Tháng 1 ở Tuyên Võ thành, yên tĩnh hơn thường ngày, bông tuyết lả tả rơi xuống, toàn bộ quân doanh đều treo vải trắng, trên cánh tay của mỗi binh lính đều buộc mộ băng vải trắng, ánh mắt biểu lộ bi thương. Tuyên Võ thành là phòng tuyến cuối cùng của đế quốc ở đông tuyến, trong lúc này đã không còn tiếng kêu chém giết, không còn tiếng huấn luyện của trưởng quan, không con nghe âm thanh huấn luyện của binh lính...
Toàn bộ Tuyên Võ thành, một mảnh tĩnh mịch...
Tất Trạch Việt hầu gia đã chết... Không phải chết trong tay địch nhân, mà là chết trên một quan đạo của đế quốc, chết trên quốc thổ của mình, chết trong vòng tay người thân...
Quân nhân, ai cũng có tâm huyết, tâm huyết này làm cho họ có gan đặt đầu mình ở lưng quần, có gan đối đầu trực diện với đao thương sắc bén của địch nhân, có gan ở thời điểm bị địch nhân chém một nhát, cũng phải dùng hơi thở cuối cùng đâm thủng ngực địch nhân. Bởi vì bọn họ tin tưởng, cái chết của họ có giá trị, vì bảo hộ đế quốc của mình, vì bảo hộ hoàng tộc, vì bảo vệ người thân của mình, làm cho thê nhi già trẻ của mình sống hạnh phúc... Từ ngày gia nhập vào quân doanh, chỉ biết, mệnh của mình thuộc về đế quốc, thuộc về hoàng đế, khi mình còn sống phải hết mực trung thành với hoàng thượng.
Vì thân là binh tướng, nên không e ngại chết trận sa trường, không e ngại đẫm máu, chiến đấu hăng hái, mỗi một binh kính trên chiến trường đều đem phía sau lưng của mình giao cho chiến hữu, đây là tín nhiệm của mình đối với quân đoàn, là niềm tín nhiệm đối mỗi chiến hữu, là một loại tín ngưỡng sùng bái vô hạn cùng theo đó là sự trả giá.
Nhưng đánh vỡ sự tín ngưỡng này cũng là tín ngưỡng của bọn họ...
Phòng nghị sự.
Đại đội trưởng và các quan tướng, trên người là toàn bộ là y phục tang. Trên mặt mỗi người đều tràn ngập tang thương cùng bi thống, tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng.
Chính giữa phòng nghị sự đặt một khối thi thể, một người tướng lãnh cao lớn đã vĩnh viễn ngủ say. Đế quốc rất hiếm khi có hầu gia khác họ, và ngài ấy chính là vị hầu gia đó, Võ Bình Hầu, người được tiên hoàng ủy thác làm phụ chính đại thần, là tướng quân đệ nhất đế quốc, Tất Trạch Việt, vĩnh viễn bằm trên mảnh đất thiên tuyết này.
Trong phòng nghị sự, có một vài tướng lãnh đã chứa lệ nơi khóe mắt - rất nhiều người ở đây, đều xuất xứ từ Tứ Phương quân đoàn, đều từng được Tất Trạch Việt tướng quân dạy bảo, cũng từng vì nhìn thấy được Tất Trạch Việt tướng quân mà lấy làm vinh hạnh. Khi đó Tất Trạch Việt tướng quân là lão sư của bọn hắn, là tồn tại cao nhất khi bọn hắn nhìn lên, là đại danh từ trung thành cùng vũ dũng, là tín ngưỡng của bọn hắn, thậm chí là ngọn đèn bất diệt soi sáng cho bọn hắn trên con đường quân nhân này...
Không ai nói chuyện, chỉ có tiếng gió gào thét bên ngoài, vài bông tuyết từ cửa sổ bay vào, sau đó trong không khí lạnh như băng chậm rãi tan ra, ngủ say...
Ánh mắt của Tất Quyền Ngọc vẫn không rời khỏi người Tất Trạch Việt - nguyên bản cơ thể dính đầy máu tươi của Tất Trạch Việt đã được tẩy trừ sạch sẽ, lộ ra khuôn mặt uy vũ lại hiền lành, không ai hiểu được phần hiền lành kia là như thế nào, chỉ có Tất Quyền Ngọc biết, khuôn mặt hiền lành của phụ thân là vì sao, thời khắc cuối cùng phụ thân nhìn thấy, chính là nàng...
"Phu quân, ngươi bị thương rất nặng..." Đại phu nhân Tất gia, Liên Đồng trên mặt một mảnh bi thương - lão nhân gia nằm ở nơi này, tuy chỉ là công công trên danh nghĩa của nàng, tuy rằng đây chỉ là tiết mục ngụy trang, vị tướng quân vĩ đại này cũng đối xử hết mực hòa ái với hai người con dâu các nàng huống chi hắn còn là một vị trưởng giả làm cho người ta tôn kính.
Tất Quyền Ngọc không trả lời, cũng không cử động, ngay cả mắt cũng không động.
"Ngươi cứ như vậy thì được cái gì? Ai giết công công, chúng ta liền đi giết hắn để báo thù, hiếu tâm của ngươi ở nơi nào a? Cứ ngồi ở đây chính là hiếu tâm? Ngu muội!" Nhị phu nhân Tất gia độ nhiên từ trên ghế đứng dậy, ánh mắt của nàng hồn hồng, trên mặt còn có nước mắt, một Nhị phu nhân tinh quái, trời không sợ đất không sợ, thời điểm đối mặt với sinh ly tử biệt cũng không cách nào che dấu bi thống của mình, đồng dạng cũng không cách nào che dấu được phẫn nộ của nàng.
Tất Quyền Ngọc vẫn như cũ, không có quay lại, nhưng trong mắt nàng lại là lãnh ý ngày càng sâu. Trong mắt những người nghe được đều có hỏa diễm, có người hô hấp thô, nhưng không ai mở miệng...
Không ai có gan mở miệng. Báo thù, báo thù là có ý nghĩa gì?
Bốn ngày trước đó, Tất Quyền Ngọc nhận được thư tín của Cẩm Hà từ Kha gia truyền đến mật báo - hoàng thượng đã lấy lại chức vụ thống soái Thần Sách quân của Tất Trạch Việt tướng quân, lệnh hắn làm Bình Đông Đại Nguyên Soái, một mình đi đến Tuyên Võ thành, thống lĩnh Tứ Phương quân đoàn cùng Dũng Sĩ quân đoàn, chỉ huy toàn bộ chiến sự ở đông tuyến. Nhưng ý đồ thật sự của hoàng thượng là giữa đường liền lấy mạng hắn... Mà Tất Quyền Ngọc cũng sẽ bị trúng kế triệu hồi về kinh thành, sau đó sẽ bị ám toán...
Thời điểm Tất Quyền Ngọc thu được thư tín chỉ có hai vị phu nhân biết, Tất Quyền Ngọc không kịp nói cho bất luận kẻ nào, cũng không kịp mang theo người nào, liền vội vàng chạy về hướng hoàng thành Phượng Linh, chỉ hy vọng nàng có thể chạy nhanh đến tiếp ứng Tất Trạch Việt hoặc hy vọng tin tức Kha gia có thể đến tay Tất Trạch Việt trước khi Tất Trạch Việt gặp nạn...
Liên Khê Liên Đồng lập tức đem sự tình nói cho Thiết Thạch Khoan biết, liền chạy theo sao Tất Quyền Ngọc. Chỉ tiếc, Mộ Trường Sinh đã đến tây tuyến để làm nhiệm vụ, không có ở Tuyên Võ thành, nếu không, lấy khinh công của Mộ Trường Sinh thì bi kịch này đã không xảy ra...
Đương nhiên thế sự khó liệu, vận mệnh không thể giả thiết. Tất Quyền Ngọc chỉ có thể đến gặp Tất Trạch Việt lần cuối, mà bản thân nàng cũng bị trọng thương, thời điểm nàng mang thi thể Tất Trạch Việt trở về Tuyên Võ thành, Thiết Thạch Khoan liền biết... Đế quốc nguy rồi....
Không biết là ai, đem tin tức Tất Trạch Việt bị giết chính là âm mưu của hoàng thượng truyền đi khắp quân doanh, tuy rằng không ai nói cái gì, nhưng tất cả mọi người trong lúc đó đều có giác ngộ một con ngựa đau cả bầy bỏ cỏ, huống chi vị này còn là lão tướng quân, là ân sư mà các tướng lãnh trẻ tuổi kính ngưỡng....
Bao gồm cả Thiết Thạch Khoan...
Lúc Thiết Thạch Khoan nhìn mặt đầy máu của Tất Trạch Việt, một bên tai của người bị cắt đứt, trên người đầy nhưng vết thương lớn nhỏ... Đột nhiên y thức được, hoàng tộc đáng để hắn trung tâm sao?
Chuyện tới nay, nếu Tất Quyền Ngọc còn có thể im lặng để hoàng tộc tiếp tục an bài, như vậy Tất Quyền Ngọc không còn là Tất Quyền Ngọc, trung thành cũng chỉ là ngu trung mà thôi. Tất Quyền Ngọc một khi muốn phản lại đế quốc, như vậy hướng đi của Tứ Phương quân đoàn ở đông tuyến không cần hỏi cũng biết - thuộc hạ của Tất Quyền Ngọc, sự trung thành với nàng còn hơn trung thành với hoàng thất rất nhiều.
Bao gồm cả muội muội của hắn, Thiết Thạch Tuệ, làm phó tướng của Tất Quyền Ngọc, nếu Tất Quyền Ngọc rạo phản, muội muội của hắn đương nhiên cũng không chút do dự mà đi theo, mà hắn còn có lựa chọn nào khác sao?
Thời điểm như vậy, rất mẫn cảm, các loại tư tưởng phạm thượng tác loạn làm cho người ta khủng hoảng, mấy trăm năm chịu giáo dục trung thành, tính hạ nô, cùng với nhiệt huyết quân nhân trượng nghĩa đang chống đối nhau.
Không ai nói chuyện, nhưng trong đầu mỗi người đều có đấu tranh mãnh liệt.
Lời nói của một nữ nhân nói ra tất cả nhưng lời mọi người muốn nói, nhưng không ai dám nói. Nàng ấy là một nữ nhân, là nhị phu nhân của Tất Quyền Ngọc, nàng ấy không phải quân nhân, không có tư tưởng vĩ đại bảo vệ quốc gia, nàng ấy là nữ nhân, là con dâu của vị lão tướng quân đã mất. Nhưng nàng lại làm cho mỗi tướng lãnh ở đây phải hổ thẹn cuối đầu trước thi thể của Tất Trạch Việt.
"Không dám đi? Trong thiên hạ này hoàng đế lớn nhất sao? Chó má! Hoàng đế là người chúng ta không phải là người sao? Bây giờ hai tuyến đang khai chiến, tình thế khẩn cấp như thế, hắn ca nhiên bày mưu hại chết đệ nhất đại tướng quân của đế quốc, hoàng đế như vậy, chẳng phải là đang muốn hại người khi thiên hạ đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng sao? Hoàng đế chó má như vậy, trong đầu đều là bã, còn muốn thống trị thiên hạ? Cho dù chúng ta bảo vệ hắn, hắn cũng làm cho Phượng Linh sụp đổ, hắn chỉ biết dẫn mọi người nhanh chóng tiến tới bờ vực tử vong, hắn chỉ biết đem người trong thiên hạ đẩy vào bên trong nước sôi lửa bỏng..." Liên Khê nói ra nỗi lòng đầy căm phẫn của mình, tay áo rộng thùng thình cũng bị nàng vén lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, nhưng trong thời điểm này không ai chú ý đến bộ dáng không nhã nhặn của nàng, mà còn thật sự nghe lời nàng nói.
"Tất Trạch Việt hầu gia, cả đời đã đánh qua rất nhiều trận chiến, chịu qua quá nhiều tổn thương, vì đế quốc bồi dưỡng ra bao nhiêu nhân tài, vì đế quốc mà cống hiến biết bao nhiêu, đã từng yêu cầu qua cái gì chưa? Nhưng một vị tướng quân trung thành tận tâm như vậy, một phụ chính đại thần được tiên hoàng ủy thác, một người vì an toàn của đế quốc mà kính dâng cả đời cho sa trường, cư nhiên chỉ vì một lý do công cao lấn chủ mà bị cẩu hoàng đế dùng thủ đoạn ti bỉ hạ lưu hại chết... Các ngươi không cảm thấy thất vọng đau khổ sao? Các ngươi là vì ai mà làm việc? Các ngươi là vì ai mà bán mạng? Thê nhi già trẻ ở nhà các ngươi muốn các ngươi ra chiến trường lập công, bảo vệ đế quốc? Nhưng công này là lập cho ai, bảo vệ ai? Thứ các ngươi bảo hộ, cũng bị hắn dẫm lên, thứ các ngươi cảm thấy cao nhất, hắn lại không chút nào để ý... Vậy các ngươi bán mệnh vì cái gì? A? Các ngươi không biết nó rất không đáng? Chó má! Hết thảy đều là chó má! Các ngươi không có can đảm đi chết không quan hệ, các ngươi ngu trung cũng được, các ngươi đi tố giác cũng không sao, tóm lại, tên hoàng đế chó má này, ta nhất định sẽ lấy đầu của hắn!"
Lời nói dõng dạc lại mang theo cốt khí, xuất ra từ miệng của Nhị phu nhân. Dung nhan xinh đẹp của nàng chảy đầy nước mắt, nhưng trong mắt lại thập phần kiên định, không biết từ khi nào nàng đã đứng lên trên ghế, khi nơi xong, hai dòng bước mắt của nàng tức tốc chảy xuống, nhưng lại không ảnh hưởng đến khí phách nữ trung hào kiệt của nàng một chút nào.
Đại phu nhân Liên Đồng đi đến bên cạnh muội muội của mình, thân thủ nắm tay Liên Khê, thanh âm lạnh lùng nói: "Cẩu hoàng đế bất nhân, chúng ta bất nghĩa, các ngươi là tướng lãnh, nghĩ như thế nào chúng ta mặc kệ, ta cùng muội muội là người trong giang hồ, chỉ biết có thù báo thù có oán báo oán, công công chi thù bất cộng đái thiên*. Các ngươi nếu muốn bắt lấy chúng ta, xin cứ tự nhiên!"
*Không đội trời chung.
Mọi người trong cả sảnh đường thần sắc rõ ràng, có người đã há hốc mồm, lại rốt cuộc ngừng lại, có ngươi ray đã đặt lên chuôi kiếm, chung quy vẫn không có rút ra. Cửa sổ giấy đột nhiên bị mở ra, cục diện bế tắc như gánh nặng ngàn quân treo trên một sợ tơ. Hô hấp của mỗi người tựa hồ đều chí chút dồn dập, lại cảm thấy có chút thở không nổi.
Tất Quyền Ngọc cử động, nàng rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt đặt trên thi thể Tất Trạch Việt, sau đó lạnh lùng đảo qua mọi người: "Nam nhi trên đời, đỉnh thiên lập địa, thù giết cha bất cộng đái thiên!"
Giọng nói chưa dứt, trong ánh mắt mọi người đã có thay đổi, có người trong ánh mắt là kích động, có người trong ánh mắt là sợ hãi, có người trong ánh mắt là do dự...
Không ai nói chuyện, chỉ có câu nói thù giết cha bất cộng đái thiên quanh quẩn trong lòng mỗi người...
Tiếu Tiểu, Thiết Thạch Tuệ, Lâm Lập là phó tướng của Tứ Phương quân đoàn rất nhanh đã tiêu sái đến đứng bên người Tất Quyền Ngọc, đối với Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, ý tứ trong đó đã quá rõ ràng.
Phó tướng của Tứ Phương quân đoàn đã động, mấy đại đội trưởng lòng đầy căm phẫn cũng nhanh chóng đứng sau lưng Tất Quyền Ngọc, ngang nhiên nhìn người của Dũng Sĩ quân đoàn.
Rất nhanh người của Tứ Phương quân đoàn đều một lòng, Thiết Thạch Khoan nghĩ như vậy, không ai không đứng sau Tất Quyền Ngọc.
Mà người của Dũng Sĩ quân đoàn không tự chủ đem ánh mắt phóng lên người quân đoàn trưởng Thiết Thạch Khoan. Ánh mắt của Thiết Thạch Khoan dừng trên người của Thiết Thạch Tuệ một giây, sau đó xoay người, dùng âm thanh trầm thấp đặc hữu nói: "Không ai có thể miễn cưỡng ai, ai nguyện ý đồng lưu lại thì theo ta phò tá Tất tướng quân, ai không muốn lưu lại, ta cũng không làm khó xử, đi lãnh quân lương rồi về nhà đi"
Thiết Thạch Khoan nói xong, bước từng bước đứng bên cạnh Tất Quyền Ngọc, Dũng Sĩ quân đoàn rất nhanh đưa ra lựa chọn, đại đa số đều ở lại, chỉ có một vài đại đội trưởng rời đi...
"Ta từng là binh của Tất Trạch Việt tướng quân, từ hôm nay trở đi, chúng ta đều là quân binh của Tất Quyền Ngọc tướng quân! " Thiết Thạch Khoan xoay người, làm một cái quân lễ với Tất Quyền Ngọc.
Xôn xao một tiếng, người trong toàn bộ phòng nghị sự đều đồng loạt cúi chào. Tất Quyền Ngọc ba một tiếng hoàn lễ: "Bắt đầu từ hôm nay, Tứ Phương quân đoàn cùng Dũng Sĩ quân đoàn hợp lại thành một, đổi tên thành Trạch Việt quân đoàn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...