Phượng Linh Kỷ


"Trường Sinh huynh!" Tất Quyền Ngọc rời khỏi doanh trướng ở Hồ Lô trấn, ở trong bóng đêm chạy về phía rừng rậm, kêu một tiếng.
Trong bóng đêm, Mộ Trường Sinh giống như u lính đột ngột xuất hiện bên cạnh Tất Quyền Ngọc, cấu tay nói: "Công phu của công tử gia ngày càng tiến bộ, ngay cả ta ẩn thân cũng không được..."
Tất Quyền Ngọc khẽ cười nói: "Trường Sinh huynh quá khen, nếu như huynh thật sự muốn ẩn thân, ta làm sao phát hiện được? Vừa mới ở Hồ Lô trấn, Trường Sinh huynh không một tiếng động mà ẩn nấp bên trong thiên quân vạn mã, còn ta thì phải hạ vài tiểu binh mới vào được, nói về ẩn thân, Trường Sinh huynh hơn ta gấp mười lần"
"Công tử gia khiêm tốn rồi, bảo ta ra ngoài không biết có gì phân phó?" Trong bóng đêm, Mộ Trường Sinh biểu tình điềm đạm, Tất Quyền Ngọc cũng theo đó mà trở về phong phạm như cũ.
"Vài năm trước, lúc ta còn ở Hà Tây quân đoàn, một trận chiến ở Tây Phượng Quan, ta bắt được uy vũ tướng quân Trịnh Đồng Hòa của Xích Châu làm tù binh, người này đã bị ta dấu đi, thời điểm trình quân báo, không ghi là tù binh mà là đánh chết, lúc ây ta giao cho Hoắc Sơn đem giấu hắn ở Hoắc gia trang, hiện tại vẫn còn giam giữ vì để chế ước Hồng Thành Tuyệt, nay vừa vặn đã đến lúc, nay Hoắc Sơn không có tin tức, chỉ đành phiền toái Trường Sinh huynh đi một chuyến, đến Hoắc gia trang đem hắn ta đây thả về hoàng thành Xích Châu! " Tất Quyền Ngọc nói.
Mộ Trường Sinh lên tiếng, lại hỏi: "Vậy công tử gia có cần nói vì sao lại dẫn Trịnh Đồng Hòa đến không? "
Đôi môi Tất Quyền Ngọc bất giác cười lạnh, sau đó thản nhiên mở miệng: "Không cần, Trịnh Đồng Hòa người kia, trừng mắt tất báo, năm đó hắn bị Hồng Thành Tuyệt ám toán, lại trở thành tù binh của ta, bị nhốt ở Hoắc gia trang nhiều năm như vậy, sớm đã hận thấu sương Hồng Thành Tuyệt, hắn chỉ cần được trở về hoàng thành Xích Châu, tất nhiên sẽ dùng mọi biện pháp làm cho Hoàng đế Xích Châu đối phó Hồng Thành Tuyệt, loại chuyện này, tiểu nhân như hắn lại giỏi hơn chúng ta rất nhiều"
"Hảo! ta đi ngay, công tử gia phải về Đông tuyến, trên đường đi không có ta bên cạnh, công tử gia phải chú ý an toàn!" Mộ Trường Sinh nói xong, chấp tay với Tất Quyền Ngọc liền biến mất giữa trời chiều.
Tất Quyền Ngọc trong đêm trở về Phượng Linh, mướn xa phu đi về hướng đông tuyến.
--------

Phượng Linh tháng 1 năm 811, Đồng tuyến Phượng Linh từ khi mất Hổ Khiếu thành liền rơi xuống thế hạ phong, khi mất Đông Xuyên thành, điều này cũng đồng nghĩa, đông tuyến đã bị Dương Đỉnh Du mở ra hoàn toàn, mà lúc này quân Viêm Sa khí thế như hồng, Dương Đỉnh Du phát ngôn bừa bãi, trong vòng nữa năm sẽ xâm nhập vào trung tâm Phượng Linh, đem Phượng gia đuổi tận giết tuyệt, hoàn toàn giữ lấy Hoàng Thành Phượng Linh, đem Phượng Linh sáp nhập vào bản đồ Viêm Sa, một khi Dương Đỉnh Du dẫn quân chiếm được Phượng Linh, Dương Đỉnh Du sẽ trở thành đệ nhất đại tướng quân từ trước đến giờ của Viêm Sa, hoàng đế Viêm Sa còn hứa hẹn, nếu Dương Đỉnh Du chiếm được Phượng Linh sẽ phong Dương Đỉnh Du thành Phượng Linh vương, đem toàn bộ tây bộ Phượng Linh làm đất phong của Dương Đỉnh Du...
Điều này không làm cho đại quân của Dương Đỉnh Du có thêm khí thế, bởi vì mỗi người đều biết, dựa vào sự nhanh nhẹn của quân Viêm việc mở ra đông tuyến, tiến vào vùng vùng địa của Phượng Linh chỉ như là đang thưởng thức một miếng thịt béo bở bình thường...
Cho nên, không phải là do chiến ý của quân Viêm Sa hay việc gì khác mà là do quân Phượng Linh quá yếu đuối, làm cho dân chúng khủng hoảng... Do đó quân đội Phượng Linh không còn làm cho dân chúng có cảm giác an toàn, dân chúng phía đông, đồng loạt chạy loạn về phía trung tâm đế quốc, hoàng thành Phượng Linh phải dùng đến biện pháp mạnh để trấn an dân chúng tị nạn, mở kho phát lương, nhưng dân chúng tị nạn ngày càng tăng, có nguy cơ ảnh hưởng đến sự yên ổn của đế quốc, huống chi hiện tại đế quốc đang khai chiến ở hai tuyến, phía đông còn liên tiếp bại lui, đã làm cho Hoàng Thành của đế quốc không còn bao nhiêu năng lực để trấn an dân chúng nữa...
Lúc Tất Quyền Ngọc trở về đông tuyến, Tứ Phương quân đoàn cùng Dũng Sĩ quân đoàn đã lui về giữ Tuyên Võ thành, đại quân của Dương Đỉnh Du đã hoàn toàn chiếm giữ Đồng Xuyên thành, đối với Tuyên Võ thành như hổ rình mồi.
"Quyền Ngọc... Tình hình như vậy thật làm cho người ta lo lắng, nếu chúng ta tiếp tục lui, chỉ sợ sẽ gây nguy hiểm cho Hoàng Thành..." Lúc Thiết Thạch Khoan nhìn thấy Tất Quyền Ngọc, Tất Quyền Ngọc đang vô tâm vô phế ngồi thưởng thức đại tiệc - từ Đồng Xuyên thành chạy đến Ngọc Long thành rồi về lại, vì tiết kiệm thời gian nên Tất Quyền Ngọc ít ở trọ, đương nhiên cũng không đàng hoàng nếm qua một chút cơm, nên vừa về tới Tuyên Võ thành chuyện đầu tiên nàng làm chính là tắm rửa cho thật sạch sẽ, kêu đại trù nấu một bàn thức ăn ngon.
"Chúng ta cứ đóng quân ở Tuyên Võ thành không cân lui, phía tây rất nhanh sẽ thay đổi, chúng ta sẽ dẫn xà ra khỏi hang, chuyện gần đây nhất là Dương Đỉnh Du xâm nhập vào chỗ sâu nhất của Phượng Linh, theo lệ cũng nên để phương tiện vận chuyển lương thảo xảy ra chút vấn đề. Tốc độ tiến công của các nàng tất nhiên cũng sẽ chậm lại" Tất Quyền Ngọc uống chút rượu - cho dù là chiến bại, nhưng dù sao cũng là đại tướng quân, nên uống chút rượu chắc cũng không có vấn đề gì.
"Quyền Ngọc ngươi nắm chắt như vậy sao? Phòng tuyến của Tuyên Võ thành yếu hơn Đồng Xuyên thành, lại càng không thể so với Hổ Khiếu thành, nay quân của Dương Đỉnh Du khí thế như hồng, nếu thật muốn đánh, cho dù chúng ta không muốn lui nhưng cản trở tiến công của Dương Đỉnh Du cũng là vẫn đề, chiêu này của Tất Quyền Ngọc ngươi rất nguy hiểm, phải biết rằng nếu Dương Đỉnh Du không nghe theo ý của ngươi, cố ý tấn công, vậy hoàng thành sẽ gặp nguy..." Thiết Thạch Khoan nhíu mày có chút lo lắng.
"Thiết đại ca yên tâm, sự việc này cũng sắp có một chuyện rơi xuống, Tuyên Võ thành chính là trọng điểm. Quân của Dương Đỉnh Du mặc kệ có quan tâm đến việc lương thảo xảy ra vấn đề hay không, chúng ta nhất định phải làm cho nàng xảy ra một chút vấn đề, nàng luôn cần một cái cớ để dừng lại, ta cấp cho nàng một cái cớ là được" Tất Quyền Ngọc nói xong, hương Thiết Thạch Khoan gật đầu: "Món này ăn rất ngon, Thiết đại ca ăn nhiều một chút.."
Thiết Thạch Khoan bất đắc dĩ cười, lắc đầu, cầm đũa gấp một chút thức ăn: "Tóm lại, huynh đệ, ta đã nói là tin tưởng ngươi, vậy thì sẽ cùng người đánh đến cùng, chỉ cần ngươi nắm chắt, lòng ta cũng còn có lý do để tiếp tục, ngươi nói dừng lại ở Tuyên Võ thành, thì chúng ta liền dừng lại ở Tuyên Võ thành. Ân, đúng rồi, ta còn có hai việc cần nói với ngươi..."
"Ân? Chuyện gì?" Tất Quyền Ngọc buông chén cơm xuống, trên bàn dần hiện ra đống chén dĩa lộn xộn.

"Một cái là việc nhỏ, một đoạn thời gian trước, nữ tử tên Kha Thần có đến quân doanh, nói là hảo bằng hữu của nhị vị phu nhân ngươi... Công phu rất là cao, ta nghe người xuất thân từ giang hồ bên nữ binh doanh nói, nàng là một người rất nổi danh trong chốn giang hồ, huynh đệ à, ta cũng thật bội phục ngươi.... Ngươi không biết, gần đây nữ binh doanh huấn luyện khắc khổ đòi mạng, ta đi hỏi mới biết được, bên cạnh ngươi đều là nhân vật đại nhân vật có chút khó lường, hai vị phu nhân của ngươi, tuy cả ngày đều hưởng lạc, không làm gì, nhưng những người xuất thân từ giang hồ trong nữ binh doanh đều đối với các nàng là vừa kính vừa sợ, hơn nữa cộng thêm nữ nhân tên Kha Thần, khi ba người nhẫn nhiên đi dạo liền làm cho nữ binh doanh thật sự hưng phấn, hiệu quả rèn luyện cũng phi thường tốt" Thiết Thạch Khoan cười nói: "Ngay cả A Tuệ gần đây cũng không đến gặp ta, có chút thời gian rảnh liền đến gặp ba người kia nói chuyện, nói là võ công tiến bộ lắm..."
Tất Quyền Ngọc vừa nghe cười đắc ý: "Đó là do hai người các nàng vốn là người trong giang hồ, xuất thân cao, võ công cũng cao, trước kia đều là người nổi danh trong giang hồ, cho đến bây giờ võ công cũng chứ từng thấp hơn ta"
"Kia... Quyền Ngọc ngươi thật có phúc... Bất quá nếu không phải là huynh đệ ngươi, cũng không ai có thể khống chế được nữ tử như vậy..." Thiết Thạch Khoan có chút cảm khái, nữ tử giang hồ lợi hại như vậy, cho dù người khác cưới về nhà, cũng không thể quản nổi.
Tất Quyền Ngọc bật cười, nhớ tới quan hệ của hai vị phu nhân của mình, nếu như nàng thật sự là nam nhân, hai nàng ấy thật sự là phu nhân của nàng, chỉ sợ nàng cũng không nhất định có thể quản nổi, bất quá Tất Quyền Ngọc cũng không giải thích, uống chút rượu: "Chuyện thứ hai là gì?"
"Khi ngươi đi, Dương Đỉnh Du cùng chúng ta có cài lần chạm tráng, tuy rằng chúng ta bại trận, nhưng cũng bắt được một số tù binh, trong đó có một đại đội trưởng, dựa theo lý do hắn thoái thác, quả thật Hoắc Sơn đang ở chỗ của Dương Đỉnh Du. " Thiết Thạch Khoan nhìn Tất Quyền Ngọc nói.
Tất Quyền Ngọc buông chén rượu, biểu tình trên mặt có chút quái dị, cười khổ một tiếng, ăn chút đồ ăn, nhớ lại lời nói của Dương Đỉnh Du trong ngày đó - chính là Hoắc Sơn, Hoắc Sơn thật sự đã động vào lòng nàng ta, không biết đây là chuyện tốt hay xấu.
Nàng nếu muốn tìm Hoắc Sơn trở về cũng không phải việc khó, nhưng lúc trước khi Dương Đỉnh Du nói muốn nàng giao Hoắc Sơn cho nàng ta, nàng cũng đã nói, chuyện tình cảm, nàng không xen vào, nếu Dương Đỉnh Du nàng thật sự thích Hoắc Sơn, thì hãy dùng bản lĩnh thật sự mà theo đuổi, nay sao nàng có thể không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi người đâu? Tuy rằng nàng cưỡng bức dụ lợi, làm cho Dương Đỉnh Du phối hợp với nàng, nhưng theo phương diện nào đó, nàng ta tốt xấu gì cũng đã cho nàng chút mặt mũi, nay hai người ở mặc ngoài xem là địch nhân, nhưng bên trong cũng xem như là bằng hữu liên minh.
Chuyện của Hoắc Sơn nếu nói là tù binh, thì trao đổi cũng tốt, nay rõ ràng nàng ta thích Hoắc Sơn, mà Hoắc Sơn lại đi theo nàng ta, cũng sẽ không chịu khổ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có gì đó không tốt.
Thiết Thạch Khoan thấy Tất Quyền Ngọc đầy bụng tâm tư, thích nghĩ là đang lo lắng cho Hoắc Sơn, cũng không quấy rầy liền một mình đi ra ngoài, Tất Quyền Ngọc ở lại uống chút rượu, bên ngoài doanh trại vang lên tiếng nữ nhân huyên náo. Tất Quyền Ngọc buông bát, kêu thị vệ dọn dẹp, người bên ngoài cũng đã bước vào.
Người đến đương nhiên không phải là ai khác mà chính là hai vị phu nhân Liên Khê cùng Liên Đồng, còn có một nữ nhân Tất Quyền Ngọc chưa gặp qua, hẳn là nữ nhân tên Kha Thần trong truyền thuyết. Nữ nhân này bộ dáng cũng rất đẹp, ánh mắt linh động, Tất Quyền Ngọc liếc mắt một cái đã biết người này võ công không kém.

"Phu quân!" Liên Khê như con bướm, bay lại bổ nhào lên người Tất Quyền Ngọc, sau đó đặt mông ngồi lên đùi Tất Quyền Ngọc, ôm cổ nàng, ở trên mặt nàng hôn một cái.
Tất Quyền Ngọc nháy mắt đỏ mặt - nàng biết tình cảm của nàng ấy cùng Liên Đồng, cũng biết cái ôm hôn này chỉ là tình cảm bằng hữu, nếu không nàng cũng không biết phải đối phó với vị phu nhân nóng bỏng này như thế nào nữa.
Liên Đồng có chút oán trách nhìn Liên Khê, ánh mắt Kha Thần trừng Tất Quyền Ngọc, nhìn nhìn Liên Khê, lại nhìn Liên Đồng, đánh chết cũng không tưởng tượng được Liên Khê đối với Tất Quyền Ngọc, một đôi phu thê giả lại có thể nóng bỏng như vậy....
Trong lòng Tất Quyền Ngọc cũng sợ hãi - nếu Cẩm Hà nhìn thấy một màn này, không biết sẽ xử lý nàng như thế nào, chắc Liên Đồng cũng đã quen. Bất quá đến buổi tối có hay không sẽ thu thập Liên Khê, nhưng mà dù sao cũng là chuyện thê thê của nhà người ta, nàng không phải quân tử nhưng cũng không phải là kẻ tiểu nhân, cũng không nên phỏng đoán chuyện của người ta.
Đám thị vệ đỏ mặt, nhanh chóng thu dọn lui ra ngoài, lúc lui ra còn không quên đóng cửa cẩn thận, chóc lát, tin tức Tất tướng quân cùng phu nhân thân mật như thế nào liền truyền khắp quân doanh...
"Đi ra ngoài chơi cũng không mang theo chúng ta... Như vậy là không được rồi!" Liên Khê từ trên đùi Tất Quyền Ngọc đứng lên, nhéo nhéo mặt nàng, trách móc.
"Đây cũng không phải ra ngoài chơi, còm rất nhiều chuyện chờ ta giải quyết, ngươi còn cho đây là du sơn ngoạn thủy?" Tất Quyền Ngọc nhanh chóng nghiêng đầu, tránh cho Liên Khê tiếp tục đùa bỡn.
"Sự tình gì? Phiền toái như vậy? À quên giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Kha gia đại tiểu thư lừng lẫy đại danh, thiên hạ mà không có chuyện gì mà nàng ấy không làm được, vì cảm thấy ở nhà chán quá nên đến quân doanh ngoạn ngoạn..." Liên Khê lui về sau từng bước, một tay trụ bả vai Kha Thần, tay kia tạo thành hình chữ bát, long trọng giới thiệu.
"Ân, cửu ngưỡng đại danh, thiên hạ Kha gia, muốn biết tin tức gì đương nhiên phải hỏi Kha gia, không nghĩ tới Kha gia đại tiểu thư có thể đến quân doanh của Tất Quyền Ngọc, vẻ vang cho kẻ hèn này..." Tất Quyền Ngọc ôm quyền, khách sáo nói.
"Quyền ca ca khách khí, ta chỉ cùng hai vị phu nhân đến đây chơi, cái gì có thể giúp đỡ, Quyền ca ca cứ phân phó" Kha Thần cung theo Liên Khê Liên Đồng gọi Tất Quyền Ngọc là Quyền ca ca, làm cho Tất Quyền Ngọc cảm thấy rất là thân cận, thiên hạ này, người gọi nàng là Quyền ca ca đều là hảo bằng hữu của nàng, ngoài Liên gia tỷ muội, Kha Thần là người thứ ba.
"Chuyện này ta thật sự không biết xử lý như thế nào" Tất Quyền Ngọc cười: "Phó tướng Hoắc Sơn dưới trướng của ta, trong tận chiến ở Hổ Khiếu thành đã bị bắt làm tù binh của Dương Đỉnh Du, ta muốn cứu nàng ấy về nhưng lại có chút phiền phức, mặc kệ ta đưa ra điều kiện gì, chỉ sợ Dương Đỉnh Du cũng sẽ không thả Hoắc Sơn về, bởi vì Dương Đỉnh Du thích Hoắc Sơn."
Kha thần hơi nhíu mày: "Hoắc Sơn chính là Hoắc Sơn của Hoắc gia trang?"

"Ân, là tiểu thư của Hoắc gia trang, năm đó nàng đào hôn, liền đến bên cạnh ta, đi theo ta đã nhiều năm rồi..." Tất Quyền Ngọc cảm khái một câu, nhớ đến lúc nàng còn trẻ, ở trên tường thành Tấy Phượng Quan, nhớ đến Cẩm Hà cũng là Hoắc Sơn canh giữ cho nàng.
Sắc mặt Kha Thần có chút kỳ quái, ngập ngừng một chút, nói: "Việc này cứ giao cho ta đi"
Liên Đồng nghiêng đầu nhìn Kha Thần, trong mắt có chút phức tạp, lại có chút trêu đùa.
Kha Thần quay qua chỗ khác, không nhìn về phía Liên Đồng.
Liên Khê thật ra rất tò mò, bắt lấy cánh tay Liên Đồng, ánh mắt tinh quái gắt gao bắt lấy biểu tình kỳ quái của Kha Thần, tay ôm cánh tay Liên Đồng dùng sức một chút, một bên hỏi: "Đồng nhi, hai người các nàng có gian tình sao?"
"A?" Hai chữ gian tình này dùng quá mức kêu ngạo, quá mức nóng bỏng, Liên Đồng cùng Tất Quyền Ngọc nhất thời há mồm a một tiếng, mặt Kha Thần nháy mắt đỏ lên.
Liên Đồng nhìn Kha Thần như vậy, thân thủ điểm lên trán Liên Khê nói: "Ngươi nói Hoắc Sơn vì cái gì trốn nhà đào hôn? Không phải vì thích Kha Thần sao? Chẳng qua Kha đại tiểu thư của chúng ta không để tâm lên người Hoắc Sơn mà thôi..." Sau đó không nói thêm nữa, năm đó Kha Thần một lòng một dạ đặt lên người Liên Khê, dù sao đó cũng là chuyện cũ, nhắc đến cúng như thế.
"Đúng vậy... Nàng là vì ta mà đào hôn gia nhập quân ngũ, cho nên việc này ta cũng phải quản, nếu nàng thích Dương Đỉnh Du ta liền để nàng ở bên cạnh Dương Đỉnh Du, nếu nàng không thích Dương Đỉnh Du, ta liền mang nàng về, trả tự do cho nàng." Kha Thần chắc chắn hạ lời kết thúc.
Liên Khê cùng Liên Đồng liếc mắt nhìn nhau, trao đổi tin tức: Chẳng lẽ có một đoạn gian tình sắp bắt đầu?
Hoắc Sơn a Hoắc Sơn, ngươi rốt cuộc là thích Kha Thần hay là Dương Đỉnh Du đây?
Vấn đề này Tất Quyền Ngọc cũng muốn hỏi, bởi vì trong ánh mắt của Kha Thần, có cái gì rất lạ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui