Đường Lạc không còn lời nào để nói, trong tiệm chỉ còn lại duy nhất một bàn này của bọn họ, hai người ngồi đối mặt nhau, cái gì cũng không ăn, Việt Hoành cầm đũa chỉ để khuấy cái nồi, cúi đầu rất thấp. Đường Lạc nghe cậu ta nói xong, nhớ lại tình huống hắn nhìn thấy khi đó, vừa đẩy cửa ra liền thấy hai người ôm chặt lấy nhau, nhưng Việt Hoành lại ngồi trên người sư phụ, nếu như bị ép buộc, sẽ không có tư thế như thế này. Nhưng… chân tướng và thù hận đã không thể vẽ thêm dấu bằng ở giữa được nữa.
Những lời Việt Hoành nói ra làm cái gì cũng không thể khiến sự oán hận của hắn dâng lên.
Vết thương đã khép lại từ khi nào, hắn phát hiện cho dù bị lừa dối, cũng không thể hận nổi, trái lại hắn rất đồng cảm với Việt Hoành, rõ ràng là một người sống có chủ kiến, lại vì quá tự chủ mà cái gì cũng không có.
“… Anh thậm chí ngay cả hận cũng không thèm hận em.” Việt Hoành buông đưa, hai tay chống trên bàn, lại bắt đầu xoay xoay cái ly, thói quen của cậu ta vẫn không hề thay đổi.
“Tôi không hận em.” Thực sự không hận, có cái gì đáng hận sao? Ngay cả vết thương trước đây hắn cũng không tìm thấy thì hận cái gì. Trong lòng hắn chỉ có Kỷ Thần Tu, cũng không rõ từ lúc nào thì trong lòng bắt đầu chỉ còn lại một Kỷ Thần Tu, mỗi lần nhớ đến đều không nhịn được mà mỉm cười, người có thể khiến người khác mỉm cười sao có thể thua kém người chỉ biết mang vết thương đến cho hắn được chứ? Đường Lạc cảm thấy bản thân trước đây thật sự rất ngu ngốc.
Nhìn Việt Hoành cô độc, Đường Lạc cũng chỉ có thể cười gượng.
Việt Hoành thay đổi đến khiến người ta bỡ ngỡ, Đường Lạc ngoại trừ đồng cảm ra đã không còn bất cứ tình cảm nào khác.
“Em không cần anh nữa.” Việt Hoành nói xong liền bắt đầu gắp thức ăn vừa nóng vừa nát trong nồi ra ăn, “Em vốn là một người chỉ đối xử tốt với bản thân, duy nhất chỉ nỗ lực gấp mười lần với một mình anh. Nhưng anh đã không cần, em cũng không định làm như vậy nữa, sau này em muốn đối xử với bản thân tốt hơn.”
“Việt Hoành… Phải nỗ lực xứng đáng mới được đền đáp.” Đường Lạc rất bình tĩnh, nghe thấy những lời của Việt Hoành cũng không cảm thấy có gì quá đáng, trái lại hắn muốn cho cậu ta biết một số điểm mấu chốt, không phải cứ nỗ lực là nhất định sẽ được đền đáp, nhưng ngay từ đầu đã ích kỷ như vậy thì còn đáng để người ta nỗ lực vì cậu ta sao?
“Anh có ý gì? Ý của anh là anh không tin em đã từng nỗ lực gấp mười lần?” Việt Hoành bất ngờ vứt đũa đi, cậu ta đột nhiên lại khó chịu có hơi nằm ngoài dự đoán một chút.
Đường Lạc thật ra rất tin tưởng, thì Việt Hoành nỗ lực gấp mười lần, nhưng hắn đã nỗ lực gấp một trăm lần. Không phải là cảm thấy có gì bất công, chỉ cảm thấy nếu muốn chung sống với nhau thì phải nỗ lực sao cho xứng đáng.
“Sau này em định làm gì?” Đường Lạc thoát khỏi đề tài khiến Việt Hoành dễ kích động. Trên thực tế bây giờ có nói về đề tài này nữa cũng không có ích gì, hắn phát hiện bản thân đã dần bước ra khỏi quá khứ.
“Theo sư phụ ra nước ngoài!” Việt Hoành thờ ơ, lại bắt đầu xoay ly bia.
“Cái gì?” Như vậy không phải là quay lại điểm xuất phát sao? Đường Lạc rất lo lắng. Người đàn ông kia có bối cảnh phức tạp như vậy, Việt Hoành lại từng phản bội y, nếu quay trở về thì người đàn ông kia sẽ đối xử với cậu ra sao?
“Đường Lạc, anh đang lo lắng cho em hả?” Việt Hoành hỏi xong cũng tự cảm thấy buồn cười, “Anh đã không còn yêu em, đừng có dùng vẻ mặt đó để nhìn em, em không cần anh thương hại.”
Đường Lạc lần đầu tiên phát hiện một Việt Hoành khôn ngoan lại có một khía cạnh hung hăng thích cố tình gây sự như vậy, trải qua một quãng thời gian dài như vậy mà hắn cũng không phát hiện ra, bây giờ sau khi nghĩ lại mới cảm thấy có lẽ dáng vẻ này mới đúng là bản tính của Việt Hoành.
“Ông ấy có thể lấy lại những thứ đã cho em, nhưng lại không thể từ chối em được. Biết tại sao không?” Việt Hoành cười đến khó tin, “Sư phụ nói ông ấy yêu em… Cho nên ông ấy mới bao dung em.”
“Việt Hoành, chuyện của em, tôi không quản được nhiều như vậy, nhưng với tư cách là một người bạn, tôi muốn khuyên em, sư phụ không phải là lựa chọn duy nhất của em…”
“Em được lựa chọn sao?” Việt Hoành xoay cái ly nhanh hơn, bia bên trong cũng đã đổ ra ngoài, đọng thành một mảng lớn trên bàn, “Thứ em muốn nhất từ đầu đến cuối vẫn không có được.”
Úp úp mở mở như vậy, khiến Đường Lạc giống như đang ngắm hoa trong sương mù mà càng lúc càng không hiểu nổi Việt Hoành, lúc nào cũng nói ra những lời trong thoại có thoại.
(trong thoại có thoại: trong lời nói có hàm ý khác)
“Sao em lại từ bỏ thiết kế?”
“Cuối cùng anh cũng chịu hỏi rồi đó hả?” Việt Hoành mỉm cười tự giễu, “Có điều… em không định nói cho anh biết.”
“Sư phụ uy hiếp em sao?” Nếu thực sự như vậy, Đường Lạc vẫn muốn làm chút chuyện vì Việt Hoành, dù sao quen biết cũng đã lâu.
“Không… Là do chút lương tâm cuối cùng vẫn chưa bị mất đi trong em sống lại. Em muốn trả lại hết cho ông ấy. Sư phụ không phải là người tốt, nhưng ông ấy đối với em là thật lòng.” Bia đã bị lắc đến một chút gas cũng không còn, uống vào không có mùi vị gì hết, nhưng Việt Hoành vẫn một hơi uống sạch. *Cạch~* đặt cái ly lên bàn. Cúi đầu, tự rót thêm cho mình, uống một ngụm, đột nhiên lại đặt ly xuống.
“Thật không cam lòng. Thằng nhóc Kỷ Thần Tu kia…”
Đường Lạc chợt nở nụ cười, Kỷ Thần Tu thật sự không đơn giản chút nào, cả Việt Hoành cũng có thể bị cậu chọc đến phát điên. Giữ lấy cái ly trong tay Việt Hoành, “Đi thôi! Tôi đưa em về.”
“Không!” Việt Hoành đặt ly xuống, đứng lên tính tiền, lần này cậu ta tự trả tiền, theo cách nói của cậu ta, bữa cơm chia tay này cũng giống như sự chờ đợi vô vọng của cậu ta vậy, nhất định phải tự mình chấm dứt, mặc dù giá trị của nó còn chưa đến 100 đồng.
“Anh đi đi! Em không cần anh nữa.” Việt Hoành đi ra khỏi tiệm trước một bước, tựa vào cửa hiệu bên cạnh vẫy tay với Đường Lạc, “Sư phụ chút nữa sẽ đến đón em, sau này… sau này em sẽ không còn quen biết với anh nữa.”
Đường Lạc nhìn cái đầu núp trong áo lông của Việt Hoành một chút, dang hai tay ôm lấy cậu ta, “Bảo trọng!”
Việt Hoành vẫn không nói gì, cúi đầu tựa vào ***g ngực của Đường Lạc, đến khi Đường Lạc xoay người đi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là lạnh lùng gọi Đường Lạc.
“Nói cho Kỷ Thần Tu biết em và anh đã kết thúc rồi, nhưng với cậu ta thì vẫn chưa xong đâu.”
(Ý là Tiểu Hoành vẫn để bụng chuyện TuTu đánh bạn ấy, dằn mặt TuTu nhà mình là nhớ coi chừng bạn ấy đó mà =]])
“Sao cơ?” Đường Lạc mỉm cười khoát khoát tay, bước chân cũng không hề dừng lại.
“Sư phụ… Em chịu thua rồi, thầy đến rước em đi!” Việt Hoành ở phía sau móc điện thoại ra, ngẩng đầu nhìn lên không trung, gọi điện, sau đó chôn mặt vào sâu trong áo lông, nước mắt ướt đẫm lăn dài qua vết bầm tím trên mặt. Bóng lưng của Đường Lạc càng ngày càng xa, nhưng vẫn chưa từng ngoảnh đầu lại.
Thật ra tìm thấy rồi cũng giống như chưa tìm thấy thôi, chuyện muốn biết vẫn chưa được biết, Đường Lạc thừa nhận tất cả mọi người đều như nhau, không thích người khác nhúng tay vào thế giới riêng của mình. Chuyện tốt hay xấu cũng tự mình giải quyết, kẻ khác có nhìn rõ cỡ nào cũng chỉ là người ngoài cuộc. Việt Hoành đã không còn ảnh hưởng đến hắn nữa, cho dù có hơi đau buồn, cái này chắc là một khía cạnh yếu đuối của tính người.
“Tiểu Tu… Bây giờ anh đang về nhà nè.” Ngồi vào xe, Đường Lạc liền gọi cho Kỷ Thần Tu, bắt đầu từ lúc Kỷ Thần Tu không bắt máy liền gọi liên tục đến khi cậu chịu bắt máy mới thôi, vừa kết nối cũng không kịp đợi Kỷ Thần Tu lên tiếng, hắn đã giành mở miệng trước, nói xong lại thấy Kỷ Thần Tu ở bên kia vẫn im lặng, hắn mới bổ sung thêm một câu, “Anh nhớ em.”
“Hả?” Kỷ Thần Tu ở bên kia thoáng sửng sốt một chút, Đường Lạc mới nghe được bên kia hình như rất ồn ào.
“Em đang ở đâu vậy?” Đường Lạc hỏi rất gấp
“Em ở dưới lầu chờ anh!”
Kỷ Thần Tu *beep~* một cái liền cúp máy, thanh âm xì xì xào xào ở bên kia cũng đột nhiên chấm dứt.
Đường Lạc còn nhớ Kỷ Thần Tu đã từng nói hôm nay chị cả của cậu sẽ tới, Đường Lạc có dự cảm xấu, vội vàng khởi động xe chạy về nhà.
Vừa đến nơi liền nhìn thấy xe của Kỷ Ái cẩu thả đậu ở đó, lúc này sao Kỷ Ái lại ở đây chứ? Dự cảm xấu càng tăng mãnh liệt hơn. Đúng là vừa xuống xe đã nhìn thấy Kỷ Thần Tu đứng trước cửa cao ốc, tóc tai rối bời không khác gì mèo con đi lạc, cả áo ấm cũng không thèm mặc, sao lại thê thảm đến vậy chứ, trong lúc ngờ vực, Đường Lạc đã vội vàng tiến lên ôm lấy Kỷ Thần Tu, vừa ôm vừa kéo người vào cao ốc, “Sao lại đứng đây? Không lạnh sao?”
Kỷ Thần Tu lắc đầu, giãy khỏi cái ôm của Đường Lạc, tựa vào bên cạnh thang máy. Lúc này người đi làm thì đi làm kẻ ở nhà thì ở nhà, dưới lầu ngoại trừ người quản lý ra thì không còn ai khác, Kỷ Thần Tu nhún nhún vai ám chỉ Đường Lạc thận trọng một chút.
Đường Lạc cảm thấy khó hiểu, Kỷ Thần Tu trước đây đâu phải là người cẩn thận như vậy, hôm nay bị cái quái gì vậy?
“Chị cả của em đến rồi?” Đưa tay kéo kéo mèo con đi lạc kia, lại bị né tránh.
“Em đoán hai người đã ôm nhau!”
Mèo con đi lạc tựa vào thang máy mỉm cười với Đường Lạc, nhưng lại có phần thê lương. Đường Lạc đoán rằng cậu vẫn quan tâm đến chuyện giữa hắn và Việt Hoành, nhưng bộ dạng này của Kỷ Thần Tu khiến người ta thoạt nhìn cũng thấy đau lòng.
“Ừ!” Đường Lạc tựa vào phía bên kia của thang máy mỉm cười với mèo con đi lạc.
“Em đoán hai người còn hôn nhau nữa!”
Đường Lạc cười không đáp.
“Em đoán…”
*Dong~* cửa thang máy mở ra, Đường Lạc đẩy Kỷ Thần Tu vào trong, góc chết của thang máy nằm ở bên phải, chỉ có ở đây cái camera bên trên mới không chiếu đến bọn họ.
“Em còn đoán được cái gì nữa?” Đường Lạc chặn cơ thể muốn bỏ chạy của Kỷ Thần Tu lại, cười rất đắc ý.
“Em đoán anh muốn hôn em!” Kỷ Thần Tu lè lưỡi liếm khóe miệng của mình, rõ ràng là rất quyến rũ nha!
“Bingo!” Hơi cúi đầu hung hăng bắt lấy môi mèo con, nụ hôn nóng bỏng đến rất nhẹ nhàng nhưng lại không mất đi vẻ kích tình, dùng sức nâng gáy Kỷ Thần Tu lên, đôi môi của Đường Lạc rơi xuống khóe miệng của cậu, hôn dọc theo bờ môi đang khép chặt, không vội vàng nhưng rất hot, giống như đã lập mưu tính kế cho nụ hôn này từ lâu, ôn nhu gần chết, Kỷ Thần Tu hé môi mời mọc đối phương tiến vào, cực kỳ chủ động, mập mờ nói bên tai Đường Lạc: “Em cứ nghĩ anh sẽ mắng em chứ!”
“À…. Đánh nhau không phải là việc của một đứa bé ngoan nên làm.” Đường Lạc siết lấy hông của Kỷ Thần Tu, cắn lên môi cậu, mập mờ nói: “Có điều là khi nghe Việt Hoành nói ra, anh lại thấy rất nhớ em! Nhớ hơn bất cứ lúc nào.”
“Đường Lạc!” Kỷ Thần Tu đột nhiên đẩy hắn ra, đứng mặt đối mặt với hắn, nhìn thẳng vào ánh mắt của Đường Lạc, bất thình lình nhào tới ôm chặt lấy hắn, “Em không nên gạt anh, em không nên gạt anh.”
“Sao vậy?” Đường Lạc khó hiểu nhìn gương mặt cứng đờ của Kỷ Thần Tu, sao lại khóc chứ?
“Em… Em…” Dáng vẻ ấp a ấp úng của Kỷ Thần Tu, khiến Đường Lạc rất nghi ngờ. Chiếc xe dưới lầu cộng thêm dáng vẻ đáng thương của Kỷ Thần Tu, Đường Lạc đã hiểu được bảy tám phần.
“Em… có phải là sắp đi rồi không?” Dù đã từng hứa hẹn, cũng thấu hiểu tấm lòng của đối phương, nhưng sao Đường Lạc lại không biết áp lực từ gia đình lớn đến cỡ nào được chứ.
Kỷ Thần Tu gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...