Phương Lân Hảo Thổ

“Em từ hồi cấp ba đã biết mình thích con trai! Không phải là Đường Lạc thì cũng sẽ có người khác, em không thể tốt hơn được đâu, em chính là một đứa biến thái… Em chính là kẻ xấu đã phá hủy danh dự của cái gia đình này.”

Lần đầu tiên thổ lộ tâm sự của bản thân, không biết là nhẹ nhõm hay khẩn trương, thanh âm của Kỷ Thần Tu cũng bắt đầu run rẩy.

“Còn nhớ có khoảng thời gian ngay cả hai ngày nghỉ em cũng không muốn bước ra khỏi cửa không? Đó là lần đầu tiên em phát hiện mình có cảm giác với con trai. Em không dám nói cho mọi người biết, em sợ… sợ bản thân sẽ bị người khác chê cười, em đã xem qua rất nhiều tài liệu liên quan đến điều này, những người đó không có hạnh phúc, không có bạn bè, không có gia đình, thậm chí ngay cả quyền yêu một người cũng không có… Em chưa từng làm điều gì sai, không phải chỉ là thích người cùng giới thôi sao? Em tự quyết định tương lai của mình cũng không được sao?” Gần như khóc nấc lên, Kỷ Thần Tu nhìn thẳng vào hốc mắt cũng ẩm ướt của Kỷ Đại, “Em không nghĩ tới mọi người sẽ chấp nhận tính hướng của em, em sẽ có trách nhiệm với bản thân, thời điểm khó khăn nhất em cũng có thể trải qua một mình, sao bây giờ lại không thể. Những điều mà em phải chịu đựng người chị cả như chị biết được bao nhiêu? Một người như em lại không có bạn bè không phải rất kỳ lạ hay sao? Em… em thích Đường Lạc, thích đàn ông rốt cuộc là sai ở chỗ nào?”

Cây roi trong tay Kỷ Đại rơi xuống, tựa vào Kỷ Hiểu ở bên cạnh, đôi mắt mở rất lớn, mức kinh ngạc không thua gì Đường Lạc, nước mắt rưng rung như muốn trào ra ngoài.

“Tiểu Tu!” Đường Lạc ôm bả vai của Kỷ Thần Tu thật chặt, bàn tay vuốt ve cánh tay của cậu, một chút vỗ về cho trái tim bất an đập không ngừng. Hắn chưa từng nghe thấy Kỷ Thần Tu kể về chuyện của cậu, song song với tự trách là sự đồng cảm. Cuộc sống như thế hắn cũng từng trải qua, chẳng qua là khi đó hắn còn có Việt Hoành, nhưng Kỷ Thần Tu lại không có gì cả. May mà lúc này hắn vẫn có thể ở bên cạnh cậu.

“Chị cả… Chị có trách Đường Lạc cũng vô dụng thôi, quay về nhà với chị là do em không còn lựa chọn, em đã hy vọng rất nhiều rất nhiều… Anh ấy có thể đến đây tìm em chứng tỏ anh ấy có thể cho em rất nhiều hy vọng, em muốn cùng anh ấy đi tiếp đoạn đường này. Nếu như chị cho rằng bao nhiêu đây vẫn không đủ…” Kỷ Thần Tu cúi người nhặt cây roi dưới đất lên, đi lên phía trước nhét vào tay Kỷ Đại, “Vậy xin chị tiếp tục, chỉ là… đánh xong rồi thì hãy cho em đi với anh ấy.”

Kỷ Đại không chịu nhận lấy cây roi, cây roi rơi xuống đất Kỷ Thần Tu lại nhặt lên, sau đó lại rớt xuống, lại nhặt lên, động tác chậm rãi nhưng vẫn nhìn ra được những vết thương trên lưng đang hành hạ cậu.

Đường Lạc tiến đến nhặt cây roi dưới đất lên, đặt vào tay Kỷ Hiểu, “Tôi muốn mang em ấy đi!”

Kỷ Đại vẫn không lên tiếng, nàng từ trước đến nay đều chưa từng biết đến những chuyện này của Kỷ Thần Tu, sắc mặt tái nhợt vào người Kỷ Hiểu, vẫn đang hãm sâu giữa sự hối hận cùng tức giận và mâu thuẫn, đứa em trai mà mình yêu thương nhất cất giấu một bí mật lớn như vậy, người là chị như nàng lại không biết gì, khoảng thời gian đó còn hờ hững đến nỗi một câu hỏi thăm cũng không có. Mệt mỏi tựa vào Kỷ Hiểu, lại lục lọi tìm thuốc lá.

Kỷ Hiểu đỡ lấy chị của mình, cho Đường Lạc một ánh mắt bất lực, ám chỉ cho bọn họ biết đi vào lúc này là thích hợp nhất. Đường Lạc nhận được thông tin, không chút do dự đỡ Kỷ Thần Tu đi ra cửa.


“Tiểu Tu, em suy nghĩ cho kỹ, nếu đi cùng cậu ấy e rằng em sẽ không bao giờ có thể quay về cái nhà này nữa.” Thanh âm sau lưng của Kỷ Hiểu rất lý trí, đây là những lời nghiêm túc nhất mà nàng đã nói tối nay.

“Đi thôi!” Kỷ Thần Tu không hề do dự, chẳng qua bước chân rất mệt mỏi.

Đường Lạc quay đầu lại cho Kỷ Hiểu một ánh mắt quả quyết cùng biết ơn, đỡ lấy Kỷ Thần Tu xong liền đi ngay, cô gái này dường như biết nhiều hơn Kỷ Đại, bình tĩnh hệt như dòng nước. Dọc đường cả hai đều yên lặng không nói gì, Đường Lạc chỉ cẩn thận giúp cậu tránh vũng nước dưới đất, cánh tay cũng rất cẩn thận tránh chạm vào vết thương trên lưng Kỷ Thần Tu. Ghé qua phòng khám nhỏ lúc sáng, Đường Lạc liền đi vào mua chút thuốc thoa ngoài da. Vị bác sĩ già bất mãn phàn nàn, nói thanh niên như hắn tuổi cũng không còn nhỏ, lại còn ra ngoài đánh nhau, ngoài ra còn cực kỳ có thành kiến với miếng băng keo cá nhân băng trên trán của Đường Lạc, nói dông nói dài mãi đến khi Đường Lạc ra khỏi của cũng còn đang than phiền.

“Ông ấy vẫn luôn dài dòng như vậy đó!” Kỷ Thần Tu toét miệng cười với Đường Lạc, nhưng sau khi nhìn thấy miếng băng keo cá nhân trên trán hắn liền không cười nổi nữa.

“Người ở nơi này ai cũng tốt.” Đường Lạc cưng chiều giúp Kỷ Thần Tu phủi nước mưa trên đầu. Hai người nắm tay nhau, vai kề vai đi dưới mưa, gió mang theo mưa bụi thổi đến cả người đều run lên, vả lại hai người đều mặc ít như vậy, nhưng lại không muốn bước nhanh hơn, dù sao những khi dựa vào nhau dạo bước thế này trong mớ ký ức ít ỏi lại càng ít hơn.

“Thật đáng ghét, người ta đi về mà không chịu tạnh mưa gì hết.” Kỷ Thần Tu nóng nảy khiếu nại.

Đường Lạc cười cười, ôm lấy bờ vai của cậu để cậu dựa sát vào mình, thay cậu chắn gió hơn phân nửa, tay kia nắm lấy tay của Kỷ Thần Tu, bao lấy thật chặt. Tư thế thân mật như vậy cho Kỷ Thần Tu một sự an ủi rất lớn, hai người lặng lẽ chọn cách dựa vào đối phương, cho dù khi tình cờ đi ngang các cửa hàng bị ánh đèn bên trong chiếu sáng, cũng không hề kiêng kị mà đón lấy ánh mắt của người đời.

Cho dù là tùy hứng, thì lúc này cũng có thể coi như là món quà cuối năm mà!

Khi về đến khách sạn hai người đều ướt đẫm, Kỷ Thần Tu càng lạnh đến phát run. Đường Lạc nhét cậu vào phòng tắm, liền đi tìm quần áo giữ ấm cho cậu, Kỷ Thần Tu vẫn chỉ mặc mỗi cái áo khoác của hắn mà thôi. Hai người thật ra vẫn chưa từng trao đổi quần áo để mặc thân thiết như vậy, Đường Lạc cầm quần áo, dường như nhớ tới hình dạng ăn mặc rộng thùng thình của Kỷ Thần Tu, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, hai người thực sự đã có thể ở chung một chỗ.


Đúng là có hơi miễn cưỡng, nhưng mà… Đường Lạc có phần mệt mỏi nằm dài trên giường. Chuyện của ngày mai thì ngày mai hẵng nói tiếp vậy! Trước mắt… hắn chỉ nghĩ đến việc phải xử lý vết thương trên lưng Kỷ Thần Tu thôi.

“Ui da!”

Trong phòng tắm đột nhiên truyền ra tiếng kêu đau. Đường Lạc không chút suy nghĩ liền đẩy cửa bước vào. Kỷ Thần Tu trong hơi nóng không chút che đậy đứng trước mặt Đường Lạc, chớp mắt cười hì hì với hắn. Đường Lạc biết mình lại bị lừa, người này tắm rửa cũng không chịu an phận.

“Đừng nghịch nữa! Trên lưng em còn có vết thương đó.” Nói xong liền muốn mở cửa đi ra ngoài.

Kỷ Thần Tu nhanh chân chen lên trước, *cạch~* một tiếng đã đóng cửa lại, thân thể nhẵn bóng cứ như vậy mà dán vào hắn, “Muốn chạy sao?”

“Đừng nhõng nhẽo nữa, tắm nhanh đi, anh đang đợi thoa thuốc cho em đó! Coi chừng bị cảm lạnh bây giờ.” Đường Lạc bất đắc dĩ đẩy thân thể dán sát của Kỷ Thần Tu ra, cố nén kích động muốn đè đối phương xuống, luôn nhắc nhở bản thân là trên người Kỷ Thần Tu còn có vết thương.

“Tắm chung đi, em không tắm sau lưng được, nếu thoa sữa tắm sẽ bị đau.” Kỷ Thần Tu cắn môi, dáng vẻ ủy khuất rõ ràng là đang ăn hiếp Đường Lạc.

“Aishh…” Đường Lạc bất lực, nghiến răng nghiến lợi cũng không có biện pháp làm khó dễ cậu, rất kiên quyết cự tuyệt đề nghị tắm chung của cậu, chỉ đồng ý giúp kì lưng. Thời điểm nhận lấy khăn tắm, Kỷ Thần Tu thoải mái xoay lưng lại, nhưng tay thì thần thần bí bí dọc theo hông của Đường Lạc mò xuống phía dưới.


“Kỷ Thần Tu… Nếu em không sợ đau, cứ tiếp tục đi…” Đường Lạc nghiêm túc buông lời, nắm cánh tay của Kỷ Thần Tu ấn vào tường, “Đừng thách thức giới hạn của anh.”

“Hì hì… Em tưởng là anh không muốn chứ?”

“Đồ ngốc… Em cho rằng anh làm bằng sắt hả!” Đường Lạc không nói thêm nữa, chuyên tâm đặt tầm mắt trên lưng của Kỷ Thần Tu, cổ họng với đôi mắt gần như bị thiêu đốt.

Mặc dù lúc ở nhà cậu đã nhìn thấy vết thương rồi, nhưng bây giờ nhìn lại vẫn không khỏi cau mày, Kỷ Đại ra tay thật tàn nhẫn. Cẩn thận dùng khăn ướt lau làn da hoàn hảo này, ở những chỗ sung đỏ thì nhẹ nhàng hơn một chút. Những chỗ hơi rách da lại càng cẩn thận hơn, ngay cả khăn nóng chạm vào một chút cũng run rẩy đến đau lòng. Lặp đi lặp lại vài lần làn da trên lưng gần như đều bị nóng đỏ.

“Đau thì nói nha!” Lông mày của Đường Lạc nhíu rất chặt.

“Chút vết thương nhỏ đó thì có là gì!” Kỷ Thần Tu giả vờ thoải mái mỉm cười.

Nước mở rất nhỏ, chảy xuống người cả hai, Đường Lạc mặc quần áo đứng sau lưng Kỷ Thần Tu, nhìn da thịt vốn trơn mềm trắng nõn bây giờ in mấy vết thương chồng chất đan chéo vào nhau. Cảm thấy không quen chút nào.

“Sao lại là vết thương nhỏ?” Đường Lạc từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khác đánh như vậy, ba mẹ cũng luôn không nỡ đánh, cho dù phát hiện ra chuyện hắn thích con trai cũng không có xuống tay nặng như vậy. Lúc đi học tuy rằng có đánh nhau, nhưng hắn dậy thì rất tốt, luôn cao to hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp đối thủ.

“Nhà chúng em vẫn luôn do chị cả quản lý, roi da là gia pháp được truyền lại… Thông thường rất ít dùng đến!” Kỷ Thần Tu giải thích qua loa cho Đường Lạc, đồng thời nhét đầu vào dưới vòi sen, dầm nước đến ướt hết mới chịu rút về, dùng sức vẫy nước lên người Đường Lạc, “Có điều nhà chúng em cũng chỉ có em và chị ba chị tư là từng bị đánh, hai người họ còn bị đánh nhiều hơn, em cùng lắm chỉ có lần này mới bị đánh. Em từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan đó nha… Mấy chị ấy không thể nào so sánh được đâu…”

Đột nhiên được ôm chặt từ phía sau, Kỷ Thần Tu nhịn không được mà kêu đau.

“Chịu đựng… Để anh ôm một cái… Chỉ một lần này thôi!” Đường Lạc tựa đầu vào cổ Kỷ Thần Tu, cúi đầu hôn lên cổ cậu. Nước chảy dọc theo tóc của Kỷ Thần Tu rồi rơi xuống, lần này bị đánh không ngờ lại do Đường Lạc hắn, Đường Lạc thực sự ân hận muốn chết.


“Đường Lạc!” Kỷ Thần Tu thở hổn hển, khẽ gọi tên của hắn. Đưa tay ra sau sờ vết thương trên trán hắn, nghiêng đâu nhìn hắn, “Anh thật khờ, anh không phát hiện chị cả của em cố ý làm vậy sao?”

“Chút thử thách này cũng không chịu đựng được, sao anh có thể mang em đi chứ?” Đường Lạc mỉm cười nhìn thẳng vào hai mắt của Kỷ Thần Tu, “So với em thì chút thử thách này của anh có là gì?”

“Chịu đựng cái đ*t, chị cả của em căn bản cũng sẽ không mềm lòng.” Kỷ Thần Tu thở dài, lộ ra dáng vẻ ông cụ non rất hiếm thấy, “Chuyện này xảy ra với em thì tốt rồi, dù sao các chị ấy cũng là chị của em.”

“Là chị sẽ đánh em thành thế này sao?”

Hai người trầm mặc một chút.

“Dù sao em cũng là đứa con trai duy nhất trong gia đình.”

Đường Lạc nhìn hai tròng mắt ngấn đầy hơi nước, như hai khe suối trong veo sâu không thấy đáy, dần dần, dường như nghe được nhịp tim của bản thân, ý thức vẫn chưa kịp hồi phục.

Thân thể dính sát vào nhau thật ra là do quá yếu đuối, bởi vì sợ hãi nên chỉ có thể dán chặt vào thân thể đối phương. Sự bất lực của Kỷ Thần Tu, sao Đường Lạc lại không biết được, hắn cũng là con trai duy nhất, thời điểm mẹ khóc lên khóc xuống ngoại trừ việc xin lỗi thì chính là sự bất lực. Chuyện không thể làm được cho dù có ép buộc làm, chỉ có thể khiến mình rơi vào tình trạng khó xử nhất. Hắn chưa từng đi tới bước này, sao có thể để Kỷ Thần Tu đi vào.

Đường Lạc rốt cuộc vẫn không nhịn được, thời điểm ngón tay chạm vào phía sau lưng của Kỷ Thần Tu, Kỷ Thần Tu cũng không nhịn được mà lui về sau. Hắn biết Kỷ Thần Tu chỉ đang mạnh mẽ chống đỡ. Lấy khăn tắm lớn giúp cậu lau khô nước trên người, hôn một cái lên trán của cậu.

“Đợi anh tắm xong ra ngoài sẽ thoa thuốc cho em ha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui