Phượng Kinh Thiên

Lâm Doanh Doanh trợn mắt lườm hắn, rất tức giận nói: “Huynh trưởng đưa muội đi đánh cuộc đổi lấy ba phần khả thi này có phải là quá mạo hiểm rồi không? Đây là việc có liên quan đến chuyện chung thân đại sự cả đời của muội muội huynh đấy.”

Lâm phu nhân suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy lời này của con gái rất có lí.

Lâm Duy Đường lạnh nhạt lên tiếng: “Mẫu thân, Doanh Doanh là muội muội của con, con sẽ không làm hại nó.”

Lâm phu nhân nhìn Doanh Doanh, trong mắt còn có chút do dự nhưng rất nhanh liền trở nên kiên quyết, dịu giọng nói: “Doanh Doanh, con là con gái của ta, hôn sự của con, mẫu thân sẽ không nhúng tay vào. Mặc dù tính cách huynh trưởng con có chút kì lạ nhưng mẫu thân tin rằng, Đường Nhi sẽ không làm hại con. Nếu Đường Nhi đã đưa ra ba người để lựa chọn, vậy con tự nghĩ cách tiếp cận bọn họ, xem xem con thích ai. Tất cả đều lấy mong muốn của con là trọng, được không?”

Lâm Doanh Doanh gật đầu: “Nữ nhi biết rồi.” Sau đó, nàng lại dịu dàng phúc thân với Lâm Duy Đường: “Doanh Doanh ban nãy quá nóng lòng nên đã xúc phạm đến huynh trưởng, mong huynh trưởng đừng trách muội muội.”



Sau khi biết hành vi ngỗ nghịch, làm trái lại luân thường đạo lí của Đại hoàng tử bị lan truyền khắp kinh thành đồng thời Đại hoàng tử cũng bị Đại Lý Tông Chính Tự bắt giam, Mai phi vẫn không thể hít thở bình thường được mà ngất xỉu ngay tại hiện trường. Giáng Mai Cung loạn thành một đống.

Đợi đến khi Mai phi tỉnh lại một lần nữa, trời đã tối, bà đã hôn mê cả một ngày trời.

Ngũ hoàng tử hầu hạ bên cạnh Mai phi nhìn thấy bà cuối cùng cũng tỉnh lại, vội vàng chạy ào tới nắm chặt tay bà, trong ánh mắt vẫn còn chứa đựng sự lo lắng.

“Mẫu phi, người dọa chết hài nhi rồi.”


Mai phi cố gắng ngồi dậy, không nói điều gì, chỉ là ôm chặt Ngũ hoàng tử, lặng lẽ rơi lệ.

Ngũ hoàng tử đưa tay ra ôm chặt lấy Mai phi. Đại hoàng huynh bị giam giữ trong Đại Lý Tông Chính Tự, mẫu phi lại hôn mê không tỉnh, vừa nãy trái tim của hắn thật sự hết sức hoảng sợ.

“Kiệt Nhi, Đại hoàng huynh của con, nó... nó là bị người khác hãm hại.” Mai phi khó khăn đau khổ nói. Nghĩ tới Đại hoàng tử của bà vậy mà lại bị người ta cắt đứt đôi cánh một cách ác liệt như thế, vừa nghĩ tới đây, bà liền hận không thể đem bọn họ ra mà lột da rút gân.

Ngũ hoàng tử ngẩng đầu, trong đôi mắt có một sự trầm mặc không thuộc về độ tuổi của hắn: “Hài nhi biết rõ.”

Mai phi đau khổ nhắm mắt lại: “Ta nhất định phải khiến con tiện nhân đó phải trả giá cho truyện này.”

Ngũ hoàng tử rủ mắt xuống, thấp giọng nói: “Hài nhi có vài lời muốn nói ra, vẫn mong là mẫu phi đừng trách phạt hài nhi.”

Mai phi khẽ ngơ ngẩn, chậm rãi buông Ngũ hoàng tử ra, chăm chú nhìn hắn: “Kiệt Nhi, con muốn nói gì?”

Ngũ hoàng tử ngẩng đầu nhìn lên Mai phi: “Mẫu phi, chúng ta đều biết rõ Đại hoàng huynh bị hãm hại, phụ hoàng nhất định cũng biết.”

Ánh mắt Mai phi nhìn Ngũ hoàng tử rất phức tạp, nhưng không lên tiếng làm gián đoạn lời nói của hắn.

“Phụ hoàng biết rõ, những vẫn hạ lệnh giam Đại hoàng huynh vào Đại Lý Tông Chính Tự.”


Cả người Mai phi khẽ phát run, vệt nước mắt chưa kịp khô trên mặt lại có thêm vệt mới, ngón tay gắt gao nắm chặt lại.

Ngũ hoàng tử nhìn Mai phi, chần chừ rất lâu mới khó khăn nói ra cách nghĩ của mình: “Núi xanh vẫn còn đây, không sợ không có củi đốt.” Rồi sẽ có một ngày, sự oan uổng mà hôm nay Đại hoàng huynh phải chịu cũng sẽ được xóa bỏ.

“Kiệt Nhi, con ra ngoài đi, mẫu phi mệt rồi.” Mai phi đột nhiên nói.

Ngũ hoàng tử mím chặt môi, đứng dậy cung kính nói: “Hài nhi ở bên ngoài đợi mẫu phi.”

Mãi cho đến khi trong tẩm điện không còn người, khóe mắt nhắm chặt của Mai phi mới run rẩy mà mở ra, trong mắt còn toát ra sự đau khổ.

Bà biết những điều mà Kiệt Nhi nói là đúng. Chuyện đến ngày hôm nay, chỉ có bà từ bỏ Đại hoàng tử mới là cách tốt nhất, không đến mức đem tất cả mọi thứ đặt cược trên người Đại hoàng tử. Bà không như Ngọc phi, bà còn có Ngũ hoàng tử.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt, Đại hoàng tử cũng là đứa con do bà mang thai mười tháng sinh ra, người làm mẫu thân, bà rõ ràng biết nó bị hãm hại nhưng lại vẫn từ bỏ nó, vậy thì ai sẽ cứu nó? Lẽ nào bà thật sự mở to mắt nhìn Đại hoàng tử bị hãm hại tới chết sao?



Cùng lúc đó, Thu Ninh Cung.


Ninh phi đứng bên cạnh nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, trong lòng bất an.

“Nương nương, Tam hoàng tử tới rồi.”

Ninh phi xoay người lại, nhìn Tam hoàng tử đi đến gần thỉnh an bà, trong mắt lộ ra vài phần dịu dàng nhưng rất nhanh cũng bị sự bất an thay thế.

Tam hoàng tử bước lên trước dìu Ninh phi bước về đệm mềm ngồi xuống.

Ninh phi vỗ nhẹ tay hắn: “Trọng Nhi, có biết mẫu phi đang lo lắng điều gì không?”

Nguyên Trọng Sinh gật gật đầu: “Hài nhi biết.”

Trong lòng Ninh phi an tâm hơn một chút: “Vậy con nói mẫu phi nên làm thế nào?”

Đôi mắt nhỏ của Nguyên Trọng Sinh khẽ lóe sáng, nói rất chắc chắn: “Mẫu phi không cần làm gì hết, ngọn lửa này không lan đến đầu chúng ta được.”

“Nhưng mà lỡ như...” Ninh phi vẫn có chút chần chừ.

Tam hoàng tử nhẹ nhàng an ủi Ninh phi đang bất an, nhẹ giọng nói: “Mẫu phi, hăng quá hóa dở.” Nếu như hắn là người ẩn trong bóng tối thì hắn sẽ không làm như vậy. Thật sự việc kéo hắn liên lụy theo là vẽ rắn thêm chân rồi, e là cũng sẽ không đạt được mục đích.

Trái tim bất an của Ninh phi nghe những lời này của con trai mình cuối cùng mới có chút bình yên trở lại.

Tam hoàng tử cười cười, cũng không nói nhiều nữa. Trong cung bây giờ, người người lo sợ, nhưng dưới sự quan sát của hắn, trận hỏa hoạn bất ngờ này e là cũng chỉ đến đây mà thôi.


Ánh mắt Ninh phi hiện lên vẻ phiền muộn. Nếu thật sự như lời Trọng Nhi nói, vậy thì trong lòng bà cũng có chút cảm kích với người trong bóng tối ấy. Bây giờ trong cung và kinh thành, ai ai cũng đều đang suy đoán người tung ra những tin đồn đó là bà.

“Người trong bóng tối này rốt cuộc là ai? Vì sao lại hãm hại Đại hoàng tử?” Bà thật sự là không nghĩ ra được mục đích của người trong bóng tối này là gì.

Tam hoàng tử nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội bên hông, khóe miệng khẽ nhếch lên. Trước tiên, phải tìm ra mục đích của người trong bóng tối này rốt cuộc là gì?

Có một điểm hắn khẳng định chắc chắn, người trong bóng tối này tuyệt đối là hiểu rõ mọi chuyện và những người trong cung, hoặc là nói người trong bóng tối này rất hiểu phụ hoàng.

Trong thiên hạ, có người có thể hiểu rõ phụ hoàng đến vậy, hắn đối với người trong bóng tối này thực sự có chút kính phục rồi, mọi chuyện đều nắm đúng chỗ, không những khiến phụ hoàng không cách nào bỏ mặc tất cả được mà còn rất sắc sảo, chỉ hơi lộ ra khiến phụ hoàng chẳng thể tìm hiểu được sâu hơn nữa. Hắn cũng như phụ hoàng vậy, rất có hứng thú với người đứng đằng sau tất cả chuyện này.



Ánh mặt trời chói sáng rực rỡ tự chiếu mình vào trong ô cửa sổ. Ánh nắng vàng rực ấy xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn che, tỏa ra từng lớp ánh sáng, vô cùng chói mắt.

Trong phòng đều là hương thuốc, khói xanh lượn vòng quanh, người bệnh nằm nửa người trên chiếc giường hoa lệ rộng rãi vô cùng. Sắc mặt trắng bệch không chút máu, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến khí chất lịch sự tao nhã, tựa như là thượng tiên rơi vào phàm trần và nhiễm lấy một chút trần duyên. Tuy không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại khiến người khác nhìn rồi thì sẽ khó quên.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt vang lên, Tiểu Lý Tử bước lên trước nhẹ nhàng cất tiếng: “Vương gia, hôm nay ánh mặt trời lại rực rỡ, nô tài dìu người ra ngoài tản bộ nhé?”

Cặp mắt khép hờ của Hoài vương khẽ mở ra, trong đôi mắt mờ mịt lướt qua một vài tia diễm lệ. Sau đó, hắn lại nhắm mắt lại, không còn sức lực mà khoát khoát tay: “Không cần.”

“Vương gia, trời nắng đã liên tục mấy ngày rồi nên khí lạnh ngoài trời cũng không nhiều, người vẫn nên ra ngoài phơi nắng một chút.” Tiểu Lý Tử vẫn cố gắng tiếp tục khuyên nhủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui