Bởi vì, hắn mắng một tiếng: “Cẩu nam nữ.”
Sở Tuyệt khó khăn lắm mới giữ được ly nước trong tay vì sự vui mừng như điện trong lòng. Khi nghe thấy chính huynh trưởng minh mắng ba chữ này, tay hắn lại run lên một chút, nhưng lần này hắn không những không quan tâm đến sự cân bằng mà thậm chí còn1mất khống chế, sơ ý bóp nát ly nước trong tay.
Nguyên Vô Ưu đang âm thầm tự giải thoát chính mình. Nàng hơi nhíu mày, sự điên cuồng mất lý trí không cánh mà bay. Khi nhìn thấy Sở Tuyệt chỉ bị bẩn quần áo chứ không hề bị thương, nàng mới chậm rãi đứng lên.
Thấy biểu cảm của nàng, Sở Tuyệt đứng8dậy, môi khẽ mấp máy muốn nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt bình tĩnh nhưng đáng sợ của Nguyên Vô Ưu, hắn nín bặt, âm thầm ngồi xuống. Đào Dao cũng muốn lấy tay bịt mắt rồi. Chủ tử thật uy vũ! Nếu như không có giây phút gặp gỡ Nguyên Vô Ưu lần nữa, trong đầu Sở Hồng nhiều nhất2cũng chỉ là thánh tăng đẹp đến điên đảo nhưng lại khiến người ta không dám khinh nhờn. Nhưng lần này gặp lại nàng, nàng lại là một người phụ nữ vừa xinh đẹp tôn quý vừa yên tĩnh dịu dàng!
Vậy nhưng lúc này... người mà Sở Hồng nhìn thấy lại là một người mà hắn chỉ có thể tưởng tượng ra chứ4chưa bao giờ được nhìn thấy, đúng là hắn chưa bao giờ thấy khí chất ngang ngược, khinh thường thiên hạ khi nàng là quân vương. Mà bây giờ, hắn đã nhìn thấy rồi, không cần khoác áo phượng hoa lệ, không cần ngôi báu tôn quý, nàng vẫn giản dị thanh nhã, mái tóc đen như mực thậm chí còn không cài bất cứ cây trâm nào, chỉ đơn giản vấn một búi tóc gọn gàng trên đỉnh đầu như đàn ông nhưng tà váy nhẹ nhàng múa lượn theo từng bước đi của nàng lại khiến người ta không thể nhận nhầm nàng là nam nhân được. Cho dù là giây phút này, một tay nàng chắp sau lưng, khuôn mặt tinh tế vẫn toát ra vẻ cường thể và bá đạo.
Nàng là một người phụ nữ khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nguyên Vô Ưu rất hài lòng khi Sở Tuyệt tin tưởng nàng. Trên thực tế, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm hại Sở Hồng. Nhưng... không làm hắn bị thương không đồng nghĩa với việc không cho hắn một bài học thích đáng! Nếu không, Sở Hồng còn nghĩ nàng tỏ ra yếu thể chính là đang sợ hắn. Cẩu nam nữ? Ha ha, hay cho một từ cẩu nam nữ. Nàng đã sống hại đời rồi, thứ nàng căm hận nhất chính là cầu nam nữ, thật không ngờ lại có một ngày có người dùng từ này để mắng chửi nàng! Sở Hồng coi như đã chạm đến giới hạn của nàng rồi. Nếu như hắn không sợ chết, vậy thì nàng sẽ thành toàn cho hắn, để hắn cảm nhận nỗi đau bị công kích bằng lời nói.
Khi đi đến chỗ chỉ còn cách hắn một mét, Nguyên Vô Ưu dừng bước, giọng nói không nhanh không chậm nhưng vô cùng uy nghiêm: “Quả nhân chưa chồng, huynh ấy cũng chưa vợ, tình cảm dành cho nhau đều chung thủy không hai lòng nên mới đến bên nhau, nếu như vậy là cầu nam nữ thì thế nào mới là người bình thường nữa chứ?”
“Bệ hạ ngươi và trượng phu của quả nhân là anh em ruột thịt, mặc dù người có là gia trưởng muốn chia rẽ đôi uyên ương vì chút khúc mắc của ngươi, quả nhẫn nể mặt huynh ấy, không những không tính toán với người, ngược lại còn chân thành đối đãi, nhưng thật không ngờ lại khiến người nối sát tâm. Thú vị, thật sự vô cùng thú vị đấy.”
Khóe môi Nguyên Vô Ưu nở một nụ cười như có như không, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, từ tốn lên tiếng: “Quả nhân đích thực đã định ép ngươi rời khỏi nước Sở, nhưng bây giờ quả nhân thay đổi ý định rồi, quả nhân không những muốn rời đi mà còn muốn đi một cách quang minh chính tại nữa, giữ người lại để quả nhận thử xem xem, Sở Hồng, không phải quá nhân không nhìn người, mà là quá nhân... nắm, chắc, ngươi, rồi!”
Hai mắt Sở Hồng phát ra ánh nhìn hung ác: “Nguyên Vô Ưu, ngươi đừng quên người đang đứng ở đâu. Ở đây do trẫm định đoạt!”
Nguyên Vô Ưu cười lạnh nhưng lại nói với Đào Dao: “Thả hắn ra.”
Khóe môi Đào Dao khẽ mấp máy, ngoan ngoãn nghe lời giải huyệt cho Sở Hồng. Sở Hồng cử động cơ thể cứng ngắc của mình, Nguyên Vô Ưu lại tiếp tục nói. “Bây giờ quá nhân cho ngươi tự do, người hoàn toàn có thể thoải mái rời đi. Sau đó, nếu người muốn như thế thì chỉ cần hạ lệnh sai cấm lâm quân của người cùng nhau xông lên giết bọn ta thôi.”
Nàng hoàn toàn nói ra suy nghĩ của mình nhưng Sở Hồng lại đứng im bất động.
Không chỉ Đào Dao đứng thẳng bên cạnh nàng mà Sở Tuyệt cũng yên lặng đứng phía bên kia của Nguyễn Vô Ưu, mặc dù vẻ mặt hắn hơi phức tạp nhưng ánh mắt chăm chú nhìn nàng của hắn lại khiến người ta liếc mắt là có thể nhìn ra sự quyết tâm của hắn. Hắn chỉ có thể ở bên nàng, bất kể sống hay chết.
Nhìn hai người, ánh mắt Sở Hồng lóe sáng, đôi môi mỏng cũng vô thức mím chặt lại thành một đường thẳng.
Lửa giận trong lòng Nguyên Vô Ưu còn chưa trút ra, há có thể để vậy là xong. Nàng không những không lui mà ngược lại còn bước lên trước một bước, đôi mắt xinh đẹp trong veo sáng rỡ nhưng lại khiến người ta rét lạnh một cách kì lạ.
“Sở Hồng, nếu ngươi thật sự có quyết tâm ngọc nát đá tan, quả nhân cũng không tiếc lấy mạng ra chơi với ngươi, ngươi dám không?” Cũng không biết là hắn bị ánh sáng trong đôi mắt nàng làm cho sợ hãi hay rét run vì ẩn ý trong lời nói của nàng, sắc mặt Sở Hồng hung ác nhưng hắn vẫn nghiêm mặt yên lặng không nói.
“Quả nhân cá chắc ngươi sẽ không làm thế, mà cũng không dám làm thế.” Nguyên Vô Ưu cười như không cười liếc nhìn hắn.
“Có biết vì sao ngươi không dám mà quả nhân lại dám không?” Sở Hồng mím môi không nói, đôi mắt nhìn đăm đăm vào nàng.
Nguyên Vô Ưu lùi ra sau một bước, mỉm cười nói: “Nước Đại Nguyên không có quá nhân, bất kể là ai lên kế vị thì nhất định cũng sẽ đánh nhau với nước Sở đến một mất một còn. Đừng nghi ngờ sức mạnh này của quá nhân, nếu ngươi không tin thì có thể thử. Cho dù ngươi không xem trọng nước Đại Nguyên cũng chẳng sao, quả nhân chết ở đây, ngươi nói xem nước Chu sẽ như thế nào? Chắc ngươi còn nhớ, Chu Thanh Sắc không những là sư phụ của ta mà người còn là cường địch của nước Sở ngươi. Ngươi nói xem, cơ hội tốt như vậy hắn có biết nắm bắt không?”
Mặt Sở Hồng nổi gân xanh, đôi mắt lộ ra hận ý muốn ăn tươi nuốt sống người khác. “Đương nhiên, những thứ này chẳng qua là suy đoán chuyện chưa xảy ra mà thôi. Nói một cách nghiêm khắc thì đối với bệ hạ ngươi mà nói, thật ra những thứ này không quan trọng gì, ngươi muốn sống tiếp, việc gì phải nghĩ ngợi quá mức như thể sống thoải mái đến lúc chết thì sao? Còn sợ chuyện của đời sau ư? Nguyên Vô Ưu ta hôm nay nguyện ý lấy mạng ra đánh cược vì cuộc sống thoải mái này. Thế nào?” Nguyên Vô Ưu nhướng mày, vô cùng khiêu khích cũng vô cùng ngang ngược hạ thự kiểu chiến với Sở Hồng.
Sở Hồng nghiến răng hít thở, khó khăn lắm mới khiến cơ thể hơi run rẩy của hắn không run nữa. Sau đó, hắn chỉ vào mặt Nguyên Vô Ưu đang nhìn hắn đầy giễu cợt, mở miệng mấy lần nhưng không nói được câu nào. Hắn bây giờ xem như nhìn thấu hết bản chất của người phụ nữ này rồi.
“Nguyên Vô Ưu, nếu ngươi soi gương sẽ biết được biểu cảm này của ngươi vô lại vô sỉ bao nhiêu.” Còn có cả... rất vô tình nữa! Vô lại? Vô sỉ? Nguyên Vô Ưu lắc đầu: “Ngươi nên thêm vào bốn chữ: không biết sợ hãi! Đương nhiên, nếu người cố chấp muốn nói quá nhân vô lại vô sỉ cũng chẳng sao, quả nhân chưa bao giờ so đo những thứ này.”
“Ngươi...” Ngón tay chỉ vào nàng của Sở Hồng lại run lên. Không so đo ư? Hắn thật muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Hắn chẳng qua chỉ nói ba chữ “cẩu nam nữ thôi mà nàng đã dám đâm vào chỗ đau của hắn. Mắng người không mắng điểm yếu, đánh người không đánh mặt, bây giờ nàng đang làm cái gì? Còn có mặt mũi nói nàng không so đo ư? Nếu không phải lo sẽ bị thất thổ thì hắn thật muốn phỉ nhổ vào mặt nàng.
Mặc dù hắn rất muốn giết bọn họ cho hả giận, nhưng Nguyên Vô Ưu có một câu đã nói đúng chỗ đau của hắn, nàng dám lấy mạng ra mưu cầu tự do, hắn thì không thể. Sở Tuyệt ích kỉ vì bản thân mà phản bội lại nhân dân, phản bội tổ tông, nhưng Sở Hồng hắn không làm được, càng không được phép làm, bởi vì hắn là hoàng đế nước Sở, bảo vệ con dân nước Sở là trách nhiệm của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...