“Chào mừng ký chủ đến với “Hệ thống công lược”, đây là nhiệm vụ thứ hai mươi, xong nhiệm vụ này ký chủ sẽ được giải trừ hết ràng buộc với hệ thống, khuyến mãi một nguyện vọng, cuộc sống nửa đời sau mỹ mãn no đủ.”
Hà Hi thở dài, vừa mới nghỉ ngơi không bao lâu đã lần nữa bị kéo vào hệ thống.
Cuộc đời có quá nhiều chuyện khó mà tưởng tượng được, cũng như cái hệ thống chó má này.
Nó vốn của một nhân vật thần bí sáng tạo ra, có nhiệm vụ thu thập ký ức, trải nghiệm của những con người được gọi là “ký chủ” như Hà Hi, mục đích cho chủ nhân làm tư liệu nghiên cứu.
Còn để làm gì, hệ thống lại không rộng lượng cho Hà Hi biết, nó còn không thèm tiết lộ chút thông tin nào về tên chủ nhân biến thái kia.
Thế mà cô đã đồng hành với nó vỏn vẹn hai mươi nhiệm vụ rồi đấy.
Nào là…
Xuyên vào một nữ phụ si tình độc ác, kết cục ăn ngay một kiếm, thu thập trạng thái đau khổ tuyệt vọng.
Xuyên vào một nữ chính yếu đuối, thay nàng ta vùng lên mạnh mẽ trả thù đám “tiện nữ tra nam”, thu thập trạng thái hân hoan chiến thắng.
Xuyên vào một nữ đệ tử si mê sư phụ, sau cùng chết chìm trong phỉ nhổ, thu thập tư liệu “ngược luyến tàn tâm”.
Xuyên vào…
Xuyên vào…
Còn nhiều nhiệm vụ chó má não tàn đến mức Hà Hi không muốn nhớ đến, khi ấy cô chỉ âm thầm nguyền rủa mười đời tổ tông của tên chủ nhân biến thái kia.
Còn bây giờ nhiệm vụ của cô là: Xuyên vào một Thánh nữ dịu dàng nhưng cuộc đời bi đát, duy trì mạng sống cho nàng ta.
“Hệ thống, có deadline cụ thể không?”
Trước mắt Hà Hi xuất hiện một tinh linh, nàng ta nhỏ bé như nắm tay, vai mọc cánh, thật sự giống mấy phiên bản hoạt hình 3D mà Hà Hi xem khi nhàm chán.
“Do là nhiệm vụ cuối nên không có deadline, nhưng ký chủ biết đó, thời gian càng lâu năng lượng của cô sẽ càng bị bào mòn.”
“Hệ thống… chủ nhân nhà ngươi và ngươi cũng quá có lương tâm, lúc trước một người đã khó chơi, bây giờ đến ba thằng chó chết cùng một con ả trà xanh, Thánh nữ ta muốn sống đến ngày tên Thái tử kia đăng cơ phong hậu cũng không phải dễ dàng.”
“Ký chủ, trông loằng ngoằng thế thôi chứ đơn giản hơn trước lắm, hệ thống ta còn đang buồn vì sớm phải chia tay cô đây.”
“Dẹp và biến nhanh đi!”
Nói đến đây, do bên ngoài có người gõ cửa nên Hà Hi tạm dừng cuộc nói chuyện.
Có một sự thật mà hệ thống báo cô biết, không phải một mình cô đang làm nhiệm vụ ở thế giới này, nên cẩn thận vẫn hơn.
Đã thế bên kia mang cái tên đen tối gấp mấy lần: Hệ thống công lược hắc ám.
Cửa phòng mở ra, nha hoàn Hương Nhi chạy vào, gấp gáp nói với cô: “Thưa Thánh nữ, bên ngoài có Thái tử, Lâm Tường tướng quân và Cảnh An vương đến thăm, nói muốn đưa người ra ngoài dạo chơi.”
Trong mắt Hương Nhi hấp háy tia hâm mộ.
Ai mà không hâm mộ cơ chứ, Hà Hi là Thánh nữ mà Khâm Thiên Giám tìm ra, người có vận mệnh phượng hoàng, ba người đàn ông kia lại là những người cao quý bậc nhất, còn một mực yêu thương chiều chuộng cô.
“Hà Hi là nữ nhân tôn quý nhất, chúng ta cưng chiều nàng là điều phải làm.”
Hà Hi nở nụ cười lạnh lùng kín đáo.
Đúng rồi, theo câu chuyện, sau này cũng là chính họ đem nguyên chủ biến thành người ai cũng có thể giày xéo chà đạp.
Chỉ vì… Thánh nữ Hà Hi cướp đi phượng mệnh của Quận chúa Uyển Vân, nữ nhân thật sự được bọn họ cưng chiều đến mức “cầm sợ rơi ôm sợ vỡ”.
Do không có vận mệnh nữ chính, tính mạng Uyển Vân như đèn treo trước gió, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Thật ra, vì người mình yêu thương hành động vì tình là điều có thể chấp nhận, dù đôi khi có hơi tàn nhẫn độc đoán.
Nhưng vì người mình yêu mà dồn người khác vào con đường cùng, về lý không thể dung thứ.
Có điều, Hà Hi chỉ là một nữ nhân bình thường mang vận mệnh “Thánh nữ”, so với những nam nhân ưu tú bậc nhất như họ, dù cô có trí tuệ hiện đại ngàn năm cũng không thể đấu lại.
Huống chi cô Thánh nữ được nuôi dưỡng trên núi Thiên Sơn kia, tâm tư thánh khiết đơn thuần.
Vậy mà hệ thống chó má này còn bảo nhiệm vụ lần này đơn giản, cô thật muốn đem đầu của tên chủ nhân kia chẻ làm đôi, xem trong đó ngoài não ra còn chứa thứ gì.
Hà Hi điều chỉnh lại cảm xúc, hé ra gương mặt dịu dàng nhu thuận.
“Ký chủ, nhiệm vụ hàng ngày hôm nay là cùng họ đi dạo phố, cải thiện độ hảo cảm của ba người đàn ông trong ngoài bất nhất này.”
Hà Hi ừ nhẹ trong cổ họng, chỉnh trang một chút rồi mở cửa bước ra.
Xuyên qua hành lang dài, trong chốc lát, hiện ra trước mặt Hà Hi là ba người đàn ông dung mạo và khí chất không ai bì kịp.
Thái tử Tôn Triều Ân lạnh nhạt thâm trầm.
Cảnh An vương Tôn Triều Anh ôn nhu trầm tĩnh.
Lâm Tường tướng quân khẳng khái mạnh mẽ.
Ba người đàn ông, một người sắp trở thành cửu ngũ chí tôn, hai người còn lại cũng gọi là dưới một người trên vạn người, thế mà vì một nữ nhân lại lạnh lùng với nữ nhân khác.
Mặc dù cô ấy không mang lỗi lầm gì.
Họ không nhìn thấy, trong mắt Hà Hi cật lực che giấu tia chán ghét.
Độ hảo cảm lần lượt đều là 0 hay sao? Thú vị đấy.
Nếu các ngươi thấy độ hảo cảm của bổn Thánh nữ, chắc chắc không khiến các ngươi thất vọng đâu.
Giấu đi suy nghĩ trong lòng, Hà Hi tiến lên khuỵu gối hành lễ.
Nhưng mới chỉ bắt đầu động tác, Tôn Triều Ân đã đỡ dậy.
“Hi Hi không cần đa lễ, chúng ta đi chơi thôi.”
“Đa tạ Thái tử.”
Họ đi đến đâu, ánh nhìn đều đổ dồn đến đó.
Trong một góc hoa viên, một ánh mắt ngoan độc nhìn theo, rất nhanh khoé môi nhếch lên đường cong lạnh lùng.
“Yêu Linh, ngươi nói xem, bọn họ thật sự sẽ vì ta mà tàn nhẫn với nữ nhân kia sao?”
Trong không trung, một tinh linh xung quanh bao bọc bởi ánh sáng màu đen hiện ra, chỉ một mình nàng ta thấy.
Yêu Linh mang dáng dấp đáng yêu nhỏ nhắn, nhưng khí thế hắc ám toả ra lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Lâm Uyển Vân, ngươi đã dùng máu ký khế ước với ta thì phải tin tưởng ta.
Ta đã ràng buộc họ vào hệ thống, chắc chắn họ vì mục đích nên mới hành động như vậy.”
“Hừ… dù có như vậy, ta vẫn căm ghét vì ả kia đang chiếm hào quang của ta.”
“Cái ngươi cần là kết quả, sau khi phượng mệnh trong tay, ngươi muốn giải quyết như nào mà không được.
Hãy trở lại con người thông minh bình thường, nếu không ta sẽ không thích hợp tác với ngươi.”
Quả nhiên, nghe đến đây Lâm Uyển Vân liền khôi phục bộ dáng bệnh tật yếu đuối, lát sau liền có nha hoàn tiến đến, dìu nàng ta về nghỉ ngơi.
Lúc này, trong một biệt viện có phần tĩnh mịch, nhìn qua hoang sơ u ám nhưng sạch sẽ yên tĩnh, một người đàn ông mặc trường bào màu trắng, dáng vẻ thanh cao tao nhã đang ngồi trên xe lăn chăm chú đọc sách.
Nhìn qua là một người đàn ông tật nguyền có phần u tịch, nhưng sự trích tiên xa cách của hắn lại khiến người ta muốn bỏ qua khiếm khuyết kia.
Biệt viện tuy có lạnh lẽo cô đơn, xung quanh hắn lại như tồn tại luồng ánh sáng rực rỡ.
Khi nghe trong không trung vang lên tiếng nói, khoé môi đạm bạc hắn từ từ nhếch lên, nụ cười nhẹ lướt qua như không hề tồn tại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...