Phượng Ly Thiên

“Trốn được nhất thời không trốn được cả đời, chẳng lẽ muốn trẫm vĩnh viễn ngây người ở Hàn Cốc sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc tìm một tư thế thoải mái tựa vào vách xe, tao nhã vén màn xe lên nhìn ra ngoài, bên ngoài là một đường nhỏ giữa rừng chưa từng thấy qua, theo hướng của bóng cây, xe ngựa này là đang đi ngược hướng với núi Thiên Hàn. Y âm thầm nhíu mày, xem ra Diêu Bách Tùng định đi đường vòng, Thiên nhi nhất định đang mai phục trên đường đến Hàn Cốc, nếu vậy……

“Ha ha, không cần lo lắng,” Diêu Bách Tùng cười thả màn xe xuống, “Chúng ta chỉ cần thong thả đi dạo bên ngoài mấy ngày, Phượng Ly Thiên dù tài năng tới đâu cũng không thể tìm được ngươi.” Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười dịu dàng, nhưng vết sẹo trên khuôn mặt tuấn tú kia lại khiến nó hiện ra vài phần dữ tợn.

“Có ý gì?” Đồng tử Hiên Viên Cẩm Mặc chợt co rút, trên mặt lại bình tĩnh hỏi.

“Việc này ngươi không cần quan tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.” Diêu Bách Tùng chuyển đề tài, kề sát đến cạnh Hiên Viên Cẩm Mặc nâng một lọn tóc của y lên thỏa mãn vuốt ve, “Huống chi cảnh sắc của Hàn Cốc cũng không tệ, ta biết ngươi không thích ngôi vị hoàng đế kia, sao không cùng ta ẩn cư núi rừng?”

Hiên Viên Cẩm Mặc liếc nhìn hắn, cái tên tự cho là đúng. Y cũng không chán ghét ngôi vị hoàng đế kia, lúc không có Thiên nhi, hoàng vị chính là tài sản duy nhất của y, là vật bảo đảm cho sự sinh tồn của y, cũng là thứ giúp y thực hiện lý tưởng của mình, Phượng Ly Thiên hiểu y, cho nên chưa từng nói muốn y vứt bỏ hoàng vị.

Nghiêng đầu rút lọn tóc trong tay Diêu Bách Tùng ra, Hiên Viên Cẩm Mặc lành lùng nói: “Không được tổn thương hắn, hắn là đệ đệ ruột của trẫm.”

“Hừ, đệ đệ ruột? Hắn làm ra chuyện như vậy với ngươi mà ngươi còn xem hắn là đệ đệ ruột?” Diêu Bách Tùng cười lạnh, “Loại người không bằng cầm thú như hắn, chết chưa hết tội!” Tròng trắng của hắn hiện lên màu đỏ, hận ý và điên cuồng ẩn giấu bên trong trào ra trong phút chốc.

Hận ý nồng đậm trong mắt Diêu Bách Tùng khiến Hiên Viên Cẩm Mặc có chút khó hiểu, rốt cuộc người này cùng Thiên nhi có thâm cừu đại hận gì? Nếu thật như vậy, theo như lời hắn nói, là muốn đẩy Thiên nhi vào chỗ chết, nếu thế, đường đến Hàn Cốc sẽ cực kỳ nguy hiểm. Trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc không khỏi sinh ra chút nôn nóng, nhưng cũng không dám để lộ trên mặt, bởi vì y thấy rõ điên cuồng trong mắt Diêu Bách Tùng. Y khẽ thở dài, nói: “Tuy Thiên nhi rất tùy hứng, nhưng từ nhỏ hắn cũng không phải là một đứa bé hư.”


“Ha ha ha, tùy hứng?” Diêu Bách Tùng giống như vừa nghe được chuyện gì nực cười lắm, “Cung chủ Phượng cung từ trước tới nay luôn là tên điên giết người không chớp mắt, Thiên nhi của ngươi vì bước lên vị trí cung chủ, đã giết hết mười sáu sư huynh đệ cùng hắn sớm chiều ở chung, đây gọi là tùy hứng sao? Nếu Quân Mạc Sầu không phải con trai riêng của Phượng Thanh Tuyệt, thì hắn cũng đã sớm bị Phượng Ly Thiên giết chết rồi, không chờ đến lúc ta châm ngòi đâu……”

Hiên Viên Cẩm Mặc không thích nghe người khác nói xấu Phượng Ly Thiên, y cắt lời hắn, “Chuyện đó có liên quan gì tới ngươi?”

Diêu Bách Tùng nhìn y, chậm rãi kề sát vào, muốn dùng giọng điệu nhẹ nhàng rót vào tai y lời khí phách. Nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc không thích bị Diêu Bách Tùng tới gần, y nghiêng người dịch qua bên cạnh.

Nhìn ra Hiên Viên Cẩm Mặc có chống cự với mình, thầm nghĩ đây là bóng ma do hành vi thô bạo của Phượng Ly Thiên để lại cho y, Diêu Bách Tùng cũng không ép sát nữa, cười khẽ trả lời: “Bởi vì hắn giết cả nhà ta, còn chiếm lấy người ta yêu nhất, ngươi nói xem có liên quan tới ta hay không?”

Nghe đủ loại hận thì mà Diêu Bách Tùng dành cho Phượng Ly Thiên, lo lắng trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc càng ngày càng tăng thêm, có thể khẳng định là, người này mưu toan lâu như vậy, là vì muốn hủy diệt Phượng Ly Thiên và Phượng Cung, hơn nữa tuyệt đối sẽ không thả y đi. Trong núi hoang tàn vắng vẻ, bên cạnh lại có một cao thủ xứng tầm với Phượng Ly Thiên, Hiên Viên Cẩm Mặc có thể nói là chắp cánh khó thoát, chỉ mong sao khi đến thành trấn sẽ có thể truyền được tin tức.

Xe ngựa dạo vòng vòng trong núi, mãi đến trời tối cũng chưa rời khỏi núi.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn thấy người hầu của Diêu Bách Tùng đốt lửa trên đất, không khỏi nhíu mày, xem ra hắn không định đến thành trấn, nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của Diêu Bách Tùng, biết rõ Thiên nhi sẽ phong kín tất cả đường đến Hàn Cốc, vậy hắn đang trông cậy và chờ đợi cái gì?

“Đêm nay đành phải chịu khó một chút vậy, ngày mai là có thể về tới Hàn Cốc rồi.” Nhìn ra Hiên Viên Cẩm Mặc không vui, Diêu Bách Tùng cười làm lành, sợ cảnh màn trời chiếu đất này sẽ làm y uất ức.


“Sao ngươi có thể khẳng định ngày mai sẽ về tới?” Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi bên cạnh đống lửa, màu đỏ của lửa ánh lên gương mặt anh tuấn, tinh quang sáng ngời nhảy nhót trong đôi mắt thủy tinh đen, mang theo vài phần cao quý lại pha lẫn chút tịch mịch, hai loại khí chất này vừa vặn dung hợp nhau, hoặc nhân đến không nói thành lời.

Diêu Bách Tùng nhìn đến có chút ngây ngốc, người tốt đẹp thế này, chỉ cần nhìn y cả đời hắn cũng đã thấy rất thỏa mãn. Đối với vấn đề của Hiên Viên Cẩm Mặc lại chỉ cười mà không đáp, các môn phái lớn trong võ lâm đã sớm bị hắn châm một mồi lửa, thế sống chết muốn giết Phượng Ly Thiên, chỉ cần qua đêm nay, chỉ cần qua đêm nay……

Đi trên con đường nhất định phải đi để về Hàn Cốc, mùi máu tươi nồng nặc phả vào trong mặt, trong bụi cỏ ngẫu nhiên sẽ lộ ra tay chân đứt gãy khiến người ta không khỏi run mình, Hiên Viên Cẩm Mặc càng lúc càng nhíu chặt đôi mày.

“Qua khỏi núi tuyết này, chính là Hàn Cốc.” Không chú ý tới lo lắng trong mắt Hiên Viên Cẩm Mặc, Diêu Bách Tùng tự nói tự nghe. Xe ngựa bị ném ở chân núi, tòa núi tuyết này không có đường khác, ngựa không cách nào đi được, chỉ có thể đi bộ qua. Núi tuyết cũng không cao, nhưng rất dài, dài đến xa tít tắp, tuyết đóng quanh năm không tan lóe lên ánh sáng trắng chói mắt dưới ánh nắng đầu hè.

Hàn Cốc chính là ở bên trong núi tuyết, một khi tiến vào, tựa như nhốt sâu trong băng tuyết, rất khó trở ra. Hiên Viên Cẩm Mặc quay đầu nhìn con đường vừa đi qua, trong suốt quãng đường này không hề nhìn thấy Thiên nhi đến cứu y, vậy là……

“Làm gì vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc hất văng cánh tay đột nhiên ôm lấy eo mình, giận dữ trừng mắt nhìn Diêu Bách Tùng đang trưng ra vẻ vô tội.

“Nơi này không có khinh công cao cường thì không thể qua được, cố chịu một chút.” Nói xong lại nhào qua muốn ôm y, Hiên Viên Cẩm Mặc nghiêng người tránh đi, chỉ tiếc tốc độ lại không bằng hắn, bị Diêu Bách Tùng bắt được, “Ngoan, giờ không phải lúc đùa giỡn.”

Hiên Viên Cẩm Mặc nhấc chân muốn đá văng cái tên đang ôm mình ra: “Trẫm có thể tự mình đi được…… A……” Cần cổ đột nhiên tê xót, cả người không thể nhúc nhích nữa, Diêu Bách Tùng cúi xuống bế y lên.


“Chưởng môn sư thúc, để đệ tử dẫn y đi cho.” Một đệ tử bên cạnh đi tới, nheo lại đôi mắt tam giác lấy lòng nói.

“Cút, không ai được chạm vào y!” Gương mặt vốn đang tươi cười của Diêu Bách Tùng lập tức lạnh xuống dưới.

Đệ tử mắt tam giác sợ tới mức vội vàng cúi đầu, vì tự mình nói sai mà hối hận không thôi. Theo động tác lưu loát của cốc chủ nhảy khỏi đỉnh núi tuyết, giương mắt lén nhìn ngắm gương mặt cực tuấn mỹ cũng cực lạnh lùng của Hiên Viên Cẩm Mặc, thầm nghĩ người trong ngực cốc chủ đẹp đẽ như thế, nhưng tính tình lại không tốt chút nào, vậy mà cốc chủ luôn lấy lòng y mọi lúc, mỗi ngày đều nhìn được mà ăn không được, thật không biết vị cốc chủ luôn tâm ngoan thủ lạt này sao cả một nam nhân cũng không thể dẹp yên? Đột nhiên, đôi mắt tam giác giống như chuột của hắn lóe sáng, nếu có thể giúp cốc chủ một tay, có được mỹ nhân này, có lẽ có thể khiến cốc chủ xem trọng hắn hơn!

Cảnh sắc trong Hàn Cốc hoàn toàn tương phản với núi tuyết, xuân về hoa nở, đào hồng liễu lục. Đủ loại kiến trúc san sát nối tiếp nhau, suối nước róc rách hòa tan băng tuyết, chim bay chao liệng hót vang trên không trung, tuyết phong vờn quanh tỏa ra u lam nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, tựa như một thế ngoại đào viên cách biệt thế gian. Ngoài cửa cốc có một tảng đá lớn được khắc thành thẻ bài lớn, trên đó viết ba chữ to “Tản Tuyết Cốc” đẹp đẽ phóng khoáng. Thì ra nơi này vốn tên là Tản Tuyết Cốc sao? Là do hậu nhân sau khi bước vào giang hồ thấy cái tên này không có lực chấn nhiếp nên mới sửa lại gọi là Hàn Cốc phải không?

Hiên Viên Cẩm Mặc nhếch lên nụ cười trào phúng, “Tản Tuyết” vốn là một từ ấm áp, hoàn toàn khác với chữ “Hàn” không sức sống, hậu nhân vì truy danh trục lợi mà đi ngược với nguyện vọng ban đầu khi khai phá mảnh đất trời này của tổ tiên, không biết tổ tiên nơi này có ở trên trời thở dài hay không.

Trong cốc có không ít người tới tới lui lui, nhưng ai nấy cũng có nét mặt lạnh lùng không hề trò chuyện với nhau, nhìn thấy Diêu Bách Tùng đều cung kính gọi một tiếng cốc chủ. Hiên Viên Cẩm Mặc được sắp xếp ở trong tầng cao nhất tòa lầu, lầu này tên là “Hạo Nguyệt Hi Nhiên Lâu”, rường cột chạm trổ vô cùng tinh xảo. Trăng sáng đã biến mất khi ban mai đến, cả hai vĩnh viễn không thể cùng xuất hiện, nhưng chủ nhân lầu này lại không cho là vậy, hắn cảm thấy trăng sáng vẫn luôn thiêu đốt trong ánh vàng của ban mai, hòa hợp thành một thể. Y cong cong khóe môi, thầm nghĩ người sáng lập Tản Tuyết Cốc này đúng là một kẻ thú vị.

(Hạo Nguyệt Hi Nhiên Lâu -皓月曦燃楼, trong đó hạo nguyệt – 皓月 là trăng sáng, hi – 曦là ban mai, nhiên – 燃 là thiêu đốt theo mình hiểu thì tên lầu này có nghĩa là Trăng sáng thiêu đốt ánh ban mai.” Còn vì sao có cái tên này thì trên đó đã giải thích ^^)

“Thích nơi này không?” Diêu Bách Tùng nhìn thấy khóe môi hơi cong của Hiên Viên Cẩm Mặc, không khỏi có chút kiêu ngạo nói, “Đây là nơi ở của cốc chủ, kỳ thật ta vẫn luôn cảm thấy lầu này tên là Nguyệt Nhiên Lâu là được rồi, không biết vì sao tổ sư lại đặt một cái tên rườm rà như vậy.”

Hiên Viên Cẩm Mặc không để ý tới hắn, đi thẳng vào trong, Diêu Bách Tùng cũng theo vào. Hiên Viên Cẩm Mặc quay đầu nhìn hắn: “Trẫm muốn nghỉ ngơi.”


“Nhưng đây là phòng của ta.” Diêu Bách Tùng cố ý nói, còn nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc cười mờ ám.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày: “Vậy đổi chỗ khác cho trẫm đi.” Nói xong liền muốn ra khỏi lầu.

“Được rồi được rồi, chọc ngươi thôi.” Diêu Bách Tùng vội ngăn y lại cười nói, “Ta ra ngoài đây.” Hắn cảm thấy Hiên Viên Cẩm Mặc giống như một con mèo cao ngạo vậy, không thể dựa vào quá gần khiến y sợ hãi, cũng không thể bức y quá mức, phải từ từ tiếp cận, quan trọng nhất là nhất định phải biết vuốt lông.

Hiên Viên Cẩm Mặc liếc mắt nhìn hắn, nếu là Phượng Ly Thiên, khẳng định sẽ bày ra bộ mặt tội nghiệp rồi giả vờ rời đi, chờ đến khi y cảm thấy mình có hơi quá đáng rồi bắt đầu suy nghĩ lại, hắn sẽ mang theo cái vẻ mặt đương nhiên ôm gối xuất hiện trên giường y.

Nói đến cách nuôi mèo, Phượng Ly Thiên vẫn giỏi hơn Diêu Bách Tùng nhiều, không chỉ phải biết vuốt lông, mà bản thân cũng phải ngụy trang thành một động vật nhỏ bé vô tội nào đó mới có thể khiến y buông lỏng cảnh giác.

Đệ tử mắt tam giác kia bưng đồ ăn tới: “Chưởng môn sư thúc mời dùng cơm.” Hắn đặt hai bộ chén đũa xuống, giương đôi mắt nhỏ như mắt chuột liếc một cái, đụng phải ánh mắt của Diêu Bách Tùng, vội vàng thu lại tầm mắt rồi lui xuống.

Đối với hành vi muốn ở lại dùng cơm chiều của Diêu Bách Tùng, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không phản đối, nâng đũa lên thấy Diêu Bách Tùng gắp món nào y cũng gắp món y như vậy. Diêu Bách Tùng khẽ cười nói: “Yên tâm ăn đi, không làm gì ngươi đâu, ta còn chưa cần dùng đến loại thủ đoạn hạ đẳng này.”

Hiên Viên Cẩm Mặc không nói gì, tiếp tục ăn cơm. Gấp lên một miếng cá chiên giòn, chất lỏng màu vàng kim dọc theo lớp thịt vàng giòn chảy xuống, không biết hiện giờ Thiên nhi đang ở đâu? Chỉ mới xa cách hai ngày, nhưng nhớ nhung đối với hắn đã nhiều đến mức không thể chịu nổi. Thiên nhi, Thiên nhi……

Diêu Trường Thanh cười khẽ nhìn y ăn, biết y thích cá chiên, cho nên dù trước nay không ăn cá nhưng hắn vẫn cố ý dặn nhà bếp nấu món này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui