Được nghỉ một tháng, Ngải Thanh chọn đi về quê Kỷ Thần Tu người yêu của Đường Lạc, từ chối hảo ý để chị gái Kỷ Thần Tu tới đón tiếp cậu của Đường Lạc, một mình đeo balo liền đi ra ngoài. Bước trên mảnh đất yên tĩnh này tâm tư cũng được thả lỏng, cho dù không cai được Hàn Tuyền, nhưng không phải có thể chậm rãi quên đi sao?
Ngải Thanh chọn cho mình một lối đi, từng bước chân đều rất thoải mái, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ chuyện này, cậu cái gì cũng cảm thấy hài lòng. Con người đúng là không thể thập toàn thập mỹ.
Không khí nơi này rất trong lành, người dân thành thật chất phác, đi ngang qua quán trà tỏa ra hương trà dễ chịu, gặp thoáng qua những thiếu niên có hàng chân mày mang đậm vẻ thanh tú của vùng sông nước. Ngải Thanh nghĩ nếu không quay về, ở lại nơi này trải qua một kiếp người không biết có được hay không?
Đương nhiên là không được, cậu đi quá gấp, toàn soạn còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, sau khi ra ngoài lúc nào cũng nhận được điện thoại của trợ lý. Đối phương nơm nớp lo sợ báo cáo tình hình công việc, dường như so với khi cậu ở tòa soạn còn bận hơn.
Tranh thủ dành ra chút thời gian buổi tối, cùng trợ lý bàn một số vấn đề chi tiết. Sau khi hoàn tất công việc, Ngải Thanh lười biếng nằm lỳ trên giường, nói chuyện phiếm với trợ lý, trong lúc vô tình có hỏi đến chuyện của tòa soạn.
Chức năng bà tám của trợ lý lập tức khởi động, từng đoạn từng đoạn tuôn ra. Ngải Thanh chỉ nghe thấy một điều, đó chính là Đường Lạc bị đánh, người động thủ là Hàn Tuyền. Vội vàng gọi cho Đường Lạc.
Bắt máy là Kỷ Thần Tu, quái gở nói nếu Đường Lạc bị hủy dung nhan, Ngải Thanh nhất định phải dùng thân bồi thường cho cậu. Đường Lạc ở bên cạnh giành lại điện thoại, liền nghe thấy Kỷ Thần Tu hét thảm một tiếng, đoán chừng là bị đạp khỏi sofa.
“Hàn Tuyền tới tìm cậu. Hắn đẩy bài phỏng vấn của chúng ta xuống, nếu như cậu không xuất hiện, hắn sẽ nhận lời mời của Kỷ Ái.” Thanh âm của Đường Lạc bên kia trái lại không có chút ý trách cứ.
“F*ck… Hắn rõ ràng là đang uy hiếp chúng ta.” Ngải Thanh nằm ngửa trên giường, một cước đá văng cái chăn trên giường, châm một điếu thuốc, lúc ra ngoài chơi không nhịn được lại bắt đầu hút thuốc lá, cảm giác quen thuộc đã lâu thực ra rất có khả năng mê hoặc người ta, cho dù lúc đầu bị sặc đến nước mắt cũng trào ra hết, cũng chỉ vì một thú vui biến thái có thể gây ung thư phổi.
“Đường Lạc à! Ông là tổng biên tập đó nha! Ông phải chống đỡ cả tòa soạn, tôi chỉ là một thằng làm việc vặt nho nhỏ, đâu có quản được chuyện người mẫu nổi tiếng đánh người được. Còn nữa! Tôi đang nghỉ phép ha.”
“Vậy cũng được hả! Sao cậu có thể mặc kệ mọi thứ mà sống ở đó không chịu quay về được hay vậy?” Đường Lạc hận đến muốn ném điện thoại.
“Mà nè… Sao hai người đánh nhau vậy?” Ngải Thanh biết Đường Lạc đang cố ý chờ cậu mở miệng hỏi, mở miệng trước lúc nào cũng sẽ bị trêu chọc, cái này là cam kết ngầm. Aishh…
“Hắn cho rằng tôi là tình nhân của cậu!”
Ngải Thanh không cần nhìn cũng biết Đường Lạc sẽ không nhịn được mà nhướn mày, tại sao Hàn Tuyền lại phải là những hành động khiến người ta hiểu lầm như vậy chứ?
“Thực ra… tôi vì cướp tin mới động thủ trước, thỉnh thoảng đăng chúy tin bát quái giải trí cho động giả cũng tốt mà!” Đường Lạc không ngờ còn nói giỡn, vậy thì đồng nghĩa với việc bị đánh thực sự chỉ là chuyện nhỏ.
“Sao hắn lại cho rằng cậu không thể tự gánh vác cuộc sống của bản thân mà đánh tôi nhỉ?” Ngải Thanh cười rồi hút một hơi thuốc lá, chậm rãi nhả ra không chỉ là khói, còn có một câu “Xin lỗi” mơ hồ.
“Hắn một lòng cho rằng tôi giấu cậu đi. Cho nên kể chuyện nhất định phải kể hay hay một chút! Khả năng lý giải tại sao lại kém đến vậy chứ?” Đường Lạc thở dài, “Có điều hắn không nhìn lầm, quan hệ của chúng ta thực sự không đơn giản ha.”
“Xin lỗi, liên lụy đến ông rồi!” Lúc này Ngải Thanh nói rất rõ ràng. Giống như lúc trước vậy, trước mắt phảng phất như thấy được những năm tháng xanh tươi.
“Khụ… Kỷ Thần Tu muốn nhờ cậu đến chỗ chị út đem chút lá trà về.” Bên Đường Lạc truyền đến âm thanh sột soạt sột soạt, giọng nói cũng đứt quãng, “Vậy ha… Tôi sẽ… liên lạc với cậu sau.”
Ngải Thanh cười khổ rồi cúp máy, con người của Đường Lạc thực sự rất tốt.
Điện thoại vừa mới cúp, cuộc gọi của Hàn Tuyền liền hiển thị. Trên thực tế, mấy ngày nay không biết đã nhận được bao nhiêu cái tin nhắn. Ngải Thanh không muốn nhận cuộc gọi của hắn, hai người trong lúc này thực sự không có gì đáng nói. Mặc kệ Hàn Tuyền nghĩ như thế nào, chấp nhận Ngải Thanh hay chưa chấp nhận, đối với Ngải Thanh mà nói đều là một thử thách. Giữa bọn họ không chỉ có vấn đề tình cảm, giống như Đường Lạc nói còn có một quá trình, cái quá trình kia hết lần này đến lần khác đều bị Ngải Thanh bỏ qua. Vẫn chịu đựng không chịu nói ra, chỉ là không muốn mất đi, không nghĩ tới không nói ra trái lại khiến hai người đi xa hơn.
Một mình buồn chán nằm trên giường, hút hết điếu này đến điếu khác, tàn thuốc đều rơi hết xuống giường. Ngải Thanh nhàm chán mở web lên, bổ sung bên cạnh chính là tin tức Hàn Tuyền bị thương, cậu thực sự rất đỏ nha! Không kiềm được lòng hiếu kỳ không ngừng ngọ ngoạy trong lòng, con chuột nhẹ nhàng dời đến, ngón tay không nhịn được mà bấm xuống. Trang web load rất nhanh, Hàn Tuyền dưới cằm băng gạc, đeo kính mát thật to đưa tay cản ống kính của phóng viên. Các phóng viên cũng không biết nguyên nhân câu chuyện. Phía dưới là rất nhiều phiên bản suy đoán, trong đó có một cái hấp dẫn được Ngải Thanh.
Nữ minh tinh thời gian qua luôn công bố muốn đính hôn với Hàn Tuyền thực sự đã đính hôn, nhưng đối tượng đính hôn là một đại gia bụng bia chứ không phải là Hàn Tuyền. Mọi người đều đoán Hàn Tuyền vì vậy mà bị thương. Đúng là người của giới giải trí, Ngải Thanh bị lừa một vố đau rồi.
Ngải Thanh nhìn màn hình laptop, đột nhiên bật cười, cười đến nước mắt cũng trào ra. Không ngờ lại là hiểu lầm. Cậu đã hiểu laadm một lần, hiện tại không ngờ lại hiểu lầm thêm một lần nữa. Thời điểm điện thoại lại vang lên cũng không còn kiên quyết không muốn nhận, là bởi vì nghĩ quá nhiều mà trở nên do dự.
Liên tục ở khách sạn ngây người suốt mấy ngày, mỗi ngày đều ngoan ngoãn mượn danh nghĩa làm việc mà liên lạc với Đường Lạc thông qua internet.
“Ngải Thanh… Quay về đi!” Làm bạn bè lâu như vậy, sao Đường Lạc lại không hiểu Ngải Thanh được, Ngải Thanh cũng biết, nếu cần một bậc thang, Hàn Tuyền không cho được, Đường Lạc hắn vẫn có thể cho cậu. Đường Lạc chắc chắn một trăm phần trăm Ngải Thanh đã muốn quay về, nếu không sao lại hỏi chuyện Hàn Tuyền còn gây chuyện với hắn nữa hay không? Những lời thực sự quan tâm hắn sẽ không nên có loại giọng điệu này.
Ngải Thanh ngẫm lại cũng không biết rốt cuộc mình muốn cái gì, có điều vẫn thành thật thu dọn đồ đạc đi về. Xuống máy bay liền chạy tới nhà Đường Lạc tặng lá trà, mở cửa chính là tiểu quái thai Kỷ Thần Tu, ôm lá trà dựa vào người cậu cười hề hề. Sợ Ngải Thanh bỏ lại lá trà liền trực tiếp chạy đến quán bar. Đường Lạc vừa tan ca đã chạy tới, vào cửa liền nhìn thấy Ngải Thanh đang nằm trên quầy bar vui vẻ uống rượu, phía sau còn có một người đàn ông đang đứng.
“Bạn của tôi!”
Đường Lạc cười cười, gật đầu với người đàn ông phía sau Ngải Thanh, người đàn ông thức thời bỏ đi. Ngải Thanh chống vào quầy bar, ngẩng đầu nhìn Đường Lạc, nhìn tỉ mỉ đến Đường Lạc cả người đều nổi da gà.
“Không ngờ ông một chút thương tích cũng không có nha?” Ngải Thanh ngoắc tay gọi thêm một ly rượu, “Hàn Tuyền cũng bị cậu đánh đến mặt nở hoa rồi.”
“Ngải Thanh!” Đường Lạc bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ vai cậu, nhìn thấy buồn phiền của cậu, “Đi tìm hắn đi! Cho dù không thể trở thành tình nhân, ít nhất cậu vẫn còn có cơ hội! Cậu cứ nói hết ra, giả dối cũng được, có phải cậu không muốn gặp lại người kia nữa hay không?”
“Dài dòng quá đi!” Đẩy tay của Đường Lạc ra, người càng uống rượu càng không tỉnh táo. Trước khi ra khỏi quán bar ngay cả chân cũng đảo tới đảo lui. Đường Lạc không còn cách nào khác, đành phải tiễn cậu về nhà. Lúc Ngải Thanh xuống xe còn rất khá, vẫy tay tạm biệt với Đường Lạc. Đường Lạc vừa đi cậu liền ngã xuống đất, chậm rãi đứng lên tựa vào thành bồn hoa dưới lầu mà lấy điện thoại ra, phím tắt số 1 chính là số điện thoại của Hàn Tuyền, không chút nghĩ ngợi liền gọi đi.. Tút tút cũng không biết đã kết nối hay chưa, Ngải Thanh liền xí xô xí xào nói một đống. Nước mắt chảy ròng, lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên khóc thất thố thế này, khóc đến điện thoại cũng làm rớt, cả người tựa vào bồn hoa, đờ ra.
Lúc mơ mơ màng màng đứng dậy đi vào cao ốc, ngay cả nhân viên quản lý cũng thiếu chút nữa không nhận ra cậu. Tìm chìa khóa nhà, mở cửa bước vào, đèn còn chưa mở, người đã ngã nhào xuống đất.
“Ngải Thanh… Ngải Thanh… Cậu thực sự đã trở về?” Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, ngang hông là cánh tay siết thật chặt, trên mặt cũng là bàn tay đang vuốt ve quá trớn, “Tôi nhớ cậu, tôi nhớ cậu rất nhiều… Tôi…”
“Hàn Tuyền? Tại sao cậu lại ở đây?” Động tác quá mức dồn dập dọa Ngải Thanh sợ, cho dù có mở đôi mắt sưng đỏ ra, trong bóng tối cái gì cũng không thấy rõ. Hơi thở ấm áp lướt qua bên tai quấy rối hô hấp của Ngải Thanh, cơ thể mệt mỏi gần như cũng bị ép vỡ.
“Tôi chờ cậu đã lâu. Ngải Thanh… xin lỗi… Tôi không nghĩ tới tâm tư của cậu, tôi từ trước đến nay vẫn chưa từng nghĩ tới, bắt đầu từ ngày cậu đi, tôi đã suy nghĩ… chúng ta… chúng ta thử một lần có được không?” Rất rõ ràng Hàn Tuyền đã đợi một thời gian khá dài, dáng vẻ quá mức dồn dập bởi vì bàn tay lần mò trên người Ngải Thanh mà để lộ ra ngoài. Giọng nói đứt quãng cũng để lộ sự bất an của hắn.
“Cậu có ý gì?” Cho dù là người say rượu cũng không có khả năng hoàn toàn nghe không hiểu những lời này, Ngải Thanh mẫn cảm như vậy sao có thể không chất vấn những lời của Hàn Tuyền. Muốn ngồi thẳng người lại bị đè xuống. Cậu không hiểu rõ những lời của Hàn Tuyền là có ý gì? Thử cái gì? Lấy cái gì để thử? Tình cảm là thứ có thể dùng thử?
“Tôi từ trước đến nay chưa từng cân nhắc đến phương diện kia, thực sự! Cậu vẫn luôn là người quan trọng nhất đối với tôi. Sau khi cậu nói ra tôi đã suy nghĩ rất lâu, vẫn là không bỏ xuống được, chúng ta… chúng ta…” Hàn Tuyền nặng nề đè lên người Ngải Thanh, ôm thắt lưng của Ngải Thanh thật chặt. Ngải Thanh cố gắng mở mắt cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
“Cậu… cậu muốn lấy cái gì để thử?” Những lời Ngải Thanh mở miệng nói ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy yếu đuối, cánh tay nương theo cảm giác say mà quấn lên cổ của Hàn Tuyền. Mặc kệ Hàn Tuyền có nhìn thấy hay không, cậu cũng nở nụ cười. Không thấy rõ thì không thấy rõ! Dù sao hiện tại cậu cũng uống nhiều rồi, người say có thể đánh mất lý trí mà.
“Không phải… Cậu hiểu lầm rồi!” Hàn Tuyền trả lời rất nhanh, cẩn thận kéo tay của Ngải Thanh xuống, nhưng vẫn không chịu bàn tay của mình đang đặt ngang hông Ngải Thanh ra.
“Hàn Tuyền… Cậu đã từng thượng qua những người có nét giống tôi chưa?” Bàn tay bị kéo xuống lại từ thắt lưng của đối phương dò xét tiến vào trong, kéo cao áo của đối phương lên, dùng ngón tay lạnh buốt khẽ vuốt ve…”Tôi cho tới bây giờ vẫn chưa từng làm với người có nét giống cậu… Cậu có biết là tại sao không?”
“Tại… tại sao…” Hàn Tuyền bắt được tay của Ngải Thanh, lại kéo nó xuống, ấn lên sàn nhà. Bàn tay của hắn ấm hơn của Ngải Thanh, siết tay lại đau đớn trong lòng đều bị hòa tan hết.
“Bởi vì… tôi sợ cai không được…” Tay bị ấn xuống sàn, Ngải Thanh dứt khoát bày ra cơ thể nằm trên mặt đất, hai chân không ngờ lại quấn lên cơ thể Hàn Tuyền.
“Cậu…” Trong nháy mắt khi Hàn Tuyền kéo chân Ngải Thanh xuống, kinh ngạc tìm được nơi đã trướng lên của Ngải Thanh, “Cậu… cậu không phải là…”
“Tôi trước đến giờ chưa từng nói tôi không được…” Hàn Tuyền không ngờ vẫn còn nhớ, Ngải Thanh cảm động lại quấn tới, chuyện giữa bọn họ có phải hắn đều nhớ hết hay không? Vẫn cẩn thận đụng chạm hóa ra là vì nguyên nhân này. Hai người đều không phải thiện nam tín nữ gì, trừ đi sự chân thành cao hơn cả tình bạn còn dư lại chính là sự tôn trọng đối với cơ thể đối phương. Ngải Thanh nằm trên sàn nhà nghiêng đầu sang chỗ khác không chịu nhìn Hàn Tuyền, trong bóng tối còn có thể thấp thoáng nhìn thấy cái cằm lởm chởm râu của của Hàn Tuyền, không ngờ lại mang theo chút nét quyến rũ trưởng thành. Ngải Thanh thừa nhận bản thân căn bản là không cự tuyệt Hàn Tuyền được, cho dù hắn chưa nói muốn thử một lần, chỉ cần được Hàn Tuyền ôm là cậu đã nhịn không được.
“Có làm hay không? Không làm thì đi đi.”
Nói như vậy nhưng tay vẫn làm động tác cởi quần áo của đối phương ra. Hàn Tuyền kinh ngạc khi nãy bị động tác của Kỷ Thần Tu một chiêu làm cho biến mất trong nháy mắt. Cúi đầu cẩn thận nâng đầu của Ngải Thanh lên, khẽ thở dài một cái, ngậm đôi môi tràn đầy mùi cồn rượu vào.
“Tôi thực sự rất nhớ cậu.”
Chỉ một câu nói này thôi, cái hôn liền sâu hơn, quần áo cũng cởi sạch rất nhanh, thứ khiến hai thân thể trần trụi dây dưa với nhau khiến người ta không thể khống chế được nhất chính là chính là da thịt không có gì ngăn cách mà ma sát chung một chỗ với nhau. Thực sự cảm nhận được đối phương một cách rõ ràng, đầu lưỡi run sợ tiếp xúc với nhau trong hơi thở dây dưa, động tác liếm liếm từ khóe miệng vẫn kéo dài đến tận ngực, đầu lưỡi Hàn Tuyền mang theo ma lực của cây đũa thần, mỗi lần chạm vào đều có thể khiến Ngải Thanh muốn bật khóc.
Nhẫn nhịn quá lâu, khao khát quá lâu, không có cách nào chịu đựng được sẽ mất đi hắn, ngay cả tưởng tượng cũng không dám, quá hiu quạnh. Cho dù được ôm như vậy cũng sẽ vì quá khẩn trương mà muốn bật khóc. Hàn Tuyền rất ôn nhu, bàn tay lướt trên cơ thể cũng là đắn đó vuốt ve cơ thể Ngải Thanh sao cho thích hợp. Cơ thể ấm áp ma sát cùng một chỗ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bốc cháy. Ngải Thanh không hề chống cự chút nào, nương theo men rượu. Cậu rất chủ động cùng Hàn Tuyền hôn môi, một lần lại một lần thế nào cũng không đủ. Đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối thấy rõ trong mắt Hàn Tuyền có mình, còn có chỗ cằm có vết thương rất buồn cười.
Thử thì thử! Ôm chặt lấy cơ thể của đối phương, rất tự nhiên mà mở rộng cơ thể của chính mình. Ngón tay của đối phương từ trên lưng trượt xuống, Ngải Thanh nhịn không được mà run lên. Loại động tác quá mức khiêu khích này đúng là muốn lấy mạng người ta mà. Hàn Tuyền là một tình nhân tốt, làm tiền hí rất đầy đủ, chậm rãi trượt đầu xuống, ngẩng đầu cho Ngải Thanh một nụ cười mị hoặc, cúi đầu ngậm nơi trước kia chưa từng có kích tình kia vào. Cảm giác ấm áp khiến lưng cũng cong lên, cơ thể cũng căng chặt, ngón tay cắm vào mái tóc của Hàn Tuyền, một số lý trí bị hỏng mất đang luẩn quẩn trong suy nghĩ của Ngải Thanh.
Phần râu chưa cạo đâm vào nơi yếu ớt này, mái tóc mềm mại cũng lướt qua nơi yếu ớt này, Ngải Thanh bị giày vò đến sắp bất tỉnh rồi.
“Đừng mà… Đừng mà…” Một khắc phóng thích kia, cơ thể căng chặt của Ngải Thanh mềm nhũn trong lòng Hàn Tuyền, tại thời điểm đó cậu lại thấy được nụ cười của Hàn Tuyền, mặc cho đối phương đem bàn tay dính đầy dịch của mình tiến vào phía sau.
Cảm giác dị vật xâm lấn khiến cậu không nhịn được mà muốn nhảy dựng lên, bị Hàn Tuyền ôm chặt lấy, đầu bị ấn thật chặt vào vai hắn, bên tai là tiếng hô hấp mang theo chút rối loạn, biết đối phương cũng gấp giống như mình, Ngải Thanh không ngờ lại thỏa mãn nở nụ cười. Kéo đầu Hàn Tuyền qua, hung hăng hôn lên bờ môi của hắn. Điều chỉnh tốt tư thế chịu đau, chịu đựng sự tiến vào của đối phương.
Chỉ cần là Hàn Tuyền thì cậu không có cách nào cự tuyệt, cho dù là bị tiến vào. Rõ ràng là đau muốn chết, nhưng cuối cùng vẫn không buông cơ thể của đối phương ra. Nơi kết hợp nóng bỏng đến không thể nói nên lời, ngay cả linh hồn cũng như bị thiêu đốt, tham lam không phải là loại khoái cảm mất hồn này, mà là cảm giác chân thật khi hòa làm một. Thời điểm nước mắt chảy xuống khóe miệng cũng cong lên, khi được Hàn Tuyền ôm trên người, Ngải Thanh ôm chặt cổ hắn, hung hăng cắn một cái. Hai người đều điên hết rồi, căn phòng không bật đèn, ngập tràn tiếng hô hấp của hai người. Khẩn trương, ám muội, còn có một thứ tình cảm gần như dịu dàng tản ra.
Sáng sớm tỉnh lại, Hàn Tuyền đang nghe lời nhắn Ngải Thanh để lại, hóa ra hôm qua điện thoại của hắn hết pin, điện thoại tự động chuyển sang hộp thư thoại.
Thanh âm say rượu của người kia thông qua điện thoại truyền vào trong tai Hàn Tuyền:
“Em thực sự… rất yêu anh… rất yêu… rất yêu, yêu đến tận xương tủy, giống như thuốc lá vậy, cho dù có từ bỏ, ngửi được mùi thuốc lá cũng sẽ không nhịn được mà muốn nếm thử lại lần nữa… Em… không cai được anh… Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
“Xóa đi!” Ngải Thanh làm mặt lạnh bò từ trong chăn ra ngoài.
Hàn Tuyền cười cười ôm lấy Ngải Thanh đang trưng ra vẻ mặt khó chịu, hôn một cái lên thái dương của cậu, “Chúng ta thử một lần có được hay không?”
Ngải Thanh trợn to mắt, yên lặng như muốn nhìn thấu Hàn Tuyền.
“Cậu giỡn hả?”
“Anh nghiêm túc!”
“Tôi… tôi phải suy nghĩ một chút…” Ngải Thanh quay lưng lại, len lén nắm chặt chăn, trong nháy mắt tay chân luống cuống như một đứa trẻ. Hàn Tuyền mỉm cười ôm lấy cậu từ phía sau.
“Đừng để anh chờ lâu quá nha.”
Tôi đã đợi lâu như vậy, anh mới chỉ chờ có vài ngày mà thôi, nói thế nào cũng phải khiến người này chờ thêm mười tám năm nữa!
Thời điểm nước mắt rơi xuống, Ngải Thanh rốt cuộc có gật đầu hay không, bản thân cậu cũng không rõ.
Nước mắt hạnh phúc và nước mắt bi thương đều có vị mặn, chỉ có viền mắt biết nước mắt hạnh phúc là nóng, nóng đến lòng người cũng ấm lên; nước mắt bi thương cũng nóng, nhưng nóng đến lòng người phát đau.
– HOÀN –
This entry was posted in Phương lân hảo thổ, Đam mỹ. Bookmark the permalink.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...