Phương Lân Hảo Thổ

Đường Lạc đã từng hỏi Kỷ Thần Tu, tại sao Kỷ Hiểu lại giúp bọn họ? Là bởi vì hắn từng xúc phạm nàng trong quán trà sao?

Kỷ Thần Tu cười hì hì ngã vào trong lòng hắn, giương nanh múa vuốt bóp bóp mặt của Đường Lạc.

Còn rất nhiều chuyện mà anh chưa biết. Kỷ Thần Tu cười rất thần bí, Đường Lạc không có hỏi tiếp nữa, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn thì những thứ được Kỷ Thần Tu nói ra thường thường đều dằn vặt hắn. Thay vì tăng thêm cho cậu không ít lạc thú không bằng bản thân tự tìm cho mình một chút lạc thú. Giữ tứ chi đang giương nanh múa vuốt của Kỷ Thần Tu lại, một phát khiêng cậu trên vai, hung hăng vứt xuống chiếc giường lớn thoải mái trong phòng ngủ.

Anh không cần đáp án, nhưng em phải trả một cái giá thật lớn.



Đường Lạc là đồ ngốc! Kỷ Thần Tu nửa đêm đi uống nước phát hiện đèn đầu giường vẫn còn sáng, bên cạnh là chiếc laptop đang mở, nhưng đã hết pin, mắt kính của Đường Lạc cũng còn nằm trên bàn phím. Lúc nào cũng liều mạng như vậy, nói là sẽ không đem công việc về nhà, nhưng cuối cùng lại trốn ở nơi Kỷ Thần Tu không thấy được mà cố gắng.

Kỷ Thần Tu lướt qua Đường Lạc, chỉnh cho đèn đầu giường bên hắn tối lại một chút, ngón tay quay về lại rơi xuống gương mặt của Đường Lạc. Trong lòng được lắp đầy. Một ngày nào đó chúng ta sẽ hoàn toàn ngả bài, chẳng qua có một số việc vẫn phải do anh hỏi mới được, nếu như chủ động nói ra, em không phải sẽ rất mất mặt sao. Cúi đầu cắn lên chóp mũi của Đường Lạc, lẳng lặng nằm xuống bên cạnh hắn.

Thật ra lúc ở trong quán trà của chị út cậu đã nhìn thấy Đường Lạc, trong đám du khách đông như vậy cậu hết lần này đến lần khác chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy con người xuất sắc kia. Cậu còn tưởng rằng nguyên nhân là do bản thân đáng quá mức nhung nhớ! Bỏ qua nguyên nhân Kỷ Thần Tu phát hiện ra hắn vì hắn không có che dù, loại thời tiết này đa số mọi người ở trong thành phố đều thích che dù. Nhưng phát hiện ra hắn thuần túy là vì người kia là hắn. Dáng vẻ cau mày đội mưa chậm rãi thong thả dạo bước, thoạt nhìn tràn đầy phân vân.

Nơi này không lớn, cho dù không phải trong cửa hiệu của chị út, Kỷ Thần Tu sớm muộn cũng sẽ gặp hắn. Có điều trong lúc vô tình lại nhìn thấy hắn, trong lòng Kỷ Thần Tu nhất thời bị rót đầy vui sướng, hưng phấn đến muốn lập tức xông tới, mặc dù hiện tại có không thích hợp bao nhiêu.

“Nhìn cái gì đó?” Thân thể gần như muốn xông ra bị Kỷ Hiểu kéo lại, Kỷ Hiểu là chị gái nhỏ nhất của cậu, cũng là người an phận nhất, nàng một mình kinh doanh quán trà này, có thể nói là một người trầm tính duy nhất, so với chị ba chị tư làm hướng dẫn viên du lịch ở trấn trên còn giống chị gái hơn.

“Không có gì!” Kỷ Thần Tu nhìn Kỷ Hiểu, mí mắt nháy mấy cái, đột nhiên dúi đầu vào bả vai của nàng, “Chị năm… em rất khổ cực!”


“Aishh… Em nha! Chết tâm đi! Cả nhà sẽ không đồng ý đâu.” Kỷ Hiểu vuốt tóc cậu, so với những chị gái khác thì nàng hiểu rõ chuyện của Kỷ Thần Tu hơn nhiều, đương nhiên Kỷ Thần Tu chỉ cần khẽ động một cái là nàng đã biết cậu muốn cái gì, “Nhà chúng ta mấy đời đơn truyền rồi?”

“Chị… Em không phải là công cụ nối dõi tông đường.” Kỷ Thần Tu cọ cọ vào cổ Kỷ Hiểu, ánh mắt xuyên qua vai chị gái nhìn về phòng khách phía trước, người kia thực sự đi vào chung với đoàn người, gương mặt không cam bị người khác chen lấn không ngừng ở một mơi chật hẹp, khiến Kỷ Thần Tu không nhịn cười được.

“Sao vậy?” Tiếng cười Kỷ Thần Tu rất kỳ lạ, Kỷ Hiểu kinh ngạc còn tưởng rằng cậu đang khịt mũi, đứa em trai nhỏ nhất nhà này lúc nào cũng được thương yêu rất nhiều, “Nói đi, có chị đây mà!”

“Em nhớ anh ấy!” Thực sự nhớ hắn, cho dù hắn đang đứng ngoài kia, hai người chỉ cách nhau một bức tường, cũng rất nhớ. Kỷ Thần Tu mỉm cười nhìn cái người đi đến đâu cũng thích cau mày kia. Người này tám mươi phần trăm lại đang xoi mói nè! Có điều khiến cho Kỷ Thần Tu bất ngờ chính là mình vừa mới về nhà có hai ngày mà hắn đã tìm đến rồi. Thật ra cậu cũng không để trong lòng, thời điểm hai người cãi nhau thì ăn nói tuyệt tình như vậy đó, bản thân còn động thủ, khi nhìn thấy hắn khom người xuống cố nén đau, trong lòng Kỷ Thần Tu khó chịu muốn chết.

Chị cả là loại người nói ba câu vẫn không lọt tai liền động thủ, không giống với loại người chỉ dùng miệng là có thể lừa gạt người khác như chị hai. Thứ nhất là trực tiếp đem căn nhà đến liên hệ với môi giới. Kỷ Thần Tu không biết tại sao hai chị lại vội vàng như vậy, cậu không muốn chuyện giữa mình và Đường Lạc bị các nàng biết. Cậu chỉ nói chuyện thích con trai cho mỗi chị út Kỷ Hiểu thôi.

Trong nhà cậu cũng thân với chị út nhất, nàng từ nhỏ đã rất chăm sóc cậu, cái gì cũng bênh vực cậu, thân thiết hơn nhiều so với hai người chị chỉ biết trước thì quản thúc cậu sau thì dằn vặt cậu kia. Nếu không sao cậu có thể chỉ nói với một mình nàng.

“Aishh… Chị cả còn đang ở nhà đó! Em nghĩ cũng đừng nghĩ đến.” Kỷ Hiểu vuốt tóc cậu, “Em cũng biết chị cả từ trước đến nay đều chuyên quyền độc đoán, lần này quay về đây em đừng mong được đi lần nữa.”

“Chẳng lẽ cả đời em đều phải ngây ngô ở nơi này?” Kỷ Thần Tu oán trách, thật ra trong lòng cũng không khổ sở nhiều như vậy, đối phương đang đứng bên ngoài, cảnh tượng này là không thể nào tránh khỏi, nếu như cãi nhau đến mức không thể cứu vãn thì rời đi chính là lựa chọn cuối cùng, chỉ là… nghĩ đến việc phải rời đi trong lòng cũng bắt đầu âm ỉ đau, muốn cả hai bên, có phải làm người không nên có lòng tham quá mức không?

“Nơi này có gì không tốt? Rất nhiều người muốn sống ở đây mà không được đó.” Kỷ Hiểu đâu biết rằng trong lòng thằng em của mình đang trăm mối tơ vò, chỉ coi như nó lại làm mình làm mẩy.

“Nhưng ở đây không có…” Kỷ Thần Tu nhìn người có chút thất thần đứng cách đó không xa, mỉm cười kéo dài âm tiết, “Người ấy…”


“Hả? Em đang nhìn cái gì vậy hả?” Suy cho cùng Kỷ Hiểu vẫn hiểu rõ em trai của mình, ánh mắt này giọng điệu này của Kỷ Thần Tu nhất định là có chỗ kỳ lạ, nhìn theo đường nhìn của cậu, đúng là…

“Là hắn sao?”

Kỷ Thần Tu cúi đầu, ngồi xuống ghế, hai chân vẽ lung tung trên mặt đất, rất trẻ con, không lên tiếng cũng không phủ nhận.

“Xem ra cũng không tệ ha!” Kỷ Hiểu cười cười xoa tóc em trai của mình, “Hôm qua em mới về nhà, hôm nay hắn liền tìm tới rồi! Em không ra gặp hắn sao?”

“Chị…” Người vẫn cúi đầu rất do dự, có nên ra ngoài không? Kích động lúc đầu bị Kỷ Hiểu một phát xóa gần hết. Hai người cãi nhau xong vẫn chưa làm hòa mà? Hơn nữa có thời gian một tuần dài như vậy nhưng hắn cũng chưa từng đến tìm cậu. Mặc dù hiện tại đã tìm tới rồi, khó chịu trong lòng vẫn có chút không cam tâm, một ít ân huệ đã tí ta tí tởn chạy ra không phải rất mất mặt sao.

“Có điều… Tiểu Tu, người làm chị như chị không giúp được em… Nếu như em gặp hắn thì chắc chắn sẽ không thể giấu được chị cả đâu.”

“Em biết!” Nếu không cậu lại giả bộ đáng thương trước mặt chị út để làm gì.

“Xem dáng vẻ hình như là dầm mưa đến đây.” Kỷ Hiểu ngược lại bình tĩnh hơn cậu nhiều, “Tiểu Mai, đưa khăn mặt cho người kia đi.”

“Chị…”


Kỷ Thần Tu ngẩng đầu nhìn người chị mà cậu thương yêu nhất, cho người đưa khăn mặt có phải đại diện rằng Kỷ Hiếu có sự chấp nhận cơ bản nhất với Đường Lạc hay không?

“Dáng vẻ này của em rất dễ xảy ra chuyện!” Kỷ Hiểu nhìn người kia nhận lấy chiếc khăn mặt, ung dung bình tĩnh, thậm chí nụ cười cũng rất đúng mực, người có chừng mực như vậy sẽ đối xử như thế nào với em trai của mình đây?

“Em là trời sinh! Cho dù không phải là anh ấy… em cũng…”

“Vậy đổi thành một người khác là được rồi! Trấn trên của chúng ta cũng không thiếu người tốt.” Dáng vẻ của Kỷ Hiểu thoạt nhìn cũng không hề nghiêm túc.

“Chị à!” Kỷ Thần Tu đứng dậy gào to, bị Kỷ Hiểu ấn ngồi trở lại.

“Biết em thích hắn rồi. Đầu tiên là mặc kệ người trong nhà cảm thấy như thế nào đã! Có phải hắn nên vượt qua cửa ải của chị trước không? Nói thật thì chị cũng không muốn giúp em, nhưng chị lại không muốn em đau khổ!”

Kỷ Hiểu cười cười xoa đầu em trai của mình, cho cậu một cái mỉm cười. Vỗ vỗ vai của cậu xong liền đi ra ngoài. Kỷ Thần Tu nằm trên bàn nhìn cái người có phần bực mình kia, hắn chính là như vậy, lúc nào cũng khéo léo từ chối những người không thích, nhưng hắn lại không có biện pháp từ chối Kỷ Hiểu. Tính cách của Kỷ Hiểu rất điềm tĩnh, không nói lời nào cũng có thể cho người ta một loại ấm áp không thể từ chối.

Chị út nói với Đường Lạc cái gì đó, Kỷ Thần Tu cũng không rõ lắm, chỉ nhìn thấy sắc mặt Đường Lạc càng ngày càng khó coi, trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương, đột nhiên Đường Lạc đứng lên bước một bước, dường như do dự một chút lại quay về, khom lưng tới gần Kỷ Hiểu, nói gì đó bên tai nàng.

Kỷ Hiểu biến sắc, quay đầu trợn mắt nhìn Kỷ Thần Tu một cái, đi vào.

“Tên đó đủ điên đó!” Kỷ Ái buồn cười xoa đầu em trai của mình, “Sao em lại nhắm trúng người như vậy hả, hắn không ăn hiếp em chứ?”

“Nếu như chị lo lắng em sẽ bị ăn hiếp á! Mai mốt em dẫn anh ấy về nhà thì chị ít bắt nạt anh ấy một chút là được.” Vẻ mặt của Kỷ Hiểu không có bắt đầu khó coi, Kỷ Thần Tu biết chị út của mình không có ý kiến, không đứng về phía mình ít nhất cũng sẽ không đứng về phía chị cả, vẫn chưa vận động đã cầm được một phiếu, kết quả chiến đấu dường như không tệ.

“Chị không rảnh để quản em.” Kỷ Ái nhún vai, “Có điều này! Hắn vừa mới nói với chị một câu! Chị cũng không định nói cho em biết!”


Kỷ Thần Tu cười cười cũng không thèm tranh cãi, dù sao Đường Lạc sớm muộn gì cũng sẽ nói cho cậu biết.

Nhìn người vẫn say sưa ngủ như cũ, Kỷ Thần Tu len lén dựa vào hắn, ngửi mùi hương quen thuộc, có cái gì có thể so sánh được với những thứ khiến người ta thỏa mãn này chứ.

Thật ra chuyện trong quán trà của chị út cũng được, đánh nhau với Việt Hoành cũng được, Kỷ Thần Tu chưa bao giờ cho rằng có chuyện gì quá đáng. Giống như khi đó cậu gặp được Việt Hoành đến tìm Đường Lạc, hai người thực sự không hề nghĩ đến việc phải động thủ, chỉ là từ cái nhìn đầu tiên liền thấy đối phương tích lũy tình cảm quá sâu. Kỷ Thần Tu liền không thích Đường Lạc nhu nhược ở cạnh loại người nắm được điểm yếu của người khác thì cắn chặt không buông như Việt Hoành. Trên thực tế, ngoại trừ những thứ đó thì giữa hai người vẫn còn một chút nào đó cảm giác thông cảm, bởi vì bản thảo mang tính chất trả thù ngày đó mà Kỷ Thần Tu đã thử phân tích Việt Hoành một lần, không thể không thừa nhận tài hoa của Việt Hoành xứng đáng được nhiều người chú ý như vậy; Việt Hoành cũng từng xem qua bản thảo ngày đó, theo lời của Việt Hoành nói, cậu thấy được những điều mà rất nhiều người không thấy. Cho nên trận này là không thể tránh khỏi.

Nhưng không phải chuyện này không có ảnh hưởng gì sao?

Đường Lạc, cái đồ ngốc nhà anh! Kỷ Thần Tu cười hì hì ngước mắt nhìn trần nhà. Lần này anh không hỏi lại nhận được rất nhiều niềm vui thật sự mà ít người biết đó!

Không đúng! Hắn cuối cùng đã nói cái gì với chị út nhỉ? Kỷ Thần Tu lăn qua lộn lại mãi vẫn nghĩ không ra, nhụt chí nằm ở trên giường một chút buồn ngủ cũng không có. Thiệt là! Không có chuyện gì sao lại đi giấu cậu chuyện hắn đã từng gặp chị út chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không cam tâm, nhảy dựng lên cầm lấy cái gối úp lên đầu Đường Lạc.

“Anh đã nói gì với chị của em?”

“Em có nhiều chị gái như vậy, sao anh biết em đang nói đến người nào?” Đường Lạc ngay cả mắt cũng không mở, kéo lấy tay của Kỷ Thần Tu, ngay cả người cùng gối đều nhét hết vào lòng. Ngủ lớn hơn trời mà!

“Ê…” Tiếng phàn nàn bất mãn của Kỷ Thần Tu về sau cũng dần nhỏ xuống. Không phải còn rất nhiều thời gian sao?

(〜 ̄△ ̄)〜 Hết phiên ngoại 〜( ̄△ ̄〜)

This entry was posted in Phương lân hảo thổ, Đam mỹ. Bookmark the permalink.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui