Phượng Ly Thiên

“Tại hạ, Nguyên Mặc.” Hiên Viên Cẩm Mặc bịa ra một cái tên dễ gọi.

“Ta thấy, là Hiên Viên Cẩm Mặc đi.” Lão nhân nấu nước đột nhiên xen mồm nói, ‘keng keng’ “khách nhân” trên bàn của hắn đột nhiên đều rút kiếm đứng lên.

Lần này Hiên Viên Cẩm Mặc ra ngoài dẫn theo không đến hai mươi người, một phần bị phái đi điều tra chuyện phản loạn, một phần giả thành thái tử đi tuần dẫn dắt chú ý của người khác, bên cạnh chỉ chưa lại hai thị vệ. Đương nhiên, hai thị vệ này đều là cao thủ trong cung, lúc bình thường bảo hộ Hiên Viên Cẩm Mặc chưa bị lộ thân phận thì không thành vấn đề, đương nhiên chỉ là lúc bình thường.

Người trong quán trà đều là sát thủ được huấn luyện, lấy tốc độ cực nhanh bao vây bốn người Phượng Ly Thiên.

“Các ngươi là ai?” Hiên Viên Cẩm Mặc giơ ngang trường kiếm trước người.

“Mạc Sầu Các, Ẩn sát!”

“Ẩn sát?” Phượng Ly Thiên nhướn mày, cả người nhảy lên, vô cùng không nói nghĩa khí mà bay lên cây ngô đồng cao cao, nhàn nhã ngậm một lá ngô đồng, bộ dáng chuyện không liên quan tới mình.

Ba người Hiên Viên Cẩm Mặc dựa lưng đứng thành hình tam giác, sát thủ lao tới như những sợi dây thun được bắn ra. Những sát thủ này dù không phải là cao thủ hạng nhất, chiêu thức cũng cực kỳ đơn giản, nhưng ra chiêu tàn nhẫn, thu chiêu lấy mạng, ba người phải dùng hết sức ứng phó. Càng nguy hiểm hơn là, Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy thể lực cơ thể đang xói mòn với tốc độ cực nhanh, trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ.

Sát thủ nhắm đúng cơ hội, trường kiếm màu đen xoay tròn đâm vào ngực Hiên Viên Cẩm Mặc. Phượng Ly Thiên đứng ở trên cây cả kinh, giống như chim ưng đáp xuống, một chưởng đánh bay sát thủ, ôm Hiên Viên Cẩm Mặc đã không còn sức vào trong lòng. Hiên Viên Cẩm Mặc nỗ lực giữ lại tia tỉnh táo, cố gắng muốn nhìn rõ người trước mặt, người nọ nói: “Đừng lo lắng……” Câu nói kế tiếp đã không còn nghe rõ, nhưng giọng nói êm tai mát lạnh tựa như sơn tuyền này lại một trấn an kỳ lạ khắc vào linh hồn luôn cảnh giác đề phòng của hắn, chợt lâm vào hôn mê.

Phượng Ly Thiên cúi người ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc, ngồi xuống cái ghế còn nguyên gần đó trong quán trà. Nhóm sát thủ nhanh chóng giải quyết hai thị vệ, xếp thành hàng khom mình hành lễ với Phượng Ly Thiên, nam tử cầm đầu chính là Thập Thất Dạ truyền tin trong trà lâu ngày đó. Phượng Ly Thiên ý bảo mọi người đứng lên, Thập Thất Dạ bước lên nói:”Chủ nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành.”


Ám vệ của Phượng Ly Thiên phân thành hai loại: Ám bộ và Dạ bộ, mỗi bên mười tám người, gọi chung Ám Dạ thất bát vệ, [đương nhiên, kỳ thật là ba mươi sáu người]. Ám bộ chỉ luôn ở bên người Phượng Ly Thiên, phụ trách an toàn của hắn, để hắn tùy thời sử dụng, Dạ bộ phần lớn đi theo những người quan trọng khác, phụ trách bảo hộ những người đó và truyền tin. Mà Thập Thất Dạ là người đi theo bên cạnh các chủ Mạc Sầu Các.

Phượng Ly Thiên gật gật đầu, nói: “Thu dọn sạch sẽ nơi này, ngươi dẫn bọn họ về đi. Nói với Mạc Sầu, nhận hết tất cả nhiệm vụ ám sát Hiên Viên Cẩm Mặc gần đây, điều tra rõ người ủy thác, có kết quả lập tức truyền tin cho ta. Còn có, điều tra tung tích thần y Hạt Mã Tiền.”

“Dạ, thuộc hạ đã rõ.” Thập Thất Dạ cúi đầu cung kính đáp.

Lúc này, một hắc y nam tử từ trong rừng cây phóng nhanh đến bên cạnh Phượng Ly Thiên, quì một gối: “Ám Thất bái kiến chủ nhân.”

“Làm sao vậy?” Phượng Ly Thiên điểm nhẹ lên thụy huyệt của Hiên Viên Cẩm Mặc, ý bảo Ám Thất tiếp tục.

“Khởi bẩm chủ nhân, ở trong rừng cây phát hiện hai thám tử của Ngưng Huyết Các.”

“Ngưng Huyết Các?” Phượng Ly Thiên thoáng trầm ngâm, Ngưng Huyết Các này là tổ chức sát thủ sừng sững trăm năm trong chốn võ lâm, tất nhiên khác với Mạc Sầu Các vừa mới thành lập này, tương đương với “Cửa hiệu lâu đời hơn trăm năm”, chỉ là người lãnh đạo bên kia lại không biết làm ăn như Mạc Sầu Các chủ — Quân Mạc Sầu, chuyện làm ăn của Ngưng Huyết Các bị Mạc Sầu Các cướp đi không ít, chỉ là không biết thám tử này tra xét Mạc Sầu Các hay là Hiên Viên Cẩm Mặc,”Hỏi ra cái gì không?”

“Bọn họ chỉ nói là vì một vụ làm ăn.” Ám Thất đáp, “Người của thuộc hạ đã tra xét xung quanh, không có mai phục khác, hai người này cũng không truyền ra tin tức gì.”

“Giết bọn họ, xử lý thi thể sạch sẽ.” Cánh môi nhếch lên một độ cong xinh đẹp đến tàn nhẫn, hiện tại bọn họ tra xét cái gì đã không còn quan trọng.

“Thuộc hạ đã rõ.” Ám Thất khom người cáo lui.


Không ở lâu làm gì, Phượng Ly Thiên ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc, mũi chân điểm nhẹ, phóng về phía xa.

Nước suối trong thấy đáy róc rách chảy xen qua những hòn đá cuội tròn tròn, con cá nghịch ngợm hôn lên ngọn cỏ bên bờ. Phượng Ly Thiên ngồi xuống bên dòng suối, tham luyến quan sát tỉ mỉ mi mục của Hiên Viên Cẩm Mặc. Trước kia, lúc thật sự chịu không nổi, hắn đã trộm đến Hoàng cung trốn ở một góc lặng lẽ nhìn trong chốc lát, nhưng chưa bao giờ quan sát Hiên Viên Cẩm Mặc sau khi lớn lên gần đến vậy. Đôi mày dày mà đẹp, lông mi vừa cong vừa dài, cái mũi anh tuấn, cánh môi hoàn mỹ màu mật ong. Phượng Ly Thiên nhịn không được chôn mũi xuống bên cổ Hiên Viên Cẩm Mặc, tham lam hít vào mùi hương hắn đã nhung nhớ suốt mười hai năm.

Bởi vì mê dược thường không tốt cho thân thể, Phượng Ly Thiên chỉ bảo thủ hạ cho vào loại thuốc nhanh chóng làm xói mòn thể lực, bởi vậy chỉ hôn mê một lát rồi sẽ không sao cả. Cởi bỏ huyệt đạo của Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên lấy tay thấm chút nước vẽ lên mặt Hiên Viên Cẩm Mặc. Hàng mi dài giật giật, đôi mắt thâm thúy sáng ngời như hắc diệu thạch chậm rãi mở ra, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt tuấn tú tinh xảo đến gần như yêu dã.

Hiên Viên Cẩm Mặc sửng sốt một hồi, mới đột nhiên hiểu ra, mình đang nằm trong lòng của một nam nhân! Nhanh chóng đứng lên, nhận ra là thiếu niên đã gặp được ở quán trà: “Ngươi……”

Phượng Ly Thiên theo đó đứng lên, lộ ra một nụ cười vô hại, “Ngươi tỉnh.”

Hiên Viên Cẩm Mặc nhanh chóng nhớ lại chuyện đã xảy ra, nhớ tới thanh âm như có thể trấn an linh hồn mình nghe được trước khi hôn mê, không hề khác với thanh âm của người trước mặt: “Là ngươi đã cứu ta? Thị vệ của ta đâu?”

“Chắc chắn chết rồi, nhiều Ẩn sát vậy mà, không chết mới lạ lạ.” Phượng Ly Thiên duỗi thắt lưng, “Ta vất vả lắm mới mang ngươi bay ra đây được đó, không ngờ thấy ngươi gầy vậy, mà thực tế lại nặng đến thế.”

Không để ý Phượng Ly Thiên trêu đùa, Hiên Viên Cẩm Mặc nhăn lại hàng mi đẹp vừa quan sát bốn phía, vừa tự hỏi, thân phận của mình chỉ có Tri phủ Lạc Thành và hai thị vệ biết, như vậy, là ai tiết lộ cho đám sát thủ này? Thiếu niên trước mắt xem ra công phu không tệ, ít nhất là khinh công không tệ, sao lại phải cứu mình?

Nhìn ra nghi hoặc của Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên cũng không giải thích:”Đi thôi.”


“Đi đâu?”

“Đương nhiên là rời khỏi nơi này, trước khi trời tối chúng ta phải đến được thành trấn kế tiếp, ta không muốn ngủ ngoài trời đâu.” Phượng Ly Thiên đương nhiên nói.

Hiên Viên Cẩm Mặc cũng biết nơi này không nên ở lâu, nhưng hai chân lại như mềm nhũn ra không bước được, cậy mạnh bước tới vài bước, trên trán đã toát ra lấm tấm mồ hôi. Phát hiện Hiên Viên Cẩm Mặc khác thường, biết là thể lực tiêu hao chưa kịp khôi phục, Phượng Ly Thiên ngồi xuống nói:”Ta cõng ngươi đi.”

Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày:”Sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”

Phượng Ly Thiên đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Cẩm Mặc: “Ta cũng không biết, chắc là vì thấy ngươi thú vị đi.” Ánh mắt trong suốt như một hồ nước đen tuyền, như sẽ hút linh hồn người vào đó. Vẫn tưởng là do ánh mặt trời, Hiên Viên Cẩm Mặc lần đầu tiên thấy rõ, ánh vàng nhạt ngẫu nhiên thoáng hiện, kỳ thật là quang hoa tự phát ra trong mắt Phượng Ly Thiên.

Có lẽ là bị đôi mắt kỳ lạ kia rung động, cũng có lẽ là bị chân thành hiển lộ trong ánh mắt kia thuyết phục, đợi Hiên Viên Cẩm Mặc hoàn hồn lại, thì đã được Phượng Ly Thiên cõng lên.

Trầm mặc một hồi, hai người bắt đầu câu được câu không nói trò chuyện.

“Ngươi tên Hiên Viên Cẩm Mặc?”

“Ừ.”

“Khó trách có người ám sát ngươi.”

“……”


“Ngươi ra ngoài chơi sao?”

“Xem như vậy đi.”

“Cũng đúng, nếu ngươi làm Hoàng Thượng rồi sẽ không đi chơi được nữa.”

“……”

“Tiểu tử Mộ Dung Kì kia nói, tháng sau phân hào của Y Mộng Lâu sẽ khai trương ở Lô Châu, ta muốn đến giúp vui. Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta không có mục đích chính nào.” Người tra xét truyền đến tin tức, ở Lô Châu xuất hiện một tổ chức tên là “Minh Giáo”, rất có thể là tổ chứ do dư nghiệt tiền triều sáng lập để phán triều đình, cho nên Hiên Viên Cẩm Mặc vốn cũng muốn đến Lô Châu, “Không bằng ta đi với ngươi được không, trên đường cũng tốt có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Được, ta đang lo không có người chơi với ta đó.” Phượng Ly Thiên ở trong bụng cười đến rút gân, bởi vì hắn vốn đã biết Hiên Viên Cẩm Mặc muốn đến Lô Châu, tự nói mình muốn đi Lô Châu, vì khiến Hiên Viên Cẩm Mặc không có thị vệ bảo hộ phải chủ động cùng đi với hắn, có chút đáng khinh cười cười “Ngươi cũng có hứng thú với Y Mộng Lâu sao?”

“Y Mộng Lâu?” Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không biết Y Mộng Lâu là cái gì.

“Ai, chúng ta hợp ý như vậy, không bằng chúng ta kết bái huynh đệ đi.” Phượng Ly Thiên tự tự mình nói, “Như vậy, về sau ngươi làm Hoàng Thượng, ta chính là Vương gia, ha ha.”

……

Hoàng hôn rọi xuống người hai người, in xuống con đường hiu quạnh hai cái bóng thật dài chồng lên nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui