Phượng Linh tháng 2 năm 812, chiến loạn ở tây tuyến được bình ổn, Hồng Thành Tuyệt của Xích Châu đột nhiên lui giữ Tây Phượng Quan, mà Đan Lạc Dung Hợp của Thanh Hà thảm bại dưới giáp công của Tiêu Trí Lực của Phượng Linh và Thượng Quan Phi của Hà Xuyên, hoảng sợ lui về Thanh Hà.
Thời điểm Phượng Bác nhận được tin này, hắn đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Tin tức này làm cho hắn không khỏi nộ phóng hoa tâm: "Thời điểm Phượng Linh ta gặp kẻ thù bên ngoài, hoàng thượng Hà Xuyên chỉ chỉ động tiếp viện, đây gọi là hoạn nạn thấy chân tình, Phượng Linh ta cùng Hà Xuyên kết nghĩa mấy trăm năm, tình như thủ túc, nay lại dùng hành động thực tế chứng minh tình hữu nghị này... Phượng Linh ta thâm biểu lòng biết ơn đối với Hà Xuyên vô tư giúp đỡ..." Phượng Bác nói với sứ giả Trử Thương...
"Cơ nghiệp Phượng Linh chắc chắn thiên thu muôn đời, Hà Xuyên ta cùng Phượng Linh là láng giềng quan hệ hòa thuận hữu hảo, đương nhiên cùng tiến cùng lùi, cùng chung hơi thở, thời kỳ hòa bình lại cùng phát triển, thời kỳ chiến tranh tiếp ứng lẫn nhau. Nay tây tuyến của quý quốc đã bình định, lần này tại hạ đến, đầu tiên là thay mặt ngô hoàng chúc mừng bệ hạ thành công trục xuất Xích Châu Thanh Hà ra khỏi lãnh thổ. Ngoài ra, ngô hoàng còn có ý trợ giúp đông tuyến của quý quốc, dù sau, đại quốc Viêm Sa binh nhiều tướng mạnh, có tới tám mươi vạn quân đến xâm phạm, cũng là một khối xương cứng. Hà Xuyên cùng Phượng Linh tình như huynh đệ, môi hở răng lạnh, tuy rằng ngô hoàng tuyệt đối tin tưởng quý quốc có thể tự mình trục xuất Viêm Sa, nhưng man nhân Viêm Sa vốn không nên nhìn đến phồn hoa của Phượng Linh, chúng ta nên sớm ngày trục xuất Viêm Sa ra khỏi, bảo vệ uy nghi của đại quốc Phượng Linh. Cho nên, ý của ngô hoàng là mười lăm vạn viện quân không cần trở về nước, trực tiếp đi đến đông tuyến của quý quốc, cùng nhau đối kháng Viêm Sa. Giúp quý quốc dám ngày bình định đông tuyến!" Sứ giả Hà Xuyên quả là một người biết ăn nói, nói một hồi liền nói tới trọng điểm.
"Đương nhiên tốt! Đông tuyến của đế quốc sợ là đã gặp kẻ địch mạnh, bất ngờ không kịp phòng, bị đoạt đi vài thành trì, nay đại quân đang ổn định ở Tuyên Võ thành, đợi đến lúc phản công, lại được tương trợ của quý quốc, đó lại là một cảnh tượng khác" Phượng Bác vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, vốn nghĩ Hà Xuyên sẽ không trợ giúp, dù sau, hắn một khi loại bỏ phụ tử Tất gia, lực lượng sẽ yếu đi một chút, nay Hà Xuyên tự động giết giặc, kia cũng là lòng trung thành.
"Như thế, làm phiền hoàng thượng phê duyệt văn điệp thông quan, mười lăm vạn viện quân của ta mượn đường Tây Kim thành, Phong Quận thành, Hoa Ngữ thành, qua Tề Long quan, đến Tuyên Võ thành hội hợp cùng quân đoàn đông tuyến của quý quốc. Ngoài ra, Viêm Sa không thể so với Xích Châu Thanh Hà, ngô hoàng quyết định mặt khác, gia tăng thêm mười vạn viện quân mượn đường Phái Điều đi đến Tuyên Võ thành, sớm ngày trục xuất Viêm Sa quân" Sứ giả khiêm tốn khom người chờ lệnh.
Phượng Bác ở trong đầu phác thảo một chút lộ tuyến của Tây Kim, Phong Quận, Hoa Ngữ thành, nhất thời cảm thấy hoàng đế Hà Xuyên cũng có ý tứ tị hiềm (tránh gây hiểu lầm), vì từ tây đến đông, con đường thuận lợi nhất là qua Phong Quận thành, trực tiếp đi vào địa bàn của hoàng thành Phượng Linh, mượn đường ngoại ô Hoàng Thành trực tiếp đi đến Tề Long quan, sau đó là Tuyên Võ thành, so với việc phải đi qua Hoa Ngữ thành sẽ tiết kiệm được không ít lộ trình.
Phượng Bác trong lòng khẽ gật đầu, như vậy hắn cũng yên tâm. Dù sau phải xuyên qua Hoa Ngữ thành còn cách hoàng thành Phượng Linh trăm dặm lộ trình: "Quyết định như vậy đi!" Phượng Bác suy nghĩ một chút liền lên tiếng, sau đó kêu người đi viết thánh chỉ, điểm ngọc tỷ, vậy là hoàn thành văn thư thông quan.
Sứ giả thu hồi thông điệp, ý cười trên mặt càng thêm khiêm tốn: "Việc này không nên chậm trễ, tại hạ liền đi báo tin tức này cho viện quân"
Sứ giả nói xong liền hành lễ cáo biệt Phượng Bác, liền vội vàng ra khỏi hoàng cung đi đến Võ phủ.
Võ phủ.
"Nhiều ngày không gặp, tiên sinh mạnh khỏe!" Võ Sách nhường chỗ người cho sứ giả, sau đó đóng cửa thư phòng lại.
"Tây tuyến bình định rồi, Hà Xuyên chúng ta sẽ lập tức đi đến đông tuyến tác chiến. Đế lúc đó, mười lăm vạn quân cộng thêm mười vạn quân từ trong nước phái đến là hai mươi lăm vạn quân một khi đến đông tuyến, lấy lực lượng như vậy sẽ không bại bởi Dương Đỉnh Du. Phượng Linh tác chiến bằng chiến thuật ở bình địa, Viêm Sa là viễn chinh, khí thế đương nhiên không thể so với Phượng Linh, cho nên dù trận này chưa đánh nhưng đã phân thắng bại, Võ đại nhân nếu muốn giúp bên hạ quý quốc diệt trừ Tất gia, đây cũng là thời cơ tốt nhất. Thứ nhất, chiến tranh vừa kết thúc, Tất gia đối với hoàng thượng còn chưa có phòng bị, vả lại người trong thiên hạ không thể ngờ là bệ hạ ở phía sau diệt trừ gian ác, mà ở chiến sự, có Hà Xuyên trợ giúp, Phượng Linh không cần lo lắng" Sứ giả nhẹ giọng nói.
Võ Sách ha ha cười, hòa khí phất tay nói: "Sự tình bậc này, há lại để tiên sinh lo lắng. Phụ tử Tất gia bụng dạ khó lường, hoàng thượng tuệ nhãn như đuốc, như thế nào lại nhìn không ra kỳ ngôn ở trong. Không chừng, Tất Trạch Việt đã bị lấy thủ cấp, mà Tất Quyền Ngọc vẫn còn chưa biết gì, người hoàng thượng phái đi để triệu hắn về kinh cũng đã rời kinh sư... Việc này, tiên sinh không cần lo lắng."
"Như vậy thì tốt, hoàng thượng quý quốc thiếu niên anh hùng, hành sự quả cảm, huống chi bên cạnh còn có Võ đại nhân là thiên niên kiệt xuất như vậy, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng nghìn dặm, há có thể để gian thần ung dung giữa đường? Một khi đoạt lại quyền lực của Tất gia, Võ đại nhân đương nhiên là công thần số một, tất yếu sẽ được ghi công vào sử sách cho thế hệ sau noi theo!" Ánh mắt sứ giả chớp động tia sáng kỳ dị, trong miệng cũng là lời thí mã ngon ngọt.
Võ Sách nghe những lời vỗ mông ngựa này cực kỳ thoải mái, nhất thời hào khí dâng lên, ha ha cười nói: "Tiên sinh quá khen, chẳng qua đệ tử một làm vì hoàng thượng làm việc mà thôi. Không dám kể công, không dám kể công... Ha ha, tiên sinh là trọng thần hữu quốc, là bạn bè Phượng Bác ta, nhiều năm bôn ba vì hai nước, cực khổ rồi, đợi khi chuyện này xong xuôi, đệ tử sẽ bẩm báo hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng ban cho tiên sinh một danh hiệu ở Phượng Linh "
"Đâu có đâu có, tai hạ trước hết cảm tạ Võ đại tướng quân, hữu nghị Hà Xuyên Phượng Linh vạn thế trường tồn!" Sứ giả nói thêm.
"Tất gia nay đã yếu thế, không lâu sao kiến không lo lắng gì nữa, thù của gia phụ khi xưa đã báo, nay địch quân cũng sắp bị diệt, công lao của tiên sinh là lớn nhất, hôm nay ta không ngại chè chén thâu đêm, tiên nghĩ ngươi nghĩ như thế nào?" Võ Sách không kiềm được nội tâm hưng phấn.
"Ôi chao... Tiêu diệt kẻ địch bất quá cần một chút thời gian, nay đông tuyến chưa định, thêm một ngày chiến sự, dân chúng càng thêm một ngày ở trong nước sôi lửa bỏng, tại hạ cần ngay lập tức đem văn thư thông quan đến cho Viện Phượng quân, ngay hôm nay liền xuất phát đến dông tuyến!" Sứ giả nói xong liền đứng dậy, chắp tay với Võ Sách.
"Tiên sinh vì Phượng Linh vất vả, đệ tử vô cùng cảm kích, tiên sinh suy nghĩ thấu đáo, đệ tử hổ thẹn, nay liền đưa tiên sinh xuất môn!" Võ Sách sửa sang lại suy nghĩ, vội vàng đứng lên, đưa sứ giả xuất môn, lên xe ngựa rồi mới trở về.
-------
Phủ Lễ Quốc Công.
"Thân thể Quốc Công đại nhân vẫn chưa tốt lên, như thế nào nói bệnh liền bệnh đâu?" Trong đại sảnh vài văn thần sau khi lâm triều vội vàng đến phủ lê quốc Công, đang đứng chờ sai vặt đi bẩm báo.
"Đúng vậy, vài ngày trước còn nghe Quốc Công đại nhân nói, ngày xuân đã đến, muốn đi đạp thanh, như thế nào lại bệnh nhiều ngày như vậy!" Có người lo lắng nói.
"Ngươi xem, mặc dù tây tuyến đã bình ổn, nhưng tình hình đông tuyến vẫn khẩn trương như cũ, mặc dù quân đội Hà Xuyên trợ giúp đông tuyến nhưng trùng kiến sau chiến tranh cũng là đại sự, nay dân chúng phía đông trôi dạt khắp nơi, đế quốc thiếu vật tư, là lúc cần Quốc Công đại nhân ra chủ trì đại cuộc, lần bệnh này sau lại nghiêm trọng như vậy... Haizz..." Có người chà xát tay thở dài.
Mọi người đang trò chuyện, gã sai vặt mặc áo xanh đội mũ quả dưa đi đến, khom người hành lễ, sau đó giọng manh lảnh nói với mọi người: " Chư vị đại nhân có lễ. Nay bệnh tình của Quốc Công nhà nô tài lại nghiêm trọng thêm chút, nô tài có hỏi qua phu nhân, phu nhân nói đã mời thái y xem qua, bệnh này rất dễ lây, các đại nhân đều là trong thần của đế quốc, trên người đè nặng gánh nặng đế quốc, nếu bị nhiễm thì làm sao được, cho nên phu nhân ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc Quốc Công cũng không tiện đi gặp chư vị, cũng thỉnh chư vị đại nhân hồi phủ, miễn bị lây bệnh"
"Này... Này..." Mọi người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ đến kết quả lại như vậy, nhất thời cảm thấy gặp không được, không gặp cũng không xong.
Sau một lúc lâu, có người đứng ra nói với gã sai vặt: "Tiểu ca chắc nhận ra bản quan, bản quan là Lễ Bộ Thượng Thư, là môn sinh của Quốc Công đại nhân, nay ân sư bệnh nặng, đệ tử cho dù thế nào cũng phải gặp người, cái gì lây bệnh, bản quan không để ý, thỉnh tiểu ca lại đi bẩm báo một tiếng, đệ tử Cung Nhàn cầu kiến"
Cung Nhàn nói xong lại có mấy người đứng dậy, cũng nói chính mình muốn gặp Quốc Công đại nhân, có thể an tâm. Gã sai vặt thở dài một tiếng, sau khi chắp tay với các vị đại nhân lại một lần nữa đi đến hậu đường.
Chỉ chốc lát sau, gã sai vặt quay lại đại sảnh nói: "Phu nhân nguyên bản lo lắng lây bệnh cho các vị đại nhân, nói là một người cũng không gặp nhưng Quốc Công nhà nô tài nói bệnh tình ngày hôm nay không biết khi nào mới khỏi... Mắt cũng mở không lên... Vô lực đi quản quốc sự, nay nhân tài đông đúc, làm việc gọn gàng ngắn nắp, trong triều không phải không có Quốc Công thì không được, nhưng thật ra có vài quyển sách tự viết, là ghi chép cả đời, nguyên bản muốn tặng cho vài vị đại nhân, nay bệnh càng nặng, sợ sau này không còn cơ hội, cho nên nô tài đến thông tri cho Cung đại nhân, Dương đại nhân, Thành đại nhân, ba vị là môn đồ của của Quốc Công đại nhân, nếu không sợ lây bệnh liền đi theo tiểu nhân đi gặp Quốc Công đại nhân, các vị đại nhân còn lại vẫn nên trở về..."
Lễ bộ Thượng Thư Cung Nhàn, Công Bộ Thượng Thư Thành Tín, Lại Bộ Thị Lang Dương Hoàn liền vội vội vàng đi theo gã sai vặt đi tới hậu đường, mặt khác có gã sai vặt khác tiễn các đại nhân còn lại ra về.
Cung Nhàn, Thành Tín, Dương Hoàn là đệ tư có thành tựu nhất cho đến nay và có quan hệ thân thiết nhất của Tôn Yến, quan hệ cá nhân của ba người bình thường cũng rất tốt, nay thấy Tôn Yến thân nhiễm bệnh nặng, nóng lòng như lửa đốt, lúc này một đường đi đến hậu đường, gấp đến độ không ai nói chuyện.
Ba người theo gã sai vặt vội vàng đi đến hậu đường, gã sai vặt mở cửa, cho ba người đi vào liền khom người lui ra.
Ba người đứng trước giường, thấy sắc mặt Tôn Yến vàng như nến, mấy ngày bệnh làm thân thể càng mãnh dẻ, hốc mắt hõm sâu. Ba người phù một tiếng quỳ rạp xuống, run giọng nói: "Ân sư sao lại bệnh nặng như thế này!"
Tôn Yến nằm trên giường nở nụ cười, Tôn phu nhân hiểu ý liền đỡ hắn ngồi dậy.
"Ta vốn là muốn triệu các ngươi đến. Ta vào triều đã hơn ba mươi năm, môn sinh vô sô, luận về thành tựu ba người các ngươi xem như là người nổi bật, nhưng các ngươi đều biết, môn sinh bạn cũ là trọng thần trong triều, không chỉ có ba người các ngươi, nhưng luận về tâm tính, Tôn Yến ta thích ba người các ngươi nhất, cũng tín nhiệm nhất..." Tôn Yến nói xong ho khan hai tiếng, màu vàng trên mặt cũng chuyển sang sắc đỏ.
"Ân sư!" Ba người vội vàng kêu lên, Tôn Yến khoát tay ngăn bọn họ lại, lại nói: "Ta không phải bị bệnh, hoàng thượng muốn lấy mạng ta, ta chỉ có thể giả bệnh, rời xa triều đình mới có thể thật sự bảo toàn cái mạng già này.
"A?" Ba người hung hăng lắp bắp kinh hãi. Lễ Quốc Công Tôn Yến là đệ nhất văn thần, là người có nhiều mưu trí nhất Phượng Linh, hoàng thượng muốn lấy mạng Tôn Yến, làm sao có khả năng.
"Không cần kinh ngạc, từ xưa hoàng thất luôn vô tình, các ngươi không biết hoàng thượng phái Tất Trạch Việt hầu gia đến đông tuyến, thực chất là đã âm thầm phái người ám sát hắn trên đường đi, cũng không biết hắn có thể tránh một kiếp này hay không, Tất Quyền Ngọc tướng quân ở chiến trường đám máu chiến đấu hăng hái, hoàng thượng cũng đã phái người triệu hắn về kinh, một khi trở về liền trở thành cá trong chậu chim trong lồng, chỉ có con đường chết.... Cái đo gọi là công cao lấn chủ a" Tôn Yến nói xong không ngừng thở dài.
"Nhưng nay đông tuyến chưa bình ổn..." Cung Nhà kinh ngạc nói.
"Ta cũng rất kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ lại, chỉ sợ hoàng thượng sớm đã có sát tâm đối với Tất gia, sợ sau khi chiến tranh kết thúc, không lấy được cớ để thu thập Tất gia, nay đông tuyến đang khai chiến, lấy mạng Tất gia dân chúng sẽ không nghĩ đó là bút tích của hoàng thượng. Mà một khi Tất gia xuống dốc, đông tuyến có Thiết Thạch Khoan, tây tuyến có Tiêu Trí Lực, huống chi hoàng thượng cơ trí, còn có trợ giúp của hữu quốc Hà Xuyên. Hoàng thượng có lợi vô hại. Nhưng lão phu vẫn cảm thấy, hành động này của hắn là phản bội lại nhân đức của đế vương, tiểu nhân bên người hắn hại hắn! Hoàng thượng muốn lấy mạng Tất gia, sau đó là Tôn Yến ta, cho nên ta phải cáo ốm, hai ngày sau liền cáo lão quy điền mới có thể bảo toàn tính mạng. Nay con ta làm thái hậu, đang ở trong hậu cung, tuy là ở vị trí dưới một người trên vạn người nhưng cũng là gần vua như gần cọp, ta không bảo vệ được nàng, chỉ hy vọng nàng không gặp phiền phức, ta vừa đi, đề phòng của hoàng thượng đối với Tôn gia sẽ giảm đi một chút. Ta hôm nay gọi ba người các ngươi đến, là để cho các ngươi biết được chân tướng, Hà Xuyên đi từ tây đến đông mượn đường Phượng Linh, chỉ sợ có ý đồ khác, Phượng Linh không nguy ở đông tuyến, mà là ở Hà Xuyên, ở hoàng thượng. Nếu hoàng thật sự tiêu diệt được Tất gia, Tất gia sẽ xuống dốc, nhưng nếu hành động này của hoàng thượng bị phụ tử Tất gia phản kháng lại, vậy thì ai cũng biết thế cục sau này là như thế nào, nay tuy Tất Trạch Việt hầu gia không có binh quyền nhưng lại có quyền thống soái hai quân ở đông tuyến, mà Tất Quyền Ngọc lại thống lĩnh Tứ Phương quân đoàn. Hoàng thượng nhất thời hồ đồ, rất có khả năng sẽ gây phản loạn ở đông tuyến... Ta cho ba người các ngươi biết được chân tướng, về sau nếu Tất gia có phản loạn, các ngươi tùy thời mà hành động..." Tôn Yến một hơi nói xong, hô hấp có chút khó khăn.
"Ý của ân sư là?" Nội tâm Cung Nhàn rùng mình hỏi.
"Coi như cái gì cũng chưa phát sinh, một khi đã xảy ra, ngươi hãy lấy thương sinh thiên hạ làm trọng, quân tử đọc sách thánh hiền, chú ý đạo trung nghĩa, trung nghĩa này không phải là trung nghĩa với hoàng thất... Mà là trung nghĩa với thương sinh trong thiên hạ... Vi sư đã ngôn tẫn như thế. Con đường phía sau, các ngươi phải tự mình đi rồi!" Tôn Yến phất tay cho ba người họ rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...