Nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương trên vai Hà Hi đã tương đối lành lặn, mặc dù cử động còn hơi đau một chút.
Sau khi thấy bản thân không còn gì đáng ngại, cô một đường leo nóc nhà, xông thẳng đến Uyển Lâm Các của Lâm Uyển Vân.
Nợ, nhất định phải đòi.
Lâm Uyển Vân đang ngồi trang điểm, cửa phòng bị đạp ra, vừa định nổi cáu là ai đang vô lễ, khi quay lại phát hiện Hà Hi tà ác nhìn mình, sóng lưng Lâm Uyển Vân lạnh toát.
Thế nhưng, nàng ta vẫn tận tâm tận lực diễn vai yếu nhược:
“Hà Hi quận chúa, cô… cô đến thăm sao không báo trước, ta cho người chuẩn bị trà.”
Hà Hi nhếch môi cười, thuận tay đóng cửa lại rồi khoanh tay nhìn nữ nhân bên ngoài yếu đuối bên trong như rắn độc trước mắt.
Thật ra, độc ác thì cũng được đi, nhưng độc ác bằng gương mặt ngây thơ, mấy ả ở các nhiệm vụ lần trước cũng từng bị Hà Hi vả cho đẹp mặt, thì Lâm Uyển Vân cũng không ngoại lệ đâu.
Đơn giản thôi, cô ghét.
“Bớt đóng kịch với ta, hôm nay ta đến đây để thanh toán nợ với ngươi.”
“Ngươi… ngươi nói gì ta không hiểu?” Lâm Uyển Vân vẫn cố gắng vùng vẫy.
Hà Hi nhanh như chớp tiến đến, nắm lấy cổ nàng ta, sóng mắt hiện rõ tia lạnh lùng:
“Đừng cho rằng ta không biết.”
Lâm Uyển Vân trợn mắt, kịch liệt giẫy dụa.
Hà Hi vốn không bóp mạnh, nhưng cô là người học võ, chỉ bấy nhiêu đã khiến Lâm Uyển Vân cảm thấy đau đớn sợ hãi.
Nàng ta không giả vờ nữa:
“Khụ… Hà Hi… đây là hoàng cung… ngươi không làm gì được ta đâu.”
Hà Hi cười khẩy: “Vậy ư?”
Nhanh như chớp, cô đưa một tay lên, giáng một phát thật mạnh vào gương mặt trắng nõn của Lâm Uyển Vân.
“Chát.”
Tiếng tát thanh thuý, Lâm Uyển Vân đau đến nhăn mày.
Nàng ta điên cuồng hét lên:
“Hà Hi? Tiện nhân ngươi dám đánh ta?”
“Chát, chát, chát”
Hà Hi liên tiếp tát thêm ba cái nữa, sau đó quăng Lâm Uyển Vân lên sàn nhà.
Nhanh như chớp, cô tiến đến, nửa quỳ nửa ngồi bóp chặt mặt nàng ta, trừng lại ánh mắt hận thù đến cháy bỏng mà nàng ta đang nhìn mình.
“Lâm Uyển Vân, ta biết người đó là ngươi, ta còn biết dù ta hôm nay có đánh ngươi thân tàn ma dại, ngươi cũng sẽ không dám lỗ mãn.”
“Hôm nay cảnh cáo ngươi, ta vẫn nhắc cho ngươi nhớ.” Hà Hi vuốt nhẹ lên ấn ký trên trán nàng ta.
“Hà Hi ta tuy rằng đã nhường ngươi phượng mệnh, nhưng không có nghĩa ta sẽ vô dụng, ngươi nên biết đủ đi, ngươi đã may mắn rồi, đã là người trên vạn người, thì đừng mãi nhìn vào người khác nữa.
Ta không có ý định giành giật gì với ngươi, chỉ có ngươi từ đầu tới cuối luôn có suy nghĩ độc ác với ta.”
Nói đến đây, Hà Hi vừa chán ghét, vừa thương hại nữ nhân này:
“Tôn Triều Ân, Tôn Triều Anh, Lâm Tường vì ngươi mà sẵn sàng muốn chà đạp ta.
Ta không phải rộng lượng bỏ qua, nhưng vì không muốn Quân nhà ta khó xử, tính đi tính lại ta vẫn chưa thiệt thòi gì, nên các ngươi vẫn được xem là may mắn một chút.
Nhưng… chuyện này xảy ra thêm một lần nữa, đừng trách ta độc ác, giới hạn của ta chỉ có một lần.”
Hà Hi chán ghét quăng Lâm Uyển Vân sang một bên, đứng dậy lau tay, nàng ta thù hận cùng uất ức thi nhau nổi lên, đến mức không nói được một câu nào.
Hà Hi xoay người mở cửa, thấy Tôn Triều Ân đang đứng đó, vẻ mặt của hắn phức tạp khiến Hà Hi hoài nghi không biết hắn đã đến từ lúc nào.
Vì sao không ngăn cản?
Hà Hi theo quán tính nhìn sang Lâm Uyển Vân đang có chút thảm hại trong đó, vừa nhìn thấy Tôn Triều Ân, nàng ta như được tiếp thêm ngàn lít máu, vỡ oà nhào vào lòng hắn.
“Thái tử ca ca… Hà Hi… Hà Hi đánh muội.”
Hà Hi nhìn ra ngoài sân, thấy đám nô tỳ thái giám vẫn còn đang bị trói lại, lại nhìn sự phức tạp của Tôn Triều Ân, cô cười giễu cợt:
“Thái tử, ngài có muốn xử lý tiểu nữ không?”
Tôn Triều Ân mấp máy môi, Lâm Uyển Vân vẫn khóc lóc trong lòng, hắn nhíu mày, vẻ mặt bắt đầu mất kiên nhẫn.
Hắn quay sang nói với Lâm Uyển Vân: “Ta sẽ gọi Thái y, muội nghỉ ngơi, lát ta quay lại sau.”
Nói rồi, hắn cầm tay Hà Hi kéo đi.
Hà Hi híp mắt, ngưng nội lực muốn đánh lại, nhưng Tôn Triều Ân cao hơn một bậc, đã tránh được.
“Hà Hi… ta cần nói chuyện với nàng.”
“Nhưng ta không có gì trao đổi cùng Thái tử.”
“Không, chỉ lần này.” Tôn Triều Ân cương quyết, sau đó lại kéo tay Hà Hi đi.
Hà Hi biết không thể làm lại hắn, đắn đo một chút cũng không chống đối, chỉ có điều cô giật mạnh tay hắn ra, chán ghét xoa lên chỗ vừa bị nắm.
“Đi.”
Lâm Uyển Vân nhìn theo đến ngây người.
Một nổi sợ hãi cực điểm dâng lên.
Nếu là trước đây, dù bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng ta bị mất một sợi tóc, trầy nhẹ một đường, hắn đều điên cuồng lo lắng.
Vậy mà…
Tim Lâm Uyển Vân căng thẳng đến mức muốn nhảy lên cổ họng.
Sẽ không, sẽ không có khả năng đó xảy ra.
Phượng mệnh là của nàng ta, người đàn ông đó cũng là của nàng ta.
***
Hà Hi cùng Tôn Triều Ân đi đến lương đình gần đó, cung nữ thái giám đều được cho lui xuống, hiện tại chỉ có hai người.
Tôn Triều Ân lẳng lặng nhìn, không phải không phát hiện sự bài xích của người trước mặt, lòng hắn không hiểu sao có chút khổ sở.
“Hà Hi.”
“Xin lỗi Thái tử, ta là Vĩnh An vương phi, người sắp được gả cho Tam đệ của ngài.”
Tôn Triều Ân muốn nói gì đó, nhưng chỉ mím môi, mãi không nói được.
“Ngài có gì cần nói, xin hãy nói nhanh.”
Hà Hi quay lưng lại, ánh mắt xa xăm nhìn vào làn nước màu xanh trước mắt.
Thà nhìn dòng nước vô tri thanh sạch này, còn hơn phải đối diện với người đàn ông kia.
“Ta…” Tôn Triều Ân không hiểu sao có chút căng thẳng.
“Ta biết Uyển Vân có lỗi với nàng, hôm nay ta thay mặt muội ấy xin lỗi, nàng cần gì ta có thể đền bù để nàng nguôi giận đi một chút.”
Hà Hi hơi nghệch ra, sau đó cúi đầu cười.
Điệu cười không giấu giễu cợt:
“Vậy thì lấy mạng đền mạng đi.”
Tôn Triều Ân giật mình, giọng nói có chút tức giận: “Hà Hi… nàng hơi quá đáng rồi đấy.”
“Quá đáng.” Hà Hi lặp lại, sau đó bật cười càng châm chọc hơn.
“Thái tử, nếu ta không có võ công, không có Tống Kiên đi theo, có thể ta đã bị làm nhục vô số lần, sau đó ra đi không nhắm mắt cùng cơ thể không còn trong sạch.”
Gương mặt Tôn Triều Ân phút chốc khó coi vô cùng.
“Nhưng thôi.” Hà Hi không để tâm lắm.
“Thứ nhất là ta không sao, thứ hai là vì Triều Quân, ta đã suy nghĩ cẩn thận kỹ càng, chịu thiệt một chút tự mình tìm Lâm Uyển Vân giải quyết, không phải ngài không nhận ra, ta… đã nương tay với nàng ta.”
“...”
“Thái tử, chúng ta vốn đã không thể hoà bình được, vì một Tôn Triều Quân, ta sẵn sàng không để ý mớ bòng bong xảy ra giữa chúng ta, hôm nay sẵn nói chuyện cùng nhau, ta muốn nhắc nhở ngài hãy giữ kỹ bạch liên hoa của ngài, tốt nhất đừng tìm ta gây sự, Hà Hi ta xưa giờ nhượng bộ đều có giới hạn.
Nói đến đây là đủ rồi, ta xin phép về Triều Âm Các.”
Nói xong, cô toan bước đi.
Nhưng chỉ mới đi được vài bước, đã nghe giọng nói phức tạp của Tôn Triều Ân vang lên phía sau:
“Hà Hi… nàng thật sự thích Triều Quân sao? Nhưng nàng…”
“Ta và Tôn Triều Quân là tình cảm thuần tuý, dù chỉ có một ngày, ta vẫn muốn yêu huynh ấy trọn vẹn một ngày.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...