Đây là một năm tỏa sáng, là một năm đổi mới, đây là một năm cành hoa dâng trường giang, là niên đại của nữ nhân....
[Phượng Linh tạp đàm]
Phượng Linh tháng 3 năm 812, cơ hồ tất cả đế quốc ở đại lục Phượng Linh đều lâm vào chiến loạn...
Liên quân Xích Châu Thanh Hà vừa mới chấm dứt cuộc chiến với phía tây Phượng Linh, chưa đầy một tháng sau, Xích Châu lâm vào nội chiến.
Nhiều năm trước, Tất Quyền Ngọc lấy thân phận tiểu đội trưởng, trong trận chiến ở Tây Phượng Quan, vừa trò chuyện vừa phẩm rượu, không tốn một binh một tốt đẩy lui được Hồng Thành Tuyệt, tiêu diệt toàn bộ quân đánh lén do uy vũ tướng quân Trịnh Đồng Hòa suất lĩnh, bởi vậy mà danh chấn thiên hạ.
Nhiều năm sau, Trịnh Đồng Hòa thần kỳ xuất hiện ở hoàng thành Xích Châu, quỳ gối khóc thảm thiết tố trận chiến năm đó, Hồng Thành Tuyệt thông đồng với ngoại nhân, hãm hại trung lương. Hoàng đế Xích Châu định tội Hồng Thành Tuyệt thông đồng địch nhân. Hạ lệnh tước lại vương vị của Hồng Thành Tuyệt, ban tử chu di tam tộc.
Hồng Thành Tuyệt suất lĩnh Hồng Thành quân danh táo thiên hạ ra khỏi Bạch Đà thành đến cảnh nội của Thứ Hổ thành, hai quân lập tức khai chiến...
"Phục kích hay đánh trực chiến?" Tiếu Tiểu hỏi Hồng Thành Tuyệt.
"Ý của bảo bối như thế nào?" Hồng Thành Tuyệt nghiêng đầu dùng ánh mắt nhìn ái nhân, ôn nhu hỏi.
Tiếu Tiểu không thể để nàng ở trước mặt mọi người mà không có một chút để ý như vậy, nhìn bộ dáng của nàng không khỏi nhéo một cái trên lưng của nàng, thấp giọng nói: "Đứng đắn chút!"
"ân...ân..." Hồng Thành Tuyệt ăn đau, lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại trên chiến xa: "Hảo, đứng đắn, đứng đắn, ý của Tiếu tướng quân như thế nào? Chúng ta mai phục hay đón đầu trực tiếp?"
"Tiếu Tiểu là viện quân, đương nhiên sẽ nghe theo ý của vương gia, một quân không thể có hai soái, một núi không thể có hai hổ. Hồng Thành vương gia nghĩ như thế nào, Tiếu Tiểu liền phối hợp như thế ấy..." Tiếu Tiểu gật đầu, nói rõ quan điểm của mình.
"Lời này rất là êm tai a... Bổn vương nghĩ như thế nào, Tiêu tướng quân liền phối hợp như thế ấy... vấn đề này buổi tối chúng ta có thể hảo hảo nghiên cứu một chút, ta phải xem thử Tiếu tướng quân phối hợp như thế nào..." Đứng đắn chưa được đến năm giây, Hồng Thành Tuyệt liền lộ ra mục đích.
Tiếu Tiểu nhất thời cảm nhận được cảm giác thất bại, được rồi Hồng Thành Tuyệt, nàng có biết là các tướng sĩ ở dưới ta không thể cho nàng biết thế nào là lợi hại, lúc ở riêng ta sẽ hảo hảo thu thập nàng! Tiếu Tiểu nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
"Nga... vấn đề này về sao hẳn nói, vấn vấn đề một quân không thể có hai soái, một núi không thể có hai hổ, ta cảm thấy cần phải nói rõ một chút... khụ... khụ..." Hồng Thành Tuyệt đã phát hiện Tiếu Tiểu đang sâu sắc nghiến răng nghiến lợi, vì thế vội vàng nghiêm chỉnh: "Cái gọi là một quân không thể có hai soái, là do hai người không thể hiểu nhau, đối với cuộc chiến không thể đưa ra quan điểm thống nhất, về phần bổn vương cùng Tiếu tướng quân, chúng ta hiểu nhau đã lâu, tình cảm cúng tốt, vấn đề một quân không thể có hai soái này đương nhiên không tồn tại, ngược lại có thể bổ trợ lẫn nhau. Đương nhiên về vấn đề một núi không thể có hai hổ, bổn vương nghĩ đến, muốn một núi không có hai hổ trừ phi là một phu một thê,,," "Ngươi..." Tiếu Tiểu đỏ mặt...
Lời nói không chút kiêng dè, Tiếu Tiểu đánh một phát lên tay Hồng Thành Tuyệt.
"Ngươi xem ngươi xem, Tiếu Tiểu đánh bổn vương, bổn vương cho rằng đánh là thương mắng là yêu, nếu là người khác động đến một cộng lông của bổn vương, chẳng khác nào nhổ râu trên đầu lão hổ... khác nhau rất lớn... được rồi... thân ái, ta không nói nữa, nàng đánh đủ chưa? Người khác đang nhìn kìa..." Hồng Thành Tuyệt xoay đầu sang chỗ khác, lời nói đối với Tiếu Tiểu là lấy lòng nhưng là vừa đấm vừa xoa.
Tiếu Tiểu dừng tay mới phát hiện, binh lính xung quanh chiến xa đều đang nghẹn đến đỏ mặt, muốn cười nhưng lại không dám, biểu tình nín cười thật không phải là loại khó chịu bình thường.
"Tốt lắm tốt lắm... bảo bối, chúng ta nói chính sự. Ý của bổn vương là tiến hành đồng thời phục kích cùng đối chiến. Nếu chỉ có phục kích thì rất dễ bị phát hiện, còn nếu chỉ có đối chiến thì binh lực sẽ bị tổn thất thảm trọng. Căn cứ vào tin tức từ thám tử ở tiền phương báo lại, ta phỏng đoán, hai ngày nữa chúng ta sẽ gặp được quân địch. Như vậy, bắt đầu từ ngày mai, bổn vương sẽ phái mười hai vạn quân hộ vệ cùng ba vạn quân tinh nhuệ của Tiếu tướng quân vào rừng, còn lại mười vạn quân do bổn vương suất lĩnh, tiến thẳng đến khai chiến với địch. Nơi hai quân đối địch, hẳn là ở phụ cận Lạc Đà sơn. Mười vạn quân chủ lực của ta sẽ trực tiếp giao thủ với đối phương, gây sự chú ý cho đối phương. Mà mười lăm vạn quân tiến vào rừng phân thành những đội sau: Cánh tả năm ngàn quân, do phó tướng đắc lực nhất của ta suất lĩnh, bảo về phía trái Lạc Đà sơn, nơi này có một con đường, có thể thông qua Tiểu Tây thành, từ Tiểu Tây thành có thể vòng qua Bạch Đà thành của ta, chúng ta liền chiếm con đường này, cùng phô trương thanh thế hay kiêu ngạo, năm vạn quân liền ra bộ dáng của năm ngàn quân. Mười bốn vạn năm ngàn quân phân thành hữu quân, bảo vệ phía bên phải Lạc Đà sơn, nơi này có một cái sơn đại, tuy rằng đường hơi xấu một chút, nhưng cũng có thể thống đến Bạch Đà thành ta. Binh lính ẩn nấp ở nơi này, cho địch nhân cảm giác chỉ có một vạn binh liền tốt" Hồng Thành Tuyệt hơi hơi ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói.
"Vương gia an bài như vậy đương nhiên có đạo lý của vương gia. Tiếu Tiểu chỉ cần tuân mệnh là chính. Vậy ý của vương gia là muốn Tiếu Tiểu thủ hộ cánh phải?" Tiếu Tiểu cũng không hỏi nguyên do, chỉ hỏi an bài của Hồng Thành Tuyệt đối với nàng.
"Đúng vậy, nàng thủ cánh phải. Chủ tướng lần này không ai khác chính là thái tử Xích Châu, người này tự phụ mình có tài nhất đế quốc, luôn cho rằng mình có năng lực bày mưu nghĩ kế quyết thắng ngàn dặm, huống chi hắn chỉ biết trong tay ta chỉ có mười lăm vạn quân, mà hắn có hai mươi lăm vạn quân chinh phạt, cho nên, người này một khi gặp đại quân của ta sẽ không lui về phía sau, mà sẽ lo tấn công đại quân của ta hoặc là thay đổi theo hai hướng tả hữu. Hắn biết ta dụng binh nhiều mưu, tất nhiên sẽ cho rằng mười vạn quân của ta đã ở đây, hai cánh tả hữu sẽ trống không, nhưng hắn cũng biết ta dụng binh cẩn thận, cho nên sẽ đặt năm ngàn quân ở trên đường cánh trái, nên phải hoàn toàn trống không... đến lúc đó, hắn tất nhiên sẽ đi đến cánh phải." Hồng Thành Tuyệt cười nói.
"Vương gia không sợ hắn đánh thẳng vào trực diện sao?" Tiếu Tiểu hỏi, ở chính diện chỉ có mười vạn quân nếu bị hai mươi lăm vạn quân xung phong liều chết tấn công vào vậy sợ là khó có thể ứng phó.
"Ở đó có Hồng Thành Tuyệt ta là đủ... hắn sẽ không tới được." Hồng Thành Tuyệt cười ngạo nghễ, thái tử này đương nhiên có thêm áp lực tất thắng, nghĩ đến mọi người ở hoàng thành đang nhìn hắn. Cho nên quả quyết hắn không dám lui lại, cũng không dám đánh lớn, lui chính là thái tử vô năng, đánh lớn có thể sẽ mất mạng, thì cũng trở thành một thái tử đã chết. Trên thực tế, Hồng Thành Tuyệt cảm thấy, trong thiên hạ này, người có thể khiến nàng chân chính cảm thấy, cho dù có sánh ngang về bình lực, thì nàng cũng không thể nắm chắc phần thắng, chỉ có một người duy nhất đó chính là Tất Quyền Ngọc mà thôi.
Cho nên, Tất Quyền Ngọc đối với nàng vừa là bằng hữu vừa là địch nhân.
"Nàng.. phải cẩn thận." Tiếu Tiểu chần chờ một chút, thân thủ nắm tay Hồng Thành Tuyệt, trong lòng có chút lo lắng.
"Đây mới là lời ta nên nói với nàng, nàng suất lĩnh hơn mười bốn vạn quân, mới là đội chân chính đối đầu với địch. Bất quá, một khi hắn tiến quân vào phía cánh phải, ta lập tức dẫn quân từ phía sau đuổi theo, đến lúc đó chính là úng trung tróc miết, chẳng qua, trước đó, nàng cần một mình đối đầu với địch quân từ một đến hai canh giờ.. cho nên ta đem người mình yêu nhất, người mình tin tưởng nhất, đặt ở vị trí quan trọng nhất..." Hồng Thành Tuyệt có chút cảm khái.
"Suất lĩnh mười lăm vạn quân đi phục kích, trong đó còn có binh tinh nhuệ của Phượng Linh ta, nàng cứ yên tâm, một hai canh giờ chiến ở quan đạo không thành vấn đề." Tiếu Tiểu cười, trong gióng tự nhiên có chút hào khí...
"Hảo! Không hổ danh là nữ nhân của Hồng Thành Tuyệt ta!" Hồng Thành Tuyệt cười lớn một tiếng, nói như thế...
Vì thế, ở xung quang, ai nghe thấy âm thành này đều nghẹn đỏ mặt...
Vô số năm sau, có người hỏi Tiếu Tiểu, chiến tranh thiết huyết để lại cho nàng cái gì, nàng luôn ôn hòa cười nói: "Để lại cho ta hồi ức tốt đẹp nhất... bởi vì thiết huyết cùng ôn nhu luôn ở xung quanh ta..."
----------
"Thái tử điện hạ, ba mươi lý phía trước, phát hiện quân địch. Dự tính nửa canh giờ sau sẽ gặp được!" Thám tử cưỡi ngựa về báo...
"Nga? Cờ hiệu là gì?" Thái tử Xích Châu trong lòng căng thẳng, động tác Hồng Thành Tuyệt nhanh như vậy? Quả nhiên đã sớm có phản tâm.
"Đánh... Kỳ chữ Tuyệt..." Sắc mặt thám tử có chút u ám. Khắp thiên hạ mọi người đều biết, cờ chữ Tuyệt chính là Hồng Thành Tuyệt.
"Hồng Thành Tuyệt đến đây..." Thái tử nhắc đi nhắc lại một tiếng này: "Hồng Thành Tuyệt cư nhiên đi vài trăm dặm đến nghênh địch. Đó là không muốn chiến hỏa chạm đến Bạch Đà thành của nàng, quả nhiên thật can đảm, cư nhiên dám làm ra chuyện chấu chấu đá xe. Đối phương có bao nhiêu nhân mã?"
"Đang tiến đến, bụi đất ngập trời, tậm thời của chưa xác định được có bao nhiêu binh mã." Thám tử nói.
"Hồng Thành Tuyệt cư nhiên tự mình đến, đương nhiên là dẫn phần lớn đại quân đến đây. Ha ha, lúc này Bạch Đà thành tất nhiên trống không... phía trước là nơi nào?"
"Hồi bẩm thái tử, là Lạc Đà sơn"
"Tốt Lạc Đà sơn có vài con đường tắc, hai bên trái phải đều có thể đi vòng đến Bạch Đà thành, ta nay liền dùng, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, chờ lúc Hồng Thành Tuyệt nàng trở về Bạch Đà thành, chỉ có thể dựng liều trại bên ngoài thành!" Thái tử cười ha ha.
Thái tử vung tay lên, toàn quân tiếp tục đi tới, Lạc Đà sơn liền ở trước mặt.
Thám tử tiền phương phi ngựa đến báo lại: "Thái tử điện hạ, hai bên tả hữu của Lạc Đà sơn phát hiện bóng dáng của địch..." Thám tử có chút thở hổn hển nói.
Thái tử sửng sốt: "Tình huống như thế nào?"
"ở tiền phương, phía cánh phải đi tiểu tây thành ước chừng có một vạn quân, cánh trái có năm ngàn binh" Thám tử vội vàng bẩm báo.
"Lần này dò xét thật rõ ràng, ta có hai mươi lăm vạn quân, mặc kệ là năm ngàn hay một vạn thì có khác gì nhau? Hồng Thành Tuyệt binh lực hữu hạn. phía trước là quân chủ lực, bất quá lấy thói quen dụng binh của Hồng Thành Tuyệt, tất nhiên sẽ không để năm nàng người chịu chết, hướng này tất có gian trá. Đường nhỏ một vạn, đường lớn năm ngàn, hai mươi lăm vạn quân ta có khả năng sẽ đi vào đường lớn nhất, Hồng Thành Tuyệt tất nhiên sẽ có mai phục ở đường lớn, thông tri xuống, tiền phương rẽ phải!"
Phó tướng bên cạnh có chút phản đối: "Nhưng điện hạ, đi vào đường bằng phẳng cho dù có mai phục cùng lắm chỉ tốn mấy ngàng người, đi đường nhỏ sẽ mất tới mấy ngày!"
"Ngu ngốc! Ngươi cũng biết, Hồng Thành Tuyệt dụng binh, có thể dùng ít thắng nhiều, bản thái tử mặ dù không sợ nàng ta, nhưng ta mang theo các huynh đệ xuất trận, đương nhiên muốn mang các huynh đệ về. Nếu muốn hy sinh binh lưc, vì cái ì không lấy cứng đối cứng? Chúng ta một đường đi tới, một khi tiếp xúc với đối phương, sẽ gặp phục kích, tiền quân của Hồng Thành Tuyệt sẽ dẫn quân đuổi giết từ phía sau, dùng đến úng trung móc triết. Một đến hai canh giờ, nếu không thoát khỏi phục quan bên cánh trái của nàng, ta tất nhiên sẽ bị tổn thất thảm trọng. Huống chi nếu lấy cứng đối cứng, kia Hồng Thành Tuyệt có nhiều nhất mười lăm vạn binh, nay còn phân ra mai phục hai bên tả hữu, ta không bằng tấn công trực tiếp tới quân địch, cũng là tất thắng, lúc này đây, muốn cùng nàng ta so tài sách lượt! Bên cánh trái hành quân tuy có chút chậm, nhưng nàng không có phục kích ở đó, căn bản không thể ngăn trở bước tiến của quân ta, như vậy, cho dù nàng truy tới, cũng đã bị bản thái tử chiếm trước tiên cơ.." thái tử cười ha ha nói: "Nàng ta tất nhiên sẽ không nghĩ tới bản thái tử chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu thật giả của nàng!"
"Thái tử anh minh!"
Đương nhiên, thái tử anh minh này rất nhanh liền biết được so với vấn đề hắn tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng hơn..."
Toàn quân tiến vào cánh phải của Lạc Đà sơn, không đến một khắc sau, trên sơn đạo hẹp dài xuất hiện một đội binh mã...
Lĩnh quân, đương nhiên là Tiếu Tiểu của Phượng Linh, binh lực đương nhiên cũng không phải một vạn mà là mười bốn vạn năm ngàn.
Ở tiền phương, trên sơn đạo, kéo ra một quân đội, liếc mắt một cái căn bản nhìn không tới cuối. là ba vạn, năm vạn? mười vạn? hay là nhiều hơn?
Hai bên rừng cây phát ra tiêng hô chấn động cả trời – là một vạn? ba vạn? hay mười vạn?
Bị vây quanh... hai mươi lăm vạn quân bị vây quanh... bị mười lăm vạn binh của Hồng Thành Tuyệt trong truyền thuyết vây quanh, mà giờ phút này Hồng Thành Tuyệt trong truyền thuyết đo còn mang theo mười vạn binh đuổi theo ở phía sau, mà phía sau hắn căn bản không còn đương lui...
Trong rừng, binh lính ẩn nấp, lớn tiếng hô 'sát'... nhưng căn bản lại khó phát hiện ra, bởi vì những binh lính này căn bản không mặc khôi giáp, mà là mặc một loại quân phục có màu sắc giống với cây cối xung quanh...
Thái tử anh minh đương nhiên không biết, loại y phục này được gọi là mê màu phục các tướng sĩ này tuy là không mặc khôi giáp, nhưng trên người mang đủ loại vũ khí gây sát thương – chủy thủ, cung tiễn, trường đao...
Mà sau khi đại chiến Phượng Linh kết thúc, các nước khác bắt đầu tham chiếu theo loại y phục này mà bắt đầu trang bị trong quân. Quái tài Liên Khê bắt đầu thay đổi lịch sử quân sự của Phượng Linh – mê màu phục chính thức đi lên vũ đài lịch sử...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...