Hai người áy náy tiến lên, bất an nói khẽ: “Tướng quân, đắc tội rồi.”
Mộc Vũ nghiêm mặt, cung cung kính kính tạ tội với Nguyên Vô Ưu: “Mạt tướng tự nguyện lĩnh phạt một trăm gậy, mạt tướng không còn mặt mũi gặp công chúa điện hạ.”
Nguyên Vô Ưu dõi theo gương mặt trịnh trọng mà nghiêm túc của hắn, thoáng lưỡng lự.
Ngọc Châu đứng ở bên cạnh vội vàng quỳ xuống xin tha: “Công chúa khai ân, một trăm trượng quả thực quá nặng. Tuy Mộc hộ vệ có sai sót, nhưng nô tì nghĩ, Mộc hộ vệ cũng vì chỉ lo tập trung bảo vệ công chúa mà không hề nghĩ rằng sẽ có thích khách ra tay với vương gia.”
Tiểu Hoa Tử sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng quỳ xuống cầu xin: “Ngọc Châu cô nương nói rất đúng, Mộc hộ vệ là do hoàng thượng đích thân ban thưởng, tất nhiên sẽ một lòng một dạ nghĩ về sự an toàn của công chúa, nên không thể chú ý đến vương gia, nô tài xin công chúa cân nhắc.”
Sắc mặt Nguyên Vô Ưu vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng ánh mắt đã có chút hòa hoãn, nàng phất tay: “Tiểu Cao Tử, đánh Mộc tướng quân năm mươi trượng thật nặng, còn những thị vệ làm nhiệm vụ tuần tra trong đêm nay, bất kể là thị vệ bảo hộ bổn công chúa hay nô tài thị vệ trong phủ, tất cả đều phải chịu phạt hai mươi trượng.”
“Vâng.” Tiểu Cao Tử đi phía sau Nguyên Vô Ưu kính cẩn nghe lệnh.
Nguyên Vô Ưu đưa mắt ra hiệu cho Ngọc Châu, nàng liền cung kính gật đầu, lui đến canh giữ bên cạnh cửa. Tiểu Hoa Tử cũng ngầm hiểu mà canh giữ ở một bên khác.
Lúc này, Nguyên Vô Ưu mới nhanh chóng bước lên trước với vẻ mặt nặng nề, đưa tay sờ trán và gáy của Hoài vương để thử nhiệt độ. Tuy hắn lạnh đến tái nhợt nhưng lại sốt rất cao, ít nhất cũng phải ba mươi chín đến bốn mươi độ.
“Đổi khăn lạnh, càng lạnh càng tốt, đến hầm băng lấy khối băng, nhanh lên...”
Tiểu Lý Tử sững sờ: “Nhưng mà...” Vương gia đã lạnh đến mức tái nhợt cả người, làm sao còn có thể đổi khăn lạnh?
Ánh mắt của Nguyên Vô Ưu sắc bén: “Làm theo đi.”
Tiểu Lý Tử khẽ cắn môi: “Vâng.”
Sau khi đá lạnh được đem đến, Nguyên Vô Ưu cởi chiếc áo choàng rườm rà trên người ra, chỉ mặc áo ngủ bước lên giường, không chút chần chừ cởi bỏ áo trong trên người vương gia. Khi nhìn thấy vết thương đỏ sậm trên chiếc cổ trắng như tuyết, ánh mắt nàng đột nhiên khựng lại, gằn giọng nói: “Ngâm khăn trong nước đá rồi vắt cho khô một nửa, sau đó đưa cho ta, ta lau nửa người trên, còn Tiểu Lý Tử, ngươi lau nửa người dưới.”
Tiểu Lý Tử hơi ngây người nhìn về phía Nguyên Vô Ưu đang ngồi quỳ trên giường, cũng không phản đối nữa mà làm theo yêu cầu của nàng.
Sau khi lau nước đá được mười lăm phút, Nguyên Vô Ưu nằm sấp trên người Hoài vương, trán kề trán trong chốc lát để thử nhiệt độ, lại ra lệnh: “Đổi khăn nóng.”
Cả hai bận rộn đến toát mồ hôi khắp người, mười lăm phút khăn nóng rồi mười lăm phút khăn lạnh, cứ thế lặp lại nhiều lần, sắc mặt của Hoài vương mới dần dần khá hơn một chút.
Khi Nguyên Vô Ưu từ trên giường bước xuống, nhặt áo choàng dưới đất mặc vào thì thái y cũng đã đến.
Bùi thái y dẫn theo hai vị thái y bước vào nội uyển, nhìn thấy trong sân đang thi hành án phạt, tuy có hơi sững sờ nhưng vẫn không dừng bước, nhanh chóng đi đến phòng ngủ của Hoài vương.
Tiểu Lý Tử thấy Bùi thái y đã đến, liền tiến lên quỳ xuống: “Bùi thái y, van xin ngài nhất định phải cứu vương gia nhà ta, chúng ta dập đầu cúi lạy ngài.”
Bùi thái y vội vàng bước đến đỡ hắn đứng dậy: “Lý công công không nên như vậy, xin đứng lên mau.”
“Tiểu Hoa Tử, đỡ Lý công công đứng lên, đừng để hắn trì hoãn Bùi thái y chữa trị cho vương gia.” Nguyên Vô Ưu thờ ơ ra lệnh.
Tiểu Hoa Tử vội vàng tiến lên đỡ Tiểu Lý Tử dậy.
Lúc này, Bùi thái y mới nhìn về phía Nguyên Vô Ưu, đang định quỳ xuống hành lễ thì nàng đã đưa tay ra ngăn lại: “Mau đến khám cho vương gia.”
Bùi thái y cung kính đáp: “Vâng.” Vừa dứt lời liền vội vã chạy đến trước giường.
Hai vị thái y khác cũng không dám tiếp tục hành lễ, vội đi theo Bùi thái y.
Bùi thái y nhìn sắc mặt của Hoài vương như vậy, cẩn thận bắt mạch, vẻ mặt ông có hơi nặng nề. Tuy tình hình tốt hơn đôi chút so với tưởng tượng của ông ta, nhưng với sức khỏe của Hoài vương thì e rằng khó mà vượt qua cửa ải này.
Hai vị thái y còn lại thấy Bùi thái y biến sắc, cũng tiến lên bắt mạch cho Hoài vương, sau đó đều tái mặt.
“Bùi thái y, tình hình của phụ vương thế nào?” Nguyên Vô Ưu nhìn phản ứng của ba người, giọng nói trầm xuống.
Hai vị thái y kia âm thầm kêu khổ trong lòng, bây giờ Hoài Vương Phủ đã có Vô Ưu công chúa, nếu họ mà không cứu được Hoài vương, thì dù Vô Ưu công chúa có muốn trách tội, họ cũng chẳng có chỗ để kêu oan.
Bùi thái y trầm ngâm một lúc mới lắc đầu: “Tình hình của vương gia không lạc quan lắm, chỉ sợ dù cho vương gia có vượt qua được ải này, cũng không thể sống lâu.” Hoài vương vốn dĩ thường xuyên bệnh tật quanh năm, sợ nhất là bị lạnh, vậy mà phải chịu lạnh cả đêm. Tên thích khách kia vô cùng độc ác, nếu hắn thực sự muốn giết thì chỉ cần hơi đè lưỡi dao trên tay một chút là có thể lấy được mạng của Hoài vương, lại cố ý dùng cách tàn nhẫn như vậy để giày vò hắn.
Chẳng lẽ tên thích khách này có thù sâu hận lớn gì với vương gia?
Tiểu Lý Tử đang được Tiểu Hoa Tử đỡ lấy, nghe thấy Bùi thái y nói thế, cả người lại ngã rạp trên mặt đất, nghẹn ngào khóc rống lên: “Vương gia...”
Tiếng khóc của Tiểu Lý Tử khiến cho toàn bộ thái giám đều quỳ xuống nức nở.
“Câm miệng.” Nguyên Vô Ưu lạnh lùng quát lên chỉ hai tiếng, lại có uy lực vô hạn, các tiểu thái giám đều không dám khóc nữa, ngay cả Tiểu Lý Tử cũng im bặt.
Bùi thái y âm thầm quan sát Vô Ưu công chúa trước mặt mình, quần áo hơi xốc xếch, rõ ràng là vội vàng chạy đến. Xem ra nàng thật lòng đối xử với Hoài vương, mới có thể hấp tấp không để ý lễ nghĩa như thế.
Ấn tượng của hắn về Vô Ưu công chúa từ đầu đến cuối cũng chỉ dừng lại ở năm... hiện tại nên nói là sáu năm trước. Khi ấy, Vô Ưu là một tiểu cô nương quyết tuyệt thực để từ bỏ tính mạng của bản thân, ảm đạm tiều tụy nằm trên giường. Hắn cho rằng lúc sinh thời sẽ không còn được gặp lại vị công chúa đã từng vô cùng tôn quý này trong cung năm ấy, nhưng thật không ngờ... thế sự khó lường!
Thiếu nữ có dung nhan tuyệt mỹ đứng trước mắt không còn là tiểu cô nương đau thương cùng cực khi xưa.
“Có cách nào có thể cứu được phụ vương, Bùi thái y cứ việc nói.”
Bùi thái y lắc đầu: “Xin thứ cho...”
“Bổn công chúa không muốn nghe những lời này, ngươi chỉ cần nói cho bổn cung chúa biết, trên đời này, có thuốc tiên vật báu nào có thể giúp phụ vương kéo dài tuổi thọ không?”
Bùi thái y sửng sốt, nhưng vẻ mặt của hai người khác lại có chút kỳ lạ cùng sự chần chừ.
Nguyên Vô Ưu lạnh lùng liếc nhìn: “Các ngươi mau nói, nếu không nói được nguyên do, bổn công chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Hai người quỳ “rầm” xuống đất, một người trong đó nói: “Tương truyền rằng trên núi Phiêu Miễu Hư Không có đồ tôn của quốc sư thời khai quốc Thiên Nhạc Tán Nhân, tên là Hư Không Tử, y thuật phi phàm, có lẽ Hư Không đạo nhân có thể cứu vương gia, có điều...”
“Có điều cái gì?” Nguyên Vô Ưu nhìn sang Bùi thái y.
Bùi thái y cười gượng, cung kính chắp tay trả lời: “Đây chỉ là truyền thuyết, khi ấy tiên hoàng cũng đã từng phái người tìm kiếm núi Phiêu Miễu Hư Không, đáng tiếc đều không có kết quả. Chuyện này chưa hề có ai nhìn thấy, huống chi truyền thuyết này tương truyền đã nhiều năm rồi, từ lúc Thái Tông hoàng đế lập quốc đã nghe kể đến. Gần hai trăm năm nay, không một ai biết rốt cuộc trên thế gian này có núi Phiêu Miễu, có Hư Không đạo nhân hay không.”
Nguyên Vô Ưu khẽ khép mắt lại: “Vị Thiên Nhạc Tán Nhân kia liệu có thực sự tồn tại?”
Bùi thái y kinh ngạc: “Thiên Nhạc Tán Nhân là quốc sư thời khai quốc, những thứ ghi chép trên sách sử đương nhiên đều là chuyện thật.” Hơn nữa, khúc “Linh lung bách tâm” vẫn được lưu truyền trên đời đến tận ngày nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...