Trong nháy mắt Hiên Viên Cẩm Mặc đã ngây người ở Lô Châu gần nửa tháng, trong nửa tháng này các phương diện điều tra đều xem như thuận lợi, tuy chưa điều tra rõ nơi tồn tại thật sự của Minh Giáo, nhưng danh sách quan viên tham gia phản đảng ẩn nấp ở Lô Châu đã được liệt kê rõ ràng. Chỉ là, y còn chưa gặp lại thiếu niên họ Phượng kia, thiếu niên làm cho y cảm thấy ấm áp.
“Hiện tại ngươi đến phủ Tướng quân ở Thành Nam, giao phong thư này cho Triệu tướng quân.” Hiên Viên Cẩm Mặc đưa một phong thư cho Đỗ Thì Hành.
“Điện hạ muốn mượn binh của Tướng quân sao?” Đỗ Thì Hành có chút nghi hoặc, “Hiện giờ đã là hoàng hôn, trước khi trời tối sẽ đóng cửa cửa thành, nếu điện hạ muốn tiến hành tối nay, chỉ sợ không kịp điều binh.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn hàng mày đẹp: “Việc này không cần ngươi phải lo lắng.”
“Dạ, vi thần lắm miệng, điện hạ thứ tội.”
Hiên Viên Cẩm Mặc khoát tay không nhiều lời nữa. Đỗ Thì Hành cuống quít lui xuống, ra khỏi cửa phòng, mới giật mình nhận ra bản thân đã toát đầy mồ hôi lạnh. Dù không phải mới đi theo Hiên Viên Cẩm Mặc ngày một ngày hai, nhưng vẫn sẽ bị khí chất vương giả ngẫu nhiên hiển lộ của y làm chấn động. Hiên Viên Cẩm Mặc vốn không thích cười, khuôn mặt lạnh lùng không giận tự uy, nếu y mở miệng răn dạy, dù là Ngụy Nham thường xuyên đi theo y cũng sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhìn Đỗ Thì Hành lau mồ hôi rời đi, Ngụy Nham không khỏi thầm cảm thán, điện hạ quả thật rất giống bệ hạ, thậm chí còn lợi hại vệ hạ, không nhìn ra vui buồn, khiến người ta vĩnh viễn không thể nhìn thấu suy nghĩ thật sự của y.
“Chúng ta đi.” Thanh âm không độ ấm của Hiên Viên Cẩm Mặc truyền đến, đánh thức Ngụy Nham đang miên man suy nghĩ.
“Dạ!” Ngụy Nham lập tức đuổi theo, “Điện hạ, chúng ta đi đâu?”
“Phủ Lô Châu.” Hiên Viên Cẩm Mặc đeo bội kiếm, tao nhã ra ngoài.
Ngụy Nham vội vàng ra hiệu bảo thị vệ khác đuổi theo, mình thì đi sau Hiên Viên Cẩm Mặc vài bước, bảo hộ bên cạnh.
Làm Tri phủ Lô Châu giàu có và đông đúc, phủ nha tất nhiên sẽ xây dựng rất khí thế rộng rãi, trước cửa là sư tử đá giương nanh múa vuốt cao chừng hai người, cửa phủ màu son cao lớn uy vũ, phía trên treo tấm biển “ phủ Lô Châu”. Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không nhìn nhiều, ra hiệu bảo Ngụy Nham bước lên gọi cửa.
Nha dịch trông cửa xấu xí, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Làm gì làm gì đó? Đã giờ nào rồi? Có việc gì ngày mai rồi đến, lão gia nhà ta đang bận!”
“Lớn mật!” Ngụy Nham đang muốn mở miệng răn dạy, Hiên Viên Cẩm Mặc đã nâng tay ngăn cản.
“Bảo Đặng Huân ra gặp bản điện hạ.” Thanh âm trầm thấp mà tràn ngập vận luật của Hiên Viên Cẩm Mặc vô cùng dễ nghe, nhưng khí thế quân lâm thiên hạ trong đó lại khiến nha dịch trông cửa lập tức câm miệng, đột nhiên nhận ra vị công tử trước mắt tự xưng “Bản điện hạ”, nha dịch cũng không dám hỏi nhiều, nhanh như chớp chạy vào.
Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không đợi Tri phủ đi ra, thì đã tự mình đi vào, bắt đầu đi dạo quanh phủ như đi dạo trong đình viện nhà mình.
Không lâu, Tri phủ Lô Châu béo như thịt viên đã chậm rãi chạy ra, nhìn thấy Hiên Viên Cẩm Mặc nhàn nhã đi trong sân mà vô cùng hoảng sợ, lập tức quỳ xuống nói: “Vi thần tham kiến thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hiên Viên Cẩm Mặc rủ mi nhìn Tri phủ Lô Châu: “Sao, ngươi nhận ra bản điện hạ?”
Tri phủ Lô Châu cố gắng cúi cái đầu tròn vo của mình thật thấp: “Hồi điện hạ, vi thần từng đến kinh thành nhận điều lệnh, may mắn được chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của thái tử.”
“Trí nhớ ngươi thật tốt.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, vào kinh nhận điều lệnh là chế độ của tiên hoàng, nhưng vì rất phí thời gian, nên năm năm trước Hiên Viên Cẩm Mặc đã đề nghị sửa lại chế độ này, nói cách khác Tri phủ Lô Châu nhìn thấy hắn ít nhất là năm năm tiền, vỗ mông ngựa không tệ, tiếc là không hợp lí.
Thân thể tròn xoe của Tri phủ Lô Châu hình như run lên một cái: “Thiên nhan thái tử, vi thần tất nhiên……”
“Được rồi.” Không muốn nghe nữa, Hiên Viên Cẩm Mặc khoát tay bảo hắn đứng lên.
“Tạ điện hạ, mời điện hạ vào chính đường.”
“Không cần, bản điện cảm thấy vườn này rất tốt.” Hôm nay Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không phải là đến bái phỏng, lỡ như Tri phủ Lô Châu chó cùng rứt giậu, lọt vào phục kích bên trong cũng rất nguy hiểm, Hiên Viên Cẩm Mặc tất nhiên sẽ không vào.
Tri phủ Lô Châu vội vàng bảo người đem bàn và ghế dựa ra, tự mình lau ghế một lần, rồi mới cung kính mời Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi xuống.
Hiên Viên Cẩm Mặc dùng nắp chén nhẹ nhàng quét qua xác trà, không uống cũng không nói, khắp vườn chỉ có tiếng côn trùng kêu vang và tiếng nắp chạm vào chén trà. Chịu không nổi không khí khẩn trương như vậy, Tri phủ Lô Châu nhịn không được mở miệng hỏi: “Vi thần cả gan, không biết thái tử điện hạ đột nhiên đến đây, là xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ đột nhiên hứng thú đi dạo thôi.” Hiên Viên Cẩm Mặc buông chén trà, quét nhìn từ đầu đến chân Tri phủ Lô Châu. Tri phủ Lô Châu nhất thời cảm thấy mình giống như con cá trên thớt, bị người ta nhìn hết từ trong ra ngoài, chỉ đợi tìm được nơi hạ đao thì sẽ lập tức bị mổ bụng moi ruột.
“Điện hạ có gì cần, vi thần tất nhiên dùng hết toàn lực……”
“Kỳ thật…” Hiên Viên Cẩm Mặc không nhanh không chậm mở miệng, “Phụ hoàng phái bản điện hạ đến không chỉ vì du ngoạn.” Hơi quay đầu tà nghễ liếc nhìn thân thể béo ú của Tri phủ Lô Châu, thành công nhìn đến mức thân hình thịt viên kia nháy mắt căng thẳng.
Đột nhiên cảm thấy không thú vị, Hiên Viên Cẩm Mặc thu hồi ánh mắt, lại nâng chung trà lên nói: “Bản điện cũng không thừa nước đục thả câu, lần này đến Lô Châu là vì chuyện Minh Giáo.”
“Minh, Minh Giáo?” Tri phủ Lô Châu nhìn như kinh ngạc nói, “Vi thần chỉ nghe đến giáo hội dân gian tuyên truyền đạo lý phật pháp thôi, cũng không để ý nhiều, không biết……”
“Hừ, đạo lý phật pháp?” Hiên Viên Cẩm Mặc cười lạnh một tiếng, ném cho Tri phủ Lô Châu một quyển sách nhỏ, “Minh Giáo là do dư nghiệt tiền triều sáng chế, căn bản chính là Trung Nghĩ Hội! Ngươi nói, bọn họ chỉ tuyên truyền đạo lý phật pháp sao?”
Tri phủ Lô Châu mở ra nhìn xem, nháy mắt sắc mặt trắng bệch, trong quyển sách nhỏ kia ghi lại những nhân vật khả nghi thông đồng ăn hối lộ với Tri phủ Lô Châu, mà trong đó còn có vài tên là người tuyên truyền bên ngoài của Minh Giáo.
“Thần, thần có tội!” Tri phủ Lô Châu vội vàng quỳ xuống,”Thái tử minh giám, tội thần là nhất thời hồ đồ, ham tiền tài, mới bị người lừa gạt. Thần chỉ nghĩ bọn họ là thương nhân bình thường, nên mói nhất thời hồ đồ……”
“Hừ, thương nhân bình thường?” Hiên Viên Cẩm Mặc đứng lên đi đến trước mặt Tri phủ Lô Châu, “Thương nhân bình thường sẽ tặng cho người nhiều mỹ nhân vậy sao?”
“Mỹ, mỹ nhân? Điện hạ minh giám, đó là do Y Mộng Lâu còn chưa khai trương ở Lô Châu đưa tới. Y Mộng Lâu vốn là chốn yên hoa, đưa tới những thứ này cũng không kỳ quái, huống hồ vi thần căn bản chưa từng động đến các nàng……”
Câu nói kế tiếp Hiên Viên Cẩm Mặc không nghe thấy, y chỉ biết huyết khí đột nhiên trào khắp toàn thân, đầu óc cũng choáng vàng một hồi. Chuyện Tri phủ Lô Châu bao che phản đảng y đã điều tra rõ, kẻ này ham tiền tài, dù biết những người đó làm chuyện bất chính, thì vẫn nhắm một mắt mở một chút. Vậy Y Mộng Lâu là có chuyện gì? Chẳng lẽ ngay từ đầu Phượng Ly Thiên tiếp cận y đã là có mục đích sao? Đột nhiên có một loại cảm giác bị đùa giỡn, nhất thời tức giận dâng lên che giấu một tia chua xót chôn sâu đáy lòng.
Hiên Viên Cẩm Mặc rút bội kiếm bên hông ra chỉ vào Tri phủ Lô Châu nói: “Đừng ngụy biện, thực hư mọi chuyện bản điện hạ vô cùng rõ ràng, nói hết những chuyện ngươi biết, bản điện có thể khuyên phụ hoàng buông tha cửu tộc của ngươi.”
“Điện, điện hạ…” Tri phủ Lô Châu thấy đã không thể vãn hồi, gương mặt trắng bệch nói, “Điện hạ, tội thần là nhất thời hồ đồ bị kẻ gian lừa gạt. Người Minh Giáo ẩn thân trong Y Mộng Lâu, tội thần chỉ nghĩ bọn họ muốn làm chút chuyện làm ăn bất chính, thật sự không biết bọn họ là phản đảng a…… Ô……” Nói xong còn khóc lên.
Hiên Viên Cẩm Mặc nắm chặt tay nói: “Nếu ngươi không còn gì để nói, thì vào đại lao Lô Châu đi, đợi bản điện hạ bẩm báo phụ hoàng, chọn ngày vấn trảm đi.”
“Điện hạ……” Giọng Tri phủ Lô Châu lại càng đau khổ, thấy Hiên Viên Cẩm Mặc không chút dao động, há miệng run rẩy lui về phía sau mấy bước. Đột nhiên “Bộp!” một tiếng, Tri phủ Lô Châu phóng ra viên đạn khói, Ngụy Nham thầm kêu không tốt, vội vàng chắn trước người thái tử, quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng Tri phủ Lô Châu, ngược lại, chung quanh xuất hiện mười mấy hắc y nhân, cầm loan đao trong tay, giống hệt bọn người giả dạng gặp ở trấn Khánh Phong lần trước.
“Ngưng Huyết Các.” Hiên Viên Cẩm Mặc thản nhiên châm chọc nói, “Các ngươi là một đại phái trăm năm, nhưng lại muốn can thiệp triều chính, đây không phải cái gọi là khí tiết tuổi già khó giữ được sao?” (Ý anh Mặc là càng già càng không biết điều á)
“Không phải chuyện của ngươi!” Hắc y nhân vung đao đánh tới.
Hiên Viên Cẩm Mặc nâng tay huy kiếm ngăn lại, giang chân đảo qua, trở tay vẽ một đường kiếm, cắt đứt yết hầu sát thủ.
Sát thủ từ bốn phương tám hướng vọt tới, toàn bộ công kích đều nhắm vào Hiên Viên Cẩm Mặc, mà thị vệ, gia đinh trong phủ cũng đều vọt lên. Ngụy Nham vung đao chém hai thị vệ, muốn vọt tới bên người Hiên Viên Cẩm Mặc, tiếc là nhân số thật sự quá đông. Hiên Viên Cẩm Mặc miễn cưỡng đối phó với ba sát thủ, cùng lúc đó, một sát thủ lấy tốc độ quỷ dị nhanh chóng nhằm về phía y.
“Điện hạ cẩn thận!” Ngụy Nham kêu thảm nhưng đã không kịp, Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ phải nghiêng người tránh đi chỗ yếu hại. Nhưng, đau đớn trong dự đoán vẫn chưa xuất hiện, sát thủ đã khựng giữa không trung, sau đó, như diều đứt dây mà rơi thẳng xuống mặt đất. Hai hắc y nhân mặc y phục dạ hành kiểu dáng khác nhau giống như quỷ mỵ xuất hiện phía sau sát thủ, sau đó nhanh chóng giải quyết ba tên xung quanh Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Vút vút vút!” Đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, vô số mũi tên từ nóc nhà phóng tới. Trong sân có rất nhiều sát thủ, thị vệ, gia đinh thét lên rồi ngã xuống đất, một vài sát thủ lập tức kịp phản ứng, chuẩn bị chạy trốn, nhưng mũi tên kia như có mắt mà bắn vô cùng chuẩn xác, tất cả sát thủ đều khó may mắn chạy thoát.
Hai cái hắc y nhân hành lễ với Hiên Viên Cẩm Mặc, rồi lại nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Sau đó, Triệu tướng quân đóng ở Lô Châu một tay nắm thương, một tay dẫn Tri phủ Lô Châu chạy trốn đi tới. Vứt thân thể mập mạp của Tri phủ Lô Châu ra phía trước, phát ra tiếng va chạm nặng nề. Bộ pháp vững vàng tiêu sái đi đến, quỳ một gối xuống trước mặt Hiên Viên Cẩm Mặc: “Thần cứu giá chậm trễ, xin thái tử điện hạ trách phạt.”
“Không muộn, tới vừa lúc,” Tiến lên từng bước nâng Triệu tướng quân dậy, “Tướng quân xin đứng lên.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn nhìn tiễn sĩ (lính bắn cung) mặc ngân giáp quỳ trên mặt đất, đây là một đội tên tinh nhuệ năm năm trước Hiên Viên Cẩm Mặc nhờ Triệu tướng quân bồi dưỡng cho, hôm nay cuối cùng cũng có công dụng, liền gật gật đầu với Triệu tướng quân: “Làm tốt lắm.”
Triệu tướng quân hàm hậu cười:”Thái tử quá khen.”
Hiên Viên Cẩm Mặc liếc nhìn Tri phủ Lô Châu đã hôn mê một cái, cất cao giọng nói: “Tri phủ Lô Châu bao che, cấu kết phản đảng, ý đồ ám sát thái tử. Bản điện hạ thay phụ hoàng định đoạt, diệt cửu tộc hắn, từ hôm nay trở đi Lại Bộ Thị Lang Đỗ Thì Hành tạm thời nhậm chức Tri phủ Lô Châu, đợi Tri phủ tân nhiệm đến thì mới được về kinh.”
Kỳ thật, thế lực của Minh Giáo, theo Hiên Viên Cẩm Mặc điều tra, ở chỗ sáng ít nhất không đủ gây uy hiếp, huống hồ manh mối ở Lô Châu quá mức rõ ràng, ngược lại càng chứng minh trung tâm phản đảng không phải ở Lô châu. Cho nên Hiên Viên Cẩm Mặc tương kế tựu kế làm lớn chuyện, quan trọng là giết một người răn trăm người, quét sạch quan viên, lập uy cho việc đăng cơ về sau. Quét dọn chướng ngại theo lời phụ hoàng kỳ thật không chỉ có dư nghiệt tiền triều, mà còn bao gồm các quan viên và huynh đệ hòang gia mang trong lòng kế hoạch nham hiểm.
Ngày hôm sau trong thành Lô Châu truyền ra một tin tức, nói thái tử đích thân tới Lô Châu, tiêu diệt phản đảng tiền triều, tru sát kẻ phản quốc, Tri phủ Lô Châu ức hiếp dân chúng đã lâu, bị diệt cửu tộc. Trong nhất thời dư luận xôn xao, dân chúng vỗ tay tỏ ý vui mừng. Thứ dân chúng quan tâm từ trước tới nay không phải chính quyền quốc gia thuộc về tay ai, mà là chính sách của quốc gia có lợi cho cuộc sống của mình hay không. Vì thế, Hiên Viên Cẩm Mặc cho người thả ra càng nhiều tội chứng Tri phủ Lô Châu ức hiếp dân chúng, lấy được vô số lòng dân
Cùng lúc đó, Y Mộng Lâu ở Lô Châu khai trương. Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn nhìn tiểu bài trong tay, hoa văn tinh xảo dưới ánh mặt trời phản xạ ra tia sáng trong suốt, tiểu bài màu bạc vốn lạnh như băng nháy mắt có vẻ trở nên ấm áp, tựa như đôi mắt phượng tinh xảo kia, rõ ràng đôi mắt sau như hồ băng, lại khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.
Cô nương mời chào khách trước cửa nhìn thấy Hiên Viên Cẩm Mặc khí chất bất phàm, liền bước lên phía trước nghênh đón: “Công tử mời vào đi ”
Hiên Viên Cẩm Mặc thả tay xuống, giấu tiểu bài trong tay áo rộng thùng thình, tao nhã bước vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...