Đồng Xuyên thành, soái doanh.
Ánh mắt Dương Đỉnh Du gắt gao khóa chặt Hoắc Sơn, ngữ khí nói chuyện có chút hung thần cứng rắn, nhưng phía sau sự hung thần này là một loại bất đắc dĩ: "Ngươi không thể ngoan ngoãn một chút sao?"
Hoắc Sơn nghiêng đầu sang một bên: "Thả ta trở về!" Ngữ khí vẫn lạnh lùng cứng đăng như cũ.
Dương Đỉnh Du hô một tiếng đứng dậy, tay phải duỗi ra nắm lấy cằm Hoắc Sơn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng lên: "Mơ tưởng!"
"Ta hận ngươi!" Hoắc Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu ngươi không yêu ta, ta tình nguyện để ngươi hận ta!" Dương Đỉnh Du nghiến răng nói.
"Ngươi có bệnh à!" Hoắc Sơn không chút sợ hãi, nàng bị bắt về đại doanh của Viêm Sa, liền bị Dương Đỉnh Du phong bế huyệt đạo, hoàn toàn mất đi võ công, căn bản không có sức phản kháng, chứ đừng nói đến chuyện đào tẩu.
Dương Đỉnh Du tay dùng sức, ánh mắt trở nên nguy hiểm: "Ngươi có tin ta liền như vậy muốn ngươi. Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không!"
"Cầm thú!" Hoắc Sơn tức giận, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa từng bị ức hiếp qua như vậy, nay đã không còn võ công, lại còn một bụng hỏa khí, mỗi ngày còn bị tên điên này tra tấn.
Dương Đỉnh Du bắt lấy tay Hoắc Sơn, trong ánh mắt tràn ngập nguy hiểm cùng phẫn nộ: "Dương Đỉnh Du ta muốn dạng nữ nhân gì mà không có được!" nhưng đối diện với Hoắc Sơn cao ngạo trước mặt chỉ có thể thất bại thảm hại!
Điều này làm nàng rất là nổi giận, nếu người khác làm nàng sinh khí như vậy, nàng sớm đã đá đối phương bay đi, nhưng người này cố tình là Hoắc Sơn, nàng cố tình lại thích nàng ấy!
Dương Đỉnh Du một tay kéo Hoắc Sơn vào trong lòng, tay kia đã nắm lấy vạc áo Hoắc Sơn, xích lạp một tiếng liền đem y phục Hoắc Sơn xé rách một khoảng lớn: "Ta nghĩ, ta muốn ngươi, mà không cần ngươi đồng ý!"
"Đồ điên, ta không yêu ngươi, cho dù ngươi muốn ta thì có ý nghĩa gì chứ?" Hoắc Sơn rống lên một câu, lửa giận phừng phừng, nữ nhân này điên rồi.
"Ngươi không yêu ta, vậy ngươi yêu ai?" Dương Đỉnh Du nhanh chóng ôm lấy phần eo tính tế mềm mại mà tràn ngập co giãn của Hoắc Sơn.
"Hỏi rất hay!" Hoắc Sơn giận dữ cười: "Ta thật sự rất yêu người đó, một người mà trong thiên hạ không gì không làm được!"
"Trong thiên hạ không gì không làm được?" Dương Đỉnh Du nở nụ cười, cảm thấy đây là một chuyện rất nhốn cười.
"Nhớ cho kỹ, cả đời này của ta chỉ có thể yêu một người, người đó chính là Kha Thần! Vô luận như thế nào ta cũng sẽ không yêu Dương Đỉnh Du ngươi! " Ánh mắt Hoắc Sơn buông tha Dương Đỉnh Du, giống như một con thú nhỏ bi thương mà quật cường, ngửa đầu nhìn lên nóc nhà: "Ta vì người kia mà đào hôn, để người thân phải mang tiếng bội nghĩa, ta vì nàng mà phản cả gia môn, gia nhập quân ngũ... "
Dương Đỉnh Du dùng sức, trên làn da trắng nõn của Hoắc Sơn liền xuất hiện vài vết đỏ: "Nàng là ai?"
"Nàng không phải là ai, nàng chính là Kha Thần!" Thời điểm Hoắc Sơn nhắn đến cái tên này, trong mắt có chút ảm đạm.
Một chút ảm đạm này bị Dương Đỉnh Du nhìn thấy, vì thế khóe môi hơi giơ lên: "Nếu nàng không gì không làm được, vậy tại sao không đến cứu ngươi? Là vì nàng không yêu ngươi sao?"
Hoắc Sơn hơi cúi đầu, khóe môi hiện lên chút ảm đạm cười: "Lúc trẻ lông bông không hiểu yêu là gì, cho tới bây giờ nếu gặp lại, ta nghĩ hết thầy sẽ bất đồng"
Dương Đỉnh Du nhìn nụ cười ảm đạm của Hoắc Sơn độ nhiên cảm thấy thất bại sâu sắc. Hoắc Sơn chung quy sẽ không yêu nàng, mà chút nhận thức này đánh nát nội tâm ổn trọng của Dương Đỉnh Du: "Vậy ngươi cứ ở đây chờ nàng ta đến cứu ngươi đi!"
Dương Đỉnh Du nói xong, vung tay lên, ỏ Hoắc Sơn ra, phanh một tiếng đóng cửa lại, nổi giận đùng đùng đi ra doanh trại.
Tiếng bước chân dần đi xa, Hoắc Sơn yếu đuối ngồi lại trên ghế , đột nhiên cảm thấy nàng kinh sợ đến mức toát ra một thân mồ hôi lạnh - ở chung một đoạn thời gian, nàng đã sớm biết, tính tình của Dương Đỉnh Du là kiên cường một cách cực đoan, nếu nàng ta thật sự muốn dùng đến sức mạnh, quả thật là không phải không có khả năng.
Cửa chi nha một tiếng mở ra. Đây là doanh trại của Dương Đỉnh Du, trừ bỏ nàng ta, người khác không thể tùy ý ra vào, chính là Hoắc Sơn cảm thấy bản thân mệt mỏi, cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Trở về làm cái gì?"
"Trở về mang ngươi đi!" Một giọng nói nữ nhân trong trẻo, lại có chút ôn nhu, không bá đạo như Dương Đỉnh Du, làm người ta an tâm.
Hoắc Sơn ngẩng đầu lên, người kia đứng ở cửa, ánh sáng từ sau lưng nàng chiếu vào, làm khuôn mặt nàng trở nên mơ hồ, nhưng hình dáng lại huyễn lệ mà rõ ràng.
"Không muốn đi theo ta sao?" Kha Thần học bộ dáng của Hoắc Sơn, hơi nghiêng đầu sang một bên, cười hỏi.
Hoắc Sơn sửng sờ, có chút hoài nghi là nàng đang nằm mơ. Là Kha Thần thật sao?
"Ngốc ra làm gì? Đây là đại doanh của Dương Đỉnh Du, đi hay ở lại nói một câu đi chứ!" Kha Thần khẩn cấp nói, nhưng âm thanh lại không có chút lo lắng nào.
Thế này Hoắc Sơn mới chú ý đến, người trước mặt một thân mặc quân trang Viêm Sa, mà khuôn mặt kia lại chính là người mà nàng ngày đêm tưởng nhớ - Kha Thần...
"Aiz, vừa nãy ở bên ngoai nghe ngươi khẳng định như vậy, nguyên lai là không muốn đi, cũng không phải đang nghĩ đến ta, mà đang lạc mềm buộc chặt Dương Đỉnh Du a... Xem ra là ta nghĩ sai rồi! Tự mình đa tình là người nào đa sẽ ngoan ngoãn theo ta rời đi..." Kha Thần thở dài một tiếng, thu lại cánh ta đang vươn ra.
Hoắc Sơn hô một tiếng từ ghế đứng lên, cuống quít chạy đến trước mặt Kha Thần: "Ta đương nhiên đi theo ngươi!" (Ed: Liêm sỉ đâu rồi tỷ tỷ!)
Kha Thần cười, thân thủ điểm vài cái huyệt đạo trên người Hoắc Sơn. Nhất thời nội công bị phong tỏa bắt đầu giải phóng, sức mạnh trở lại trong cơ thể, điều này làm Hoắc Sơn cảm thấy như được sống lại, nếu không lại tiếp tục bất lực: "Ngươi như thế nào lại trà trộn vào đây, đi mau đi mau, ở đây rất nguy hiểm."
"Như thế nào lại nguy hiểm đâu? Cho dù Dương Đỉnh Du đến đây cũng không sao!" Kha Thần cười, sau đó xoay người, ở cửa, Dương Đỉnh Du đang đứng che đi một nửa dương quang...
"Nàng ta chính là Kha Thần mà ngươi nói?" Khóe môi Dương Đỉnh Du có chút run run, nhưng thanh âm lại vô cùng bình tĩnh.
"Dương đại tướng quân hảo, đa tạ đã chiếu cố Hoắc Sơn nhà ta nhiều ngày như vậy. Hoắc Sơn nhà ta chơi đủ rồi, ta muốn mang nàng về nhà!" Kha Thần cười, thân thủ kéo Hoắc Sơn vào trong lòng, ý tứ chiếm hữu vô cùng rõ ràng.
"Đã đến nơi này của ta, há có thể để ngươi muốn đi thì đi?" Ánh mắt Dương Đỉnh Du khóa trụ Kha Thần. Bên trong có hương vị âm lãnh cùng phẫn hận. Cánh tay trái cầm lấy khung cửa nàng dùng sức, khớp tay trắng bệch, trên cửa ẩn ẩn hiện ra dấu tay của nàng.
"Dương đại tướng quân chỉ cần hô to một tiếng, mấy chục vạn binh lính Viêm Sa đủ để đem ta cùng Hoắc Sơn đạp thành thịt nát. Nhưng Dương đại tướng quân sẽ không làm như vậy!" Kha Thần vừa nói, tay vừa ôm chặt Hoắc Sơn, ánh mắt còm quét qua khuôn mặt Hoắc Sơn một chút, cảm giác kia - Hoắc Sơn chính là vật sở hữu của Kha Thần nàng.
"Ngươi làm sao có thể chắc chắn, ta vì cái gì sẽ không bắt ngươi?" Dương Đỉnh Du giận dữ cười.
"Tất Quyền Ngọc biết Hoắc Sơn cùng ta đang ở nơi này, nếu chúng ta trở thành thịt nát, đây thật sự là một vấn đề. Đương nhiên điều này cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi và ta không phải quốc thù gia hận gì, ngươi và ta chỉ là thích cùng một nữ nhân mà thôi, ánh mắt chúng ta tiếp cận nhau, hẳn là anh hùng hướng tích tài... Một là Kha Thần một là Dương Đỉnh Du, hai người chúng ta nhưng đáng tiếc chỉ có một Hoắc Sơn. Cho nên, chúng ta hẳn là nên đem lựa chọn giao cho nàng ấy, ở lại với ngươi hay là đi theo ta. Đương nhiên nếu nàng lựa chọn ta mà ngươi không phục, như vậy chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh giao đấu một hồi. Đại tướng quân Dương Đỉnh Du vĩ đại đương nhiên cũng không muốn để binh của ngươi biết ngươi vì một nữ nhân mà dụng binh đạp chết ta chứ, này bất lợi đối với danh dự của ngươi, đồng dạng, cũng làm Hoắc Sơn khinh thường ngươi, hơn nữa, Viêm Sa từ xưa đến nay trọng võ, cho dù muốn cướp nữ nhân cũng nên dùng đến bản lĩnh thân sự, hẳn không nên dùng đến quyền thế đi? Cho nên có cái gì để lo lắng đâu?" Kha Thần nói xong, coi như không sao cả cười với Dương Đỉnh Du.
"Người Phượng Linh đều nhỏ mọn như vậy sao?" Dương Đỉnh Du bị nói đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể cười khổ. Đúng vậy, nàng đường đường lại đại tướng quân Dương Đỉnh Du của đế quốc, như thế nào có thể vì một nữ nhân mà dụng binh? Cho dù có được Hoắc Sơn, thì có ý nghĩa gì chứ? Kiêu ngạo của bản thân không cho phép nàng làm như vậy!
"Không phải là nhỏ mọn, mà là xem xét sự tình một cách rõ ràng và lý trí mà thôi. Sự tình rất đơn giản, không cần nhìn ra phức tạp như vậy. Lúc ta biết Hoắc Sơn đang ở chỗ của ngươi, ta liền đến tìm ngươi, nhưng trước mặt là thời điểm đặc thù song phương đang giao chiến, ta tuy rằng là người giang hồ, không phải binh của Tất Quyền Ngọc, nhưng muốn gặp Dương Đỉnh Du cũng phải phí một thân công phu, cho nên phải ủy khuất bản thân mượn tạm bộ quận phục của Viêm Sa, mới có thể nhanh chóng đến nơi này. Bớt việc!" Kha Thần cười cười: "Dương đại tướng quân cũng là ân nhân, còm có quân vụ trong người, không có bao nhiêu thời gian cùng người trong giang hồ rãnh rỗi như ta tán gẫu, Kha Thần ta cùng thê tử cáo từ, quấy rối rồi, còn thỉnh thứ lỗi, nếu Dương đại tướng quân không hài lòng ta điều gì, có thể tìm thời gian hảo hảo nói chuyện, hảo hảo luận bàn một chút."
"Hảo, ta cho ngươi mang Hoắc Sơn đi, một tháng sau gặp mặt ở bờ Bá Duyên Hà!" Dương Đỉnh Du hơi hơi nghiêng người, trong ánh mắt có chút phức tạp, Kha Thần nắm tay Hoắc Sơn bước ra khỏi doanh trại Dương Đỉnh Du, lúc hai người đi lướt qua nhau, Kha Thần nhẹ nhàng nói với Dương Đỉnh Du: "Ngươi là một người tốt!"
Nói xong Kha Thần liền nắm tay Hoắc Sơn, không nhanh không chạm rời khỏi Đồng Xuyên thành...
Tay Hoắc Sơn được Kha Thần nắm, không tự chủ chảy ra một ít mồ hôi, hơi nghiêng ánh mắt vụng trộm nhìn Kha Thần, thấy khóe môi Kha Thần lộ ra một chút đạm cười.
"Tại sao lại đến cứu ta?" Hoắc Sơn rốt cuộc mở miệng hỏi.
"Nàng vì ta mà đào hôn, vì ta mà vào quân đội, nay nàng bị bắt, ta không đến cứu nàng thì ai đến cứu nàng đây?" Kha Thần khẽ cười nói.
"Nhưng nàng không yêu ta!" Tay bị Kha Thần nắm hơi hơi cứng đờ, một câu này từ lúc nói ra, làm cho lòng Hoắc Sơn có chút đau.
Kha Thần nghiêng đầu nhìn Hoắc Sơn, học khẩu hình Hoắc Sơn nhẹ nhàng nói: "Lúc trẻ hết sức lông bông, không hiểu yêu là gì, cho tới bây giờ nếu gặp lại nhau, ta nghĩ, hết thảy sẽ bất đồng."
Lời nói cũng giống như vậy, nhưng cách hai người nói lại bất đồng, Hoắc Sơn há mồm, có chút vô thức nói: "Người ngươi yêu là Liên nhị tiểu thư!"
"Lúc đó còn trẻ khó tránh khỏi mê luyên, nếu lập lại lần nữa, tất nhiên sẽ không mê luyến như vậy. Huống chi, Liên gia nhị tiểu thư đã không còn là Liên gia nhị tiểu thư, những gì đã qua sớm đã trôi qua, những năm tháng thiếu niên, xúc động mà trào dâng, lưu lại ký ức điên cuồng mà tốt đẹp, chung quy không phải thuộc sở hữu của mình. Tình yêu không hối hận, từng đoạn từng đoạn đã rời đi theo năm tháng, không hận người đã muốn rời đi, trả tự do cho tình yêu, niên đại kia giống như đóa hoa tuyệt mỹ nhất, đợi khi héo tàn, tự nhiên sẽ cần một thứ khác nãy sinh. Không yêu nhưng không có nghĩa về sau không yêu, nhớ rõ những thé đi qua, không đồng nghĩa bỏ lỡ tương lai tốt đẹp phía trước, thử yêu một người đáng để yêu, chẳng lẽ so với việc sa lầy càng không phải sẽ làm cho nhân sinh không thất vọng sao?" Ngón tay ấm áp của Kha Thần vuốt ve mu bàn tay của Hoắc Sơn, ở khóe môi của nàng hiện lên chút cười nhạt, làm cho Hoắc Sơn thấy được mộ Kha Thần cơ trí nội liễm không giống như năm đó.
"Cho nên! Ta từng nói qua, nếu để ta gặp lại ngươi một lần nữa, ta tất nhiên sẽ không mỗi lần gặp mặt là mỗi lần cãi nhau, bởi vì nhiều tuổi qua đi, Kha Thần không còn là Kha Thần chỉ có Liên nhị tiểu thư không màng đến người khác. Hoắc Sơn không còn là tiểu nha đầu ở Hoắc gia chỉ biết sống an nhàn sung túc..." Khóe mắt Hoắc Sơn hơi hơi hạ thấp, trên môi nàng rở rộ nụ cười ôn nhu mà kiên định.
Trong thiên hạ, không gì đẹp hơn một khắc này!
Kha Thần ngửa đầu nhìn trời, đột nhiên cảm thấy nhưng thứ tốt đẹp thế gian không gì sánh bằng khoảng khắc này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...