nhọc, đâu đó vài tiếng mắng chửi căm hận cũng the thé vang lên.
Tô Khinh Hào bước đến đầu giường, Tô Bích Dao như một cái xác không có chỗ nào lành lặn mắt nhắm nghiền.
Nhìn qua có thể thấy gân tay đã bị cắt, người cũng có những vết thương nghiêm trọng.
Đại phu chẩn đoán băng bó cho Tô Bích Dao lắc đầu, giọng điệu tiếc nuối: “Phế rồi, với vết thương này chắc khó mà tỉnh lại.”
Mắt Tô khinh Hào nổi lên tia thị huyết, đưa tay ra muốn chạm vào Tô Bích Dao, sau đó rụt lại, lồng ngực chứa đựng cơn giận phập phồng cắn nuốt cả cơ thể.
Ông ta quay sang đám môn đồ, gầm lên:
“Là ai?”
Một đệ tử tiến lên, cúi đầu, giọng nói có mấy phần run rẩy: “Bẩm… bẩm sư phụ, theo điều tra được sáng nay sư tỷ đã đánh nhau với Hà Hi quận chúa.”
“Hà Hi?” Tô Khinh Hào lặp lại, cả giọng nói và âm điệu đã nhuốm mấy phần thị huyết tàn nhẫn.
“Dạ.
Hà Hi là Vĩnh An vương phi mới được tứ hôn, thời gian nữa sẽ thành hôn cùng Đại sư huynh.
Nghe đâu là người chữa lành chân cho huynh ấy.”
“Hà Hi…” Tô Khinh Hào nở nụ cười giết chóc.
“Bắt nó về đây, ta phải cho nó chịu hết thảy đau khổ mà Bích Dao đang hứng chịu.”
***
Hà Hi quay lại Triều Âm Các, nghe Hạ Ngân bảo Tôn Triều Quân đang đến phủ Vĩnh An vương theo dõi tình hình sửa sang biệt phủ.
Dạo gần đây hắn hay đi đi lại lại, muốn đẩy nhanh tốc độ để sớm ngày cùng Hà Hi dọn về.
Trời mới xế chiều, Hà Hi thầm nghĩ đến đón hắn rồi cùng hắn dạo phố cũng không tệ.
Tay trong tay dạo phố mua sắm cùng người thương, trải nghiệm này hình như cô chưa từng có.
Thời gian qua đa số đều ở trong cung, cùng hắn ân ân ái ái, còn giúp hắn kiểm tra sức khoẻ phòng chân hắn có thể để lại di chứng gì, nên cô không thể thoải mái tâm trí hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, nghỉ ngơi một chút, Hà Hi lại cùng Hạ Ngân vui vẻ đến phủ Vĩnh An vương, đoán không chừng còn có thể gặp hắn dọc đường.
Hai tỷ muội liếng thoắng nói chuyện dọc đường đi, từ ngày có Hà Hi, kiến thức về y học của Hạ Ngân tiến bộ rõ rệt, hơn nữa còn ghi nhận một số kiểu chữa bệnh mới lạ, điều này khiến Hạ Ngân cảm động vô cùng.
Khi lễ Nghênh thân của hai người xong xuôi, Hạ Ngân cũng sẽ được Đàm Tùng đưa về Thiên Sơn để đích thân chỉ dạy.
Đoạn đường từ hoàng cung đến phủ Vĩnh An vương tầm hai khắc đi bộ, đoán chừng hai ba dãy phố nữa sẽ đến nơi, lại không ngờ xuất hiện trước mắt một tốp người lạ mặt.
“Các ngươi tìm ai?” Hạ Ngân là thuộc hạ, theo quán tính đều phải ra sức bảo vệ chủ nhận, mặc dù nàng biết qua Hà Hi có thân thủ vô cùng xuất sắc.
Nhóm người phía trước mặt đồ giống nhau, Hạ Ngân có biết qua, nàng ghé vào tai Hà Hi nói nhỏ: “Phái Võ Sơn.”
Hà Hi gật đầu, thật ra cô có thể đoán được, cơ bản là mới sáng nay đấu cùng Tô Bích Dao, nàng ta cũng mặc quần áo như này.
Chỉ là không hiểu vì sao đám người phía trước nhìn cô như muốn róc da xẻo thịt.
“Hà Hi.
Không ngờ ngươi lại độc ác như vậy.
Hôm nay ta phải bắt ngươi về, rửa hận cho sư tỷ.”
Độc ác?
Hà Hi nheo mắt phán đoán, theo cô biết, vết thương cô để lại cho Tô Bích Dao chỉ là cảnh cáo mà thôi, khi sáng còn định phế võ công của nàng ta nhưng đã dừng lại trước khi muốn hành động rồi.
“Ngươi có ý gì?”
“Có gan làm nhưng không gan nhận, ngươi… ngươi đánh sư tỷ trọng thương không rõ sống chết, nếu sư tỷ không may mắn gục trước cửa lớn Võ Sơn, có phải đã trở thành oan hồn dưới kiếm của ngươi không?”
Nói đến đây, đệ tử kia không khỏi uất ức đến rơi nước mắt.
Khoé mắt Hà Hi loé lên.
Ai có thâm thù đại hận với nữ nhân kia, lại còn xảo diệu đổ lên đầu cô những tội danh kinh khủng như vậy?
“Ta chỉ khiến nàng ta bị thương.” Hà Hi không muốn giải thích nhiều, chỉ lạnh nhạt khẳng định một câu.
“Hơn nữa, ta không dùng kiếm.”
Nhưng lời nói của cô căn bản bây giờ không lọt tai ai, nhóm người phía trước đã tuốt kiếm, bộ dạng vô cùng bá khí.
Hà Hi trao đổi ánh mắt với Hạ Ngân.
Hạ Ngân biết giây phút này không nên bỏ lại cô một mình, nhưng rõ ràng mình phải cần gọi thêm chi viện.
Nghĩ vậy, nàng vận khinh công một đường chạy đi, còn Hà Hi bên đây cũng xông lên, dây lụa dài xuất khỏi ống tay áo, một mình tiến lên chống lại đám người kia.
Bộ dáng thanh lãnh nhanh nhẹn của Hà Hi luồn lách trong đám người, dây lụa trắng dài vẫn như độc xà linh động uyển chuyển.
Có điều, vì không muốn gây rắc rối cho Tôn Triều Quân, cô chỉ khiến họ bị thương, không giết hại một ai.
Nhưng, cô vốn không thể lấy một địch mười, qua một lúc cầm cự đã bị đánh đến hộc máu.
Chỉ là, dù cô có nằm xuống, những người ở đây không giấu được run rẩy và hổ thẹn.
Bởi vì, nếu họ không đông người, đã không thể thắng được cô.
Thẹn quá hoá giận, họ tiến đến bắt lấy Hà Hi, một nữ đệ tỷ độc ác tát lên mặt cô mấy cái, đến mức khoé môi sưng đỏ, rơm rớm những giọt máu.
Hà Hi yêu dã câu nụ cười, biết rằng hôm nay không thoát được tay đám người này.
Chỉ hy vọng bản thân chịu đau tốt một chút, và Tôn Triều Quân nhanh chân hơn một chút.
Bởi vì theo tình hình của Tô Bích Dao, cái cô nhận lại có khi còn gấp trăm lần.
***
Cửa lớn đại bản doanh Phái Võ Sơn bị đạp ra, Tôn Triều Quân cùng Tôn Triều Ân, Tôn Triều Anh, Lâm Tường và người của Thiên Sơn mang khí thế sát phạt tiến vào.
Vốn Hạ Ngân chỉ có thời gian thông báo cho Tôn Triều Quân, nhưng trùng hợp ba người Tôn Triều Ân đang ở cùng hắn bàn chính sự, đường đi lại ngang qua biệt phủ của Tống Khải.
Tất cả những người kia xảo diệu họp thành một đội đến đại bản doanh của Phái Võ Sơn đòi người.
Môn đồ của Phái Võ Sơn giương cung bạt kiếm, tạo thành một bức tường người mạnh mẽ chặn lại, nhưng không thể làm gì những người đang mang khí thế hung hãn giết người đang tiến vào.
“Đại sư huynh… huynh muốn tạo phản ư?”
Tôn Triều Quân không giữ được bộ dáng thâm trầm thường ngày, bây giờ hắn như một tu la sống, khắp người là sát khí, kể cả đôi mắt lạnh nhạt hiện tại cũng vương những tơ máu, bộ dáng vô cùng khủng bố.
“Thả người.”
“Đại sư huynh, ai giữ người của huynh.” Người của Phái Võ Sơn vẫn cãi chày cãi cối.
Tôn Triều Quân không muốn lãng phí sức lực, trực tiếp nhào đến hướng cổ tay người kia, không lưu tình bẻ ngược.
Người kia không biết gì, chỉ khi cơn đau ập đến, cánh tay đã bị phế mới thê thảm thét lên.
Tiếng thét của gã kinh động khắp môn sơn, môn đồ của Võ Sơn gần như tập họp, giống như một đội quân hùng hậu.
“Sư huynh… huynh vì ác nữa kia muốn phản bội sư môn?”
“Ta nói thả người.”
Tôn Triều Quân không đoái hoài đến sự chất vấn của đối phương, hắn chỉ lặp lại đúng một câu từ nãy đến giờ.
Lúc này, phía sau đám môn đồ Võ Sơn xuất hiện một đám người lớn tuổi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, bước đi cũng khoan thai nhẹ nhàng.
Chỉ là giọng điệu nói ra có mấy phần sát khí.
“Dám đến Võ Sơn làm loạn, chán sống.”
“Để ta xem chúng ta có chết hay không.”
Lại không biết từ đâu xuất hiện một người khác ở cửa chính.
Lão nhân tóc trắng như bông, sắc khí hồng hào, đôi mắt hẹp dài nhưng thâm sâu giảo hoạt.
Giọng nói này khiến người của Thiên Sơn sững lại, đồng loạt quay đầu, mừng rỡ kêu lên: “Sư phụ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...