Hoài vương im lặng một lát, rồi mở miệng nói: “Mời!”
“Vâng, vậy nô tài dìu người về...”
“Lý công công, phụ vương để cho ta chăm sóc, ngươi đi làm việc đi.” Nguyên Vô Ưu cười nói.
Tiểu Lý Tử ngây ngẩn: “Việc này...”
Gương mặt trắng bệch của Hoài vương có chút mệt mỏi, vô lực khoát khoát tay.
Tiểu Lý Tử khom người lui xuống dưới.
Vô Ưu đi đến gần giúp hắn chỉnh lại tấm khăn choàng trượt xuống gối một chút, ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh, tay chống cằm nhìn hắn.
Khóe miệng Hoài vương khẽ nhếch lên: “Vô Ưu đang nghĩ gì vậy?”
“Đoán xem!”
“Đoán khi nào ta chết?”
Nguyên Vô Ưu khẽ cười: “Vậy, phụ vương lúc nào sẽ chết đây?”
Hoài vương cười, lắc đầu: “Không biết, có lẽ là ngày mai, cũng có lẽ là rất lâu rất lâu.”
“Sợ chết không?” Nàng thờ ơ lên tiếng.
“Sợ.” Nếu như không sợ, không muốn sống uổng phí thì làm sao hắn lại phải sống cực khổ đến ngày hôm nay?
Nguyên Vô Ưu cười nhẹ: “Vậy chắc là sẽ sống rất lâu rất lâu.”
Hoài vương nhướng mày: “Vì sao?”
“Rất đơn giản, người sợ chết mới muốn sống.” Cũng giống như nàng đã từng cực khổ sống như vậy cũng là vì sợ chết, cho nên nàng mới có thể lại một lần nữa vượt quỷ môn quan.
“Ha... ha ha... Khụ... ha ha ha... Vậy Vô Ưu sợ chết không?”
“Không sợ.” Nhưng nàng sợ sống không bằng chết.
Hoài vương lại cười, khuôn mặt đầy bệnh tật sáng lên bởi nụ cười. Hắn nghĩ không sai, có nàng tham gia vào, kể từ nay sinh mệnh của hắn sẽ không còn cô độc nữa.
...
Lúc này hai người đang trò chuyện vui vẻ, nhưng trong kinh thành lại dậy sóng vì hai người.
Đêm ba mươi tết, ngày trừ tịch đáng chúc mừng, hoa tuyết bay tán loạn, trên bàn đá trong đình trúc của Lâm phủ đang nấu rượu, hương rượu tỏa ra bốn phía.
Trong màn che, lại có thể thấy hai bóng người, trừ Lâm Duy Đường đang đích thân nấu rượu, vẫn còn một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo gấm màu trắng, tóc dài đen nhánh, khuôn mặt vô cùng thanh tú, ngũ quan vừa đẹp đẽ lại vừa tuấn mĩ. Hắn ngồi yên ở đó, sắc mặt điềm tĩnh vô cùng, rõ ràng cho người khác cảm giác nho nhã yên tĩnh, lại khiến người khác không dám nhìn thẳng một cách kì lạ.
Tựa hồ khí thế ấy không thể tả được bằng lời cũng như bầu không khí này không thể nói rõ ràng được!
Chính bởi vì khí thế vô hình trên người hắn ta nên vẻ tương phản giữa vẻ đẹp của hắn và sự quyến rũ của Lâm Duy Đường không những không khiến bản thân hắn lu mờ mà ngược lại còn càng khiến họ thêm đẹp đẽ, tự có một khí chất riêng.
Đưa rượu sang cho hắn, Lâm Duy Đường ngồi xuống ở phía đối diện, nhẹ nhàng nếm một ngụm, mới cười trầm thấp: “Chuyện thú vị như thế, đệ thật sự không có hứng thú gì sao?”
Thiếu niên đứng dậy, đứng chắp tay, nhìn xa xăm về phía rừng trúc bị tuyết bao phủ, nhàn nhạt nói: “Không có hứng thú.”
Lâm Duy Đường lười biếng cười một tiếng: “Vẫn có một chút hứng thú đúng không, Vô Hà biểu đệ? Không nói chuyện khác, chỉ đối với cái tên Nguyên Vô Ưu này, Vô Hà biểu đệ cũng nên đi xem chút náo nhiệt đi. Lẽ nào, đệ không muốn nhìn xem Vô Ưu công chúa bị rơi xuống vũng bùn lại leo lên đỉnh núi một lần nữa, thay đổi vận mệnh của chính mình kia sao?”
Văn Vô Hà xoay người, gương mặt xinh đẹp như vẽ khẽ chau lại: “Xem ra mấy năm nay huynh ở kinh thành thực nhàm chán quá rồi!”
Lâm Duy Đường cười cười, bỏ cây sáo trúc trong tay xuống: “Khó khăn lắm mới gặp được một chuyện thú vị, đương nhiên vô cùng vui vẻ rồi.”
Văn Vô Hà cười đùa: “Nếu như biểu ca đã có hứng thú đến vậy, ta nếu như còn từ chối nữa thì thật không phải phép. Có điều, huynh cứ như vậy mà chắc chắn Hoài vương phủ nhất định sẽ mở cửa lớn sao?”
“Biểu đệ muốn cược?” Đuôi mắt Lâm Duy Đường nhếch lên, khóe mắt có chút trêu tức.
Văn Vô Hà khẽ mỉm cười: “Ta cược là ‘không’.”
Sự trêu ghẹo nơi đáy mắt Lâm Duy Đường nhạt bớt đi, nhưng ý cười nơi khóe miệng lại càng rõ ràng: “Nếu đã như thế, vậy chúng ta cứ cược một ván, biểu đệ cược gì?”
Văn Vô Hà cười nhẹ: “Trí nhớ của ta về chuyện huynh giả gái lần trước vẫn còn rõ ràng lắm, chỉ kinh ngạc chứ không kịp nhìn kỹ. Ta nghĩ có lẽ xem khoảng ba hay năm tháng là đủ.”
Sắc mặt Lâm Duy Đường thoáng thay đổi, nhưng rất nhanh chóng cười tươi như hoa: “Được, nếu như ta thua, ta sẽ giả gái ba tháng, còn nếu như đệ thua, ta muốn Toàn Cơ Các.”
Đối mặt với sự ‘chặt chém’ của Lâm Duy Đường, nụ cười nơi khóe mắt của Văn Vô Hà càng hiện rõ ràng: “Hóa ra biểu ca nhìn trúng Toàn Cơ Các của ta.”
Lâm Duy Đường cười nhạt: “Một câu thôi, cược hay không cược?”
“Biểu ca hứng thú như vậy, Vô Hà sao dám làm mất hứng!”
…
Bán Pha Viên, Liêu Thanh Vân nhìn Cố Lăng đến cáo từ, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Cố huynh phải chuyển về Hoài vương phủ.”
Cố Lăng nhìn sắc trời xế chiều bên ngoài cửa sổ, cười nói: “Tối giao thừa, thực là không tiện làm phiền Liêu phủ nữa.”
Liêu Thanh Vân cầm ly rượu trên bàn khẽ xoay xoay: “Xem ra tạm thời Cố huynh vẫn không thể về Viễn Tây ngay được.”
“Đúng vậy, tạm thời thì e là chưa thể về được.”
Liêu Thanh Vân trầm mặc nhìn chằm chằm vào li rượu trong tay, đột nhiên nói: “Cố huynh chưa từng nghi ngờ ư?”
Cố Lăng quay đầu: “Nghi ngờ gì?”
Liêu Thanh Vân rũ mắt xuống, cười cười, lại nói: “Không có gì, đi thôi, ta tiễn Cố huynh.” Đến bản thân mình còn không thể thuyết phục chính mình, thì nói gì đến thuyết phục người khác?
Thần sắc Cố Lăng thay đổi, trong lòng cảm thấy hơi sững sờ, có phải trong tiềm thức hắn vốn cũng không muốn đối mặt?
…
“Vương gia, công tử tới rồi.” Tiểu Lý Tử vui mừng nói với Hoài vương đang ngồi trên vị trí chủ tọa. Đây là lần đầu tiên Hoài vương phủ đón năm mới, giờ này mỗi năm vương gia đều là nằm trên giường, năm nay vương gia không chỉ có thể bước ra khỏi giường, mà còn có người cùng vương gia đón năm mới, có Cố công tử, còn có Vô Ưu quận chúa.
Hoài vương bỏ sách trong tay xuống, kinh ngạc phát hiện tất cả đèn trong đại sảnh đều đã được thắp lên, trong đình viện cũng đã nhìn thấy ánh chiều tà.
“Lúc nào rồi?”
“Bẩm vương gia, giờ Dậu một khắc rồi.” Đây cũng là lần đầu tiên vương gia ngồi trong đại sảnh lâu đến như vậy.
Cố Lăng bước vào, nhìn Hoài vương cầm cuốn sách trong tay ngồi ở vị trí chủ vị, ánh mắt lóe sáng, bước lên trước cung kính hành lễ: “Biểu ca.”
Hoài vương bỏ cuốn sách trong tay xuống: “Ngồi đi, năm mới của kinh thành cũng không náo nhiệt bằng Viễn Tây đúng không?”
Cố Lăng híp mắt nói: “Quả thực không bằng Viễn Tây.”
“Theo bản vương, ngày này với ngày bình thường cũng chẳng có gì khác biệt, chẳng qua chỉ là một năm kết thúc, một năm mới lại bắt đầu mà thôi!”
Cố Lăng ngẩng đầu nhìn Hoài vương thật kỹ rồi nói: “Biểu ca sống một mình, tự nhiên sẽ không cảm thấy vui vẻ gì, bây giờ... bây giờ có Vô Ưu quận chúa bên cạnh, tự nhiên sẽ không còn buồn tẻ nữa.”
Hoài vương cười cười: “Việc này cũng thật là, đột nhiên cảm giác như trong phủ lại có thêm chút hơi người rồi!”
“Biểu ca, xin thứ lỗi cho Cố Lăng mạo muội, Cố Lăng thật sự nghĩ không ra tại sao cô mẫu phải làm như vậy? Nếu như sợ biểu ca cô đơn, cô mẫu hoàn toàn có thể xin hoàng thượng kết thê nạp thiếp cho huynh.”
Nụ cười trên mặt Hoài vương nhạt đi.
Cố Lăng rũ mắt tiếp tục nói: “Đệ biết cô mẫu không xuất cung là bất đắc dĩ thôi, nhưng cũng không cần phải đưa kim bài miễn xá trong tay mà tiên đế ban mà nhường cho...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...