Phượng Kinh Thiên

“Ngươi...” Hứa Nhân căm hận lườm Tiểu Hoa Tử.

Mặc dù không phục nhưng hắn vẫn làm theo lời dặn dò của Tiểu Hoa Tử, đón Hồng Anh cô cô đến, còn hắn thì đứng cách đó không xa canh gác cho hai người. Lỗ tai hắn dựng thẳng đứng lên, đáng tiếc vẫn không nghe thấy được cái gì.

Hồng Anh đánh giá Tiểu Hoa Tử từ trên xuống dưới một lượt, giọng nói có chút khàn khàn: “Ngươi là ai?”

Tiểu Hoa Tử cũng liếc mắt đánh giá bà từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói: “Ta là ai không quan trọng, chủ tử có lệnh muốn ngươi đi làm.”

“Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi? Chủ tử mà ngươi nói lại là ai cơ chứ?”

Tiểu Hoa Tử yên lặng nhìn bà ta một lúc lâu, khẽ mỉm cười: “Hồng Anh cô cô không cần phải như vậy. Chủ tử có thể ra lệnh cho ta tìm đến cô cô, tất nhiên đều đã có chuẩn bị rồi, cô cô việc gì phải giả ngu với nô tài làm gì?”

Hồng Anh nhìn chằm chằm Tiểu Hoa Tử, chậm chạp nói: “Chủ tử của ngươi cho rằng chỉ cần dựa vào một cái tên là muốn ra lệnh cho ta hay sao?”

Tiểu Hoa Tử lắc đầu: “Chủ tử còn có một câu muốn nô tài chuyển lời cho cô cô: có lẽ cô cô, người đã quên thân phận, quên tên của chính mình, thậm chí người còn quên luôn cả người nhà của mình nữa, nhưng người không ngại suy xét một con đường ra cho mình chứ? Chủ tử nói cô cô là một người thông minh.”

Khóe môi Hồng Anh khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Nhìn tiểu thái giám trước mặt, bà ta phát hiện ra cho dù bản thân có nói gì cũng đều có vẻ yếu ớt vô lực. Những năm nay, bà ta thật sự sắp quên đi thân phận và họ tên của mình, thậm chí cả người nhà bà ta cũng cố gắng hết sức để quên đi. Lúc bà ta tưởng rằng tất cả đều có thể chôn giấu thì lại phát hiện ra, bản thân vẫn đang bị người khác nắm giữ trong lòng bàn tay.

“Muốn ta làm gì?” Sắc mặt Hồng Anh u ám hỏi.


Tiểu Hoa Tử ghé sát vào tai bà ta, từ từ nói: “Đêm xuống đi dò thám cung Nhị hoàng tử, điều tra cụ thể xem thi thể của Đại công chúa được giấu ở đâu. Cô cô không cần làm bất cứ chuyện gì cả, chỉ cần nói cho nô tài chỗ chôn giấu cụ thể là được.”

Sắc mặt Hồng Anh trắng bệch như màu tuyết, chân bước lùi về phía sau một bước.

Tiểu Hoa Tử lùi về sau một bước, hờ hững nói: “Dựa vào năng lực của cô cô, làm những việc này chắc chắn không phải là việc khó. Trưa ngày mai, nô tài ở nơi này đợi người.”



Bán Pha Viên, sảnh lớn.

Liêu Thanh Vân nhìn bốn chữ lớn nặng trịch “Như trẫm thân lâm” lấp lánh ánh vàng, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng: “Ta không biết rốt cuộc là nên cảm thán ai đây?”

Thật ra trong lòng hắn sớm đã đoán trước được kết cục này. Sự vô tình năm đó của hoàng thượng thì không cần hoài nghi nữa, rồi thì cái gì cũng bị chôn vùi trong cát bụi. Lưu Thị bị diệt tộc, chẳng qua cũng chỉ mới là việc của năm năm trước, có lẽ chảy trong dòng máu truyền đời của hoàng tộc đều là những giọt máu lạnh giá. Lạnh lùng ác nghiệt vô tình là bản tính của ông ta. Có thể trong lòng người đời sẽ thổn thức cảm thán bọn họ tàn nhẫn vô tình, nhưng đặt mình vào vị trí của bọn họ, có lẽ việc này căn bản không đáng để nhắc tới.

Cố Lăng lạnh nhạt cười, đến nay trong lòng hoàng thượng không có gì quan trọng hơn hoàng quyền hay sao? Vì vậy năm năm trước, ông ta có thể không chút do dự ban cái chết cho Thánh Nguyên hoàng hậu trong người đang mang thai, ném đứa con gái của vợ cả vào trong lãnh cung? Bây giờ lại hạ lệnh quét sạch một vài đứa con hoang tưởng muốn ngấp nghé tranh đoạt hoàng vị của ông ta thì cũng là chuyện bình thường mà thôi, không phải sao?

“Ta đã điều tra qua ghi chép trong cung, không có bất kỳ báo cáo nào về việc cung nữ bị mất tích.”


Sắc mặt Liêu Thanh Vân nghiêm lại: “Đó là phủ Nội Vụ?”

Cố Lăng gật gật đầu: “Sử Khai Ngôn đã tiến cung, nhưng cái này không thể trở thành chứng cứ được. Chúng ta không có cách nào chứng minh cho người khác thấy rằng chúng ta biết rõ chân tướng.” Cứ cho là biết rõ ai là hung thủ, nhưng chứng cứ đều bị hủy hết rồi, muốn lấy chứng cứ gần như là không có khả năng.

Liêu Thanh Vân nói: “Có lẽ chúng ta nên đi tìm Sử Khai Ngôn chăng?”

Cố Lăng lắc đầu: “Không được, đi tìm Sử Khai Ngôn sẽ đánh rắn động cỏ, chẳng khác nào nói với hung thủ rằng chúng ta đã biết được chân tướng. Đến lúc đó chỉ cần bọn họ chết cũng không chịu thừa nhận hoặc bắt đầu cảnh giác thì chúng ta càng không lấy được chứng cứ.”

Nhìn tấm kim bài trên bàn, Liêu Thanh Vân nhíu mày nói: “Hơn nữa lại còn xuất hiện thêm người đưa cuốn sách và người tung tin đồn kia, bây giờ chúng ta cũng không hề có chút đầu mối nào về việc bọn họ có phải là cùng một người hay không.”

Hung thủ là ai, chỉ e trong lòng hoàng thượng sớm đã có phán đoán.

Nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy hoàng thượng không quan tâm đến mọi thứ mà hạ lệnh điều tra e rằng chính là kẻ đã phao tin vịt trong cung vẫn còn ở đây. Điều này nói rõ rằng, kẻ tung tin đồn này hoàng thượng chưa thể nắm trong lòng bàn tay.

Vì thế, hoàng thượng mới có thể ban kim bài cho Cố Lăng để hắn không gặp trở ngại gì khi điều tra.

Thản nhiên liếc nhìn Cố Lăng một cái, hắn không tin Cố Lăng không hề có một chút cảm giác nào. Hoàng thượng đang dùng tấm kim bài này để thăm dò hay ám chỉ điều gì?


Bằng không vì sao lại ban cho bốn chữ lớn này?



Quỳnh Ngọc Cung.

Hồng Anh liếc nhìn Ngọc phi đang nằm yếu ớt trên giường, rất nhanh lại cúi đầu xuống.

“Nương nương cần phải nghỉ ngơi thoải mái.” Sau khi thái y viết mấy đơn thuốc, lại ngàn lần dặn dò những lời vô thưởng vô phạt.

“Cát Tường, thay bản cung tiễn thái y ra ngoài.” Ngọc phi yếu ớt nói.

“Vâng, nương nương.” Cát Tường vội bước lên trước dẫn hai vị thái y ra ngoài.

Ngọc phi đưa tay ra: “Hồng Anh, dìu bản cung lên giường.”

“Vâng.” Hồng Anh cung kính bước lên trước, dìu Ngọc phi nằm lên giường.

Ngọc phi nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Bầu không khí trong nội điện rất yên tĩnh, cho nên đối với tiếng bước chân vội vàng bước vào điện cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Hồng Anh nhanh chóng ngước mắt nhìn Ngọc phi, Ngọc phi tuy không mở mắt ra, nhưng đầu mày đã nhíu lại, sắc mặt có chút không vui nhưng lại không bộc lộ ra.


Bởi vì, người tiến vào không ai khác chính là Nhị hoàng tử.

Lúc Nhị hoàng tử bước vào nội điện, Hồng Anh khép mi cúi người hành lễ, Cát công công gấp gáp chạy theo Nhị hoàng tử khoát tay tỏ ý bảo nàng lui xuống.

Hồng Anh cung kính lui ra ngoài, khóe mắt liếc thấy Cát công công đích thân canh giữ bên ngoài, trong lòng bà âm thầm châm chọc. Ngọc phi thực là một chủ tử tốt, đáng tiếc Ngọc phi thông minh cẩn thận lại sinh ra đứa con trai và con gái không làm được việc lớn, nào giống như...

Đợi đến khi trong điện không còn ai khác, Ngọc phi thấp giọng trách cứ: “Ta không phải đã nhắc nhở con rất nhiều lần rồi sao? Đừng gặp chuyện gì cũng gấp ga gấp gáp như thế, sự điềm đạm bình tĩnh của con đâu?”

Nguyên Hạ Sinh kiềm lại sự gấp gáp trong lòng, dừng chân, hít sâu ổn định tâm tình mới bước nhẹ qua, giọng nói cũng thả lỏng hơn: “Hài nhi tham kiến mẫu phi.”

Ngọc phi lúc này mới mở mắt ra, nhìn đứa con trai trước mặt, trong lòng lại trở nên mù mịt: “Chuyện hôm nay là ai dạy con làm? Tại sao lại không đến thương lượng với mẫu phi một tiếng mà đã tự ý làm chủ như vậy?” Nếu như không xảy ra chuyện này, bà có lẽ sẽ không nghiêm khắc với hắn như vậy, nhưng chuyện này lại xảy ra, giống như là đặt một thanh đao lạnh lẽo lên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể chết dưới thanh đao ấy. Chuyện liên quan đến sống chết, bà sao có thể để hắn tự ý làm chủ chứ?

Nguyên Hạ Sinh kinh ngạc, buột miệng nói: “Lẽ nào không phải mẫu phi sai người làm như vậy sao?” Hắn cho rằng tin đồn trong cung là do mẫu phi tung ra.

Sắc mặt Ngọc phi kinh ngạc: “Không phải con?”

Nguyên Hạ Sinh lắc đầu: “Đương nhiên không phải hài nhi.” Mấy ngày nay, hắn đều đang theo dõi sát sao tên Cố Lăng kia.

Sắc mặt Ngọc phi trầm xuống, ngồi thẳng người dậy. Không phải Hạ Nhi, vậy thì là ai?

Nguyên Hạ Sinh ngây người trong giây lát mới nhớ đến mục đích mà hắn đến đây, nhất thời không lo đến vấn đề khiến hắn kinh ngạc này nữa, lo lắng nói: “Mẫu phi, phụ hoàng ban cho Cố Lăng một tấm kim bài, cho phép hắn tự do đi lại trong hoàng cung, hơn nữa Cố Lăng dường như đã điều tra được điều gì, lại đi điều tra xem trong cung có cung nữ nào bị mất tích không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui