Phượng Kinh Thiên

Những lời Doanh tỷ tỷ nói quả là đúng. Tướng mạo xuất chúng, khí chất phi phàm khiến ai cũng hoa mắt như thế này, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng rất hiếm thấy.

Văn Vô Hà bước đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa ngắm nhìn quang cảnh lễ hội đèn lồng trải dài mười dặm. So sánh với Dung An, sự phồn thịnh, xa hoa lộng lẫy không giấu giếm dưới chân thiên tử quả là hơn một phần.

“Thế nào? Biểu đệ có chút hứng thú nào không?”

Lâm Duy Đường tiêu diêu ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ.

Văn Vô Hà đáp một tiếng hờ hững: “Xem qua không ít lễ hội hoa đăng, đúng là đều không thể sánh ngang với kinh thành.”

Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, Đào Phi Vũ có chút hiếu kì hỏi: “Ngũ đại ca từng xem lễ hội đèn lồng ở nơi khác rồi?”

Chưa đợi Văn Vô Hà cất lời, cửa phòng đã bị tiểu a hoàn đẩy ra: “Bẩm thiếu gia, tiểu thư, Cố công tử và Liêu công tử đến.”

Lâm Doanh Doanh bất ngờ, liếc nhìn Lâm Duy Đường, huynh trưởng dường như cuối cùng cũng có phản ứng.

Lâm Duy Đường bật dậy, Văn Vô Hà cũng xoay người lại.

Cố Lăng bước vào trong, nhìn thấy Lâm Doanh Doanh và Đào Phi Vũ cũng ở đây, trong lòng có chút sững sờ. Bất giác nhìn Liêu Thanh Vân bên cạnh mình, thấy hắn mặt không gợn sóng, khi ấy mới dần bình tâm.

“Hai vị công tử, Duy Đường thật có vinh hạnh, mời!”

“Lâm thiếu gia, khách khí khách khí. Thanh Vân, đây là Lâm thiếu gia, vị này là biểu thiếu gia của Lâm gia…”


“Tại hạ họ Ngũ.” Văn Vô Hà lãnh đạm đáp.

Cố Lăng nheo mắt cười, chắp tay chào: “Hoá ra là Ngũ công tử.”

Sau màn chào hỏi, mọi người đều ngồi vào chiếc bàn tròn lớn trong phòng.

Trăng sáng vằng vặc, thập lý trường đăng*, sáng tựa ban ngày, chẳng ai chú ý sắc trời đã hoàn toàn chuyển tối.

* Thập lý trường đăng: đèn lồng trải dài mười dặm.



Nguyên Vô Ưu không mang theo toàn bộ đội hộ vệ xuất cung, bởi vì nàng không muốn khua chiêng gõ trống du thưởng kinh thành. Ngoài Ngọc Châu, Ngọc Thuý, nàng chỉ dẫn theo Mộc Vũ, một nửa số hộ vệ ở lại đóng giữ tại Vô Ưu Cung, số còn lại đều cải trang thành thường dân, âm thầm theo sau bảo vệ. Bước từ trên xe ngựa xuống, ngắm nhìn con đường đèn lồng sáng rực trải dài mười dặm, náo nhiệt khác xa ngày thường, Ngọc Châu, Ngọc Thuý không ngừng hưng phấn thích thú.

“Nhiều đèn lồng đến như… như vậy sao?” Ngọc Thuý tròn mắt kinh ngạc thốt lên.

Ngọc Châu vừa cười vừa nói với Nguyên Vô Ưu: “Chủ tử, nô tỳ đến tận bây giờ mới biết đèn lồng có nhiều loại đến như vậy?”

Nguyên Vô Ưu đội mạng che, xuyên qua tấm voan mỏng, nàng nhìn con đường náo nhiệt phồn hoa trước mặt, cười đáp: “Quả thực là một cảnh tượng tráng lệ, rất đẹp.” Một khúc sênh ca xuân như hải, vạn môn đăng hỏa đêm như ngày*.

* Câu thơ chỉ Tết Nguyên tiêu.


Hàng ngàn vạn đèn đuốc, đêm dường như cũng đã hoá ngày.

“Chủ tử, chúng ta đến phía trước xem xem.” Ngọc Thuý hứng khởi kéo tay Nguyên Vô Ưu. Ngọc Châu liền quở trách: “Ngọc Thuý…”

“Không sao, đêm nay chúng ta xuất cung là để du ngoạn, thưởng đèn.” Nguyên Vô Ưu vừa cười vừa đáp.

“Đa tạ chủ tử.” Ngọc Thuý lè lưỡi với Ngọc Châu, dáng vẻ rất đáng yêu.

Ngọc Châu cũng không nói thêm gì nữa.

Mộc Vũ theo sau ba người, vẫn luôn giống như hình với bóng. Đối với cử chỉ, hành động của chủ tử ba người họ, hắn không hé răng nửa lời.

Ngọc Thuý chạy đi mua một chiếc đèn lồng hình nữ nhân mang về: “Chủ tử, người xem có đẹp không?”

Nguyên Vô Ưu đưa tay cầm lấy, tỉ mỉ ngắm nhìn, sau đó gật đầu cười nói: “Ừm, rất đẹp.”

Dường như vì nhận được sự chấp thuận của chủ tử mà Ngọc Châu dần dần cũng dần thả lỏng, nàng hiếu kì nhìn đám đông phía kia nói: “Ngọc Thuý, phía trước tại sao lại nhiều người vây quanh vậy?”

Ngọc Thuý chạy qua thăm dò, thực muốn biết rốt cuộc có chuyện gì nhưng người vây quá đông, nàng nhón chân lên cũng chẳng thấy được sự tình bên trong. Rất lâu sau, nàng mới vui vẻ chạy lại, phấn khích chỉ về phía những chiếc xe được trang trí đèn lồng rực rỡ, lộng lẫy để gần đám đông đằng kia: “Là trò giải câu đố trên đèn lồng, người đoán đúng sẽ được ngồi lên xe đèn du phố thưởng đèn một vòng không mất ngân lượng.”

Nguyên Vô Ưu hiếu kì nhìn quanh, phát hiện kiểu xe đó giống xe kéo bằng sức người, được trang trí màu sắc rực rỡ, treo đầy các loại đèn lồng. Cạnh bên, một hàng phu xe trên người mặc y phục màu sắc giống với xe đèn, đang ngồi xổm một bên chờ người đoán đúng.


“Chủ tử, người có muốn ngồi thử không?” Ngọc Thuý thấy nàng thích thú nhìn quanh, bèn cất lời hỏi nàng.

Khuôn mặt vui vẻ thích thú của Ngọc Châu hơi cứng lại nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ như thường. Nàng có thể hiểu hàm ý thật sự trong lời nói của Ngọc Thúy, nhưng điều đó không có nghĩa là vị Mộc tướng quân này cũng có thể hiểu được.

Trong tiềm thức của nàng, chỉ cần là thứ công chúa muốn, nàng liền có thể đoán ra.

Nguyên Vô Ưu cười đáp: “Đương nhiên ta muốn ngồi thử rồi.”

Mắt Ngọc Thuý liền sáng rực lên, đảo mắt nhìn sang Mộc Vũ nói: “Mộc hộ vệ, ngươi không nghe thấy lời chủ tử nói sao? Chủ tử muốn ngồi chiếc đèn xe kia, bây giờ ngươi mau mau nghĩ cách mang nó tới đây.”

Mộc Vũ trầm mặc một lúc, liền cung kính đáp: “Chủ tử xin người hãy đợi một lát.”

Nguyên Vô Ưu nở nụ cười, gật đầu.

Chỉ thấy hắn chen vào giữa đám đông đứng xem xung quanh.

Khóe mắt Ngọc Châu liếc nhìn Ngọc Thúy đang điềm nhiên như không. Vừa rồi nàng thật muốn vỗ tay khen hay, thì ra không chỉ mình nàng mà Ngọc Thuý cũng đã ngộ ra.

Khoé miệng Nguyên Vô Ưu ẩn hiện sau tấm mạng che mặt, lãnh đạm cất lời: “Rất tốt.”

Ánh mắt Ngọc Thuý càng sáng rực lên.

Ngọc Châu khi thấy đôi mắt sáng rỡ của Ngọc Thuý do vừa được chủ tử tán dương liền mỉm cười. Nàng và Ngọc Thuý hôm nay rất vui vì cuối cùng đã đạt được sự mong mỏi của chủ tử.

Trong lòng các nàng đều biết rõ, nếu như các nàng không nhận thức rõ được bản thân hiện đang đứng ở vị trí nào, thì không có tư cách để đi theo chủ tử.

Một lúc sau, họ nhìn thấy Mộc Vũ chen chúc vào đám đông sau đó thì đám đông liền rẽ lối nhường đường cho hắn bước ra. Hắn quay lại, không quên kéo theo chiếc xe đèn. Lúc này, nụ cười trên gương mặt Nguyên Vô Ưu càng lúc càng đậm.


“Chủ tử, xin mời lên xe.” Mộc Vũ kéo chiếc xe tới, cung kính mở lời.

Ngọc Thuý hiếu kì hỏi: “Mộc hộ vệ, người đã nghĩ ra cách gì vậy?”

Ngọc Châu vì hiếu kì nên cũng chăm chú nhìn hắn. Nguyên Vô Ưu chỉ cười không đáp, dường như cũng có chút hiếu kì.

Mộc hộ vệ cúi mắt xuống đáp: “Thuộc hạ dùng ngân lượng để mua chiếc xe đèn này.”

Ngọc Thuý có chút thất vọng nói: “Nô tì còn tưởng rằng Mộc hộ vệ có thể tự mình đoán câu đố kia chứ.”

“Xin chủ tử trách...”

“Không sao, nhiều người như vậy còn không đoán được, chắc hẳn câu đố đó rất khó. Mộc hộ vệ không đoán ra cũng là điều bình thường.”

“Đa tạ chủ tử, mời người lên xe.”

“Chủ tử, Mộc hộ vệ sẽ tự mình kéo xe, để nô tì dìu người lên.”

Sau khi Nguyên Vô Ưu đã an vị, lúc này Mộc Vũ mới chầm chậm kéo xe đi, Ngọc Thuý, Ngọc Châu mỗi người đứng một bên. Nô tì đứng hai bên xe đèn tư sắc, khí chất xuất chúng, tuyệt đối không phải là nô tì của môn gia bình thường.

Không ít người chú ý đến cô nương đeo mạng sa che mặt trên chiếc xe đèn, đều nhìn một cách hiếu kì và phỏng đoán.

Nguyên Vô Ưu ngồi trên xe đèn mỉm cười ngắm nhìn dọc theo hai bên đường, nàng cười, tự do quả thật đáng quý hơn cả sinh mạng. Dù giờ phút này chưa hoàn toàn được xem là tự do, nhưng nàng tin sẽ đến một ngày, nàng có được nó thật sự.

Cùng lúc đó, đứng trước cửa sổ trong một căn phòng tại lầu hai Vọng Giang Các, là một nam nhân mặc y bào màu bạc, mang mặt nạ da bạc che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi có chút lợt lạt nhưng đầy mê lực. Thêm vào đó, chiếc cằm như được chạm khắc đường nét tinh sảo và ngón tay như ngọc thon dài, nhẹ đưa ly rượu tới gần miệng thưởng thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui