Nhưng trải qua mấy ngày nay, Nguyên Vô Ưu thực chắc chắn rằng chỉ có buồn bực cùng thương tiếc là chiếm đa số, còn cảm xúc thất vọng lại chưa từng nảy sinh, bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, tín nhiệm mà nàng dành IN cho hắn đã bén rễ cắm sâu trong lòng. Ánh nến bên cạnh bất chợt khẽ lay động một chút, Nguyên Vô Ưu cơ hồ dừng lại động tác trên tay ngay lập tức, ánh mắt nàng cũng hơi bừng sáng. Tấm rèm mỏng thoáng động1đậy, một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn của nàng. Nguyên Vô Ưu liếc mắt nhìn lướt qua, bắt gặp bộ dạng đầy gió bụi mệt nhọc của Đào Dao, thậm chí ông còn chưa kịp tắm rửa thì đã đến gặp nàng rồi, chắc hẳn biết nàng đang chờ đợi tin tức.
“Lão nô đã để chủ tử đợi lâu, xin chủ tử thứ tội.” Đào Dao cung kính cúi đầu nói.
Nguyên Vô Ưu cũng không biết có phải mình đã nghĩ nhiều không, nhưng nàng cảm thấy bây giờ Tiểu Đào Tử nhất8định đang thầm nói xấu nàng trong lòng, mà tại sao Tiểu Đào Tử lại nói xấu nàng... gương mặt xưa nay gặp sóng lớn không kinh hãi của Nguyên Vô Ưu chợt hiện lên chút thẹn thùng, nhưng chỉ lướt qua trong nháy mắt. “Thế nào?”
Đào Dao ho nhẹ một tiếng: “Sự việc đã bại lộ nên bị giam rồi.” Khi Sở Tuyệt lỡ hẹn, Nguyên Vô Ưu đã dự đoán được rất có thể là lý do này.
Vì theo sự hiểu biết của nàng đối với tên đầu gỗ kia, cũng chỉ có2lý do này mới sẽ khiến hắn lỡ hẹn. Giờ đây, khi được chứng thực chính xác, khóe miệng nàng vẫn nhịn không được mà co rút một chút, dùng từ “nghẹn lời không còn gì để nói” cũng không đủ để miêu tả tâm trạng lúc này của nàng. Nhưng trên thực tế, vào lúc này, Nguyên Vô Ưu cũng chỉ có thể nghẹn lời mà thôi. Nàng dùng đầu gối để nghĩ cũng biết Sở Hồng đang đánh nước cờ gì. Một nước cờ tuy đơn giản, nhưng điều đáng chết là nó4lại... lại hữu dụng. Đào Dao thực nghiêm túc mà xin ý kiến Nguyên Vô Ưu: “Chủ tử muốn làm như thế nào?”
Nguyên Vô Ưu liếc nhìn ông một cái: “Tiểu Đào Tử tuổi càng lớn càng mang tính trẻ con rồi, nếu không thì cô tìm vài người bạn cho người chơi chung nhé?” Tiểu Đào Tử ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt ông vô cùng nghiêm túc, những giọng điệu lại có vẻ rất vô tội: “Lão nô đáng chết.“.
“Được rồi, lui xuống chuẩn bị đi.” Sau khi chứng minh được suy nghĩ trong lòng, những ý nghĩ còn lại đều biến mất, nàng cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Mặc cho sớm đã dự đoán sẽ như thế này, những sắc mặt của Đào Dao vẫn có chút ngưng trọng, trong lòng ông cũng hơi chần chừ: “Thực ra... thuộc hạ không muốn chủ tử đặt mình vào nguy hiểm.” Tuy theo lý mà nói, chủ tử cũng không hẳn sẽ có nguy hiểm, nhưng lỡ như xảy ra bất trắc gì, Sở Hồng kia chứng kiến mộng đẹp thống nhất thiên hạ bị vỡ tan, hắn không còn gì để mất nên dứt khoát làm liều, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Nguyên Vô Ưu nhướng mày: “Sao thế? Chẳng phải người vẫn luôn lầm bầm bên tai cô nói cô máu lạnh vô tình à? Lần này khó khăn lắm cô mới muốn coi trọng nghĩa khỉ một lần, thì người lại phản đối rồi.”
Đào Dao gượng cười: “Thuộc hạ lo lắng lỡ như...”
“Nếu đã lo lắng đến lỡ như, vậy ngươi hãy vắt óc suy tính cho chu đáo, để chắc chắn không có sơ hở nào, cô tin vào khả năng của Tiểu Đào Tử ngươi.”
Đào Dao rất muốn gan to bằng trời mà trợn mắt với Nguyên Vô Ưu một cái, nhưng ông lại không dám, nên đành phải nuốt ngụm máu đang chực chờ trào dâng vào trong bụng, sau đó buồn bực đề nghị: “Nếu muốn đảm bảo tuyệt đối không sơ hở, tốt nhất là quang minh chính đại tiền vào nước Sở.” Đây là cách tốt nhất mà ông đã vắt óc nghĩ được trên đường trở về.
Nguyên Vô Ưu im lặng không lên tiếng. “Dù sao thì chủ tử người cũng quyết định tiếp nhận hắn rồi, sao lại không trực tiếp đưa ra lời hòa thân chính thức với nước Sở..”
“Không cần nhắc lại chuyện này, cứ làm theo ý của cô.” Nguyên Vô Ưu cắt ngang lời của Đào Dao, quyết đoán phủ nhận đề nghị của ông. Biết chắc sẽ có kết quả thế này, nhưng Đào Dao vẫn cảm thấy bản thân muốn hộc máu thật sự, có cần phải nặng tình nặng nghĩa như vậy không? Đàn ông mà, mất một chút tôn nghiêm có sao đâu? Dù sao đây cũng không phải lần đầu Sở Tuyệt mất tôn nghiêm vì chủ tử, mất thêm chút nữa thì ngại gì?
“Cô biết cách của ngươi cũng biết với thân phận của cô bây giờ, làm như vậy quả thật là cách ứng phó tốt nhất!” Nguyên Vô Ưu thầm thở dài một tiếng: “Thế nhưng... ta sẽ không làm như vậy.” Nghe nàng không xưng cô mà chuyển sang xưng ta, Đào Dao đã biết e rằng chủ tử thực sự đã nghiêm túc với chuyện này cùng người này rồi.
Nguyên Vô Ưu có chút tự giễu: “Đừng nói đến chuyện khác, cho dù ta vẫn không thay đổi suy nghĩ sống một mình suốt quãng đời còn lại, thì ta cũng sẽ không làm thế với một người si tình với mình. Huống chi bây giờ ta đã bằng lòng tiếp nhận hắn, làm sao có thể không tôn trọng hẳn được?”
“Người làm gì mà không tôn trọng hắn chứ? Trái lại, nếu hắn muốn bỏ trốn đến đây mới là không tôn trọng chủ tử đấy. Với thân phận của chủ tử, nạp hắn làm phu quân, lẽ nào là làm nhục hắn sao? Nhất định phải lén lén lút lút, bây giờ thì tốt rồi, còn phải đợi người đi cứu hắn, thật là vô dụng.” Đào Dao không dằn lòng được mà thì thầm ra tiếng. Dù sao ông chính là không đồng ý chủ tử đặt mình vào nguy hiểm.
Nguyên Vô Ưu liếc ông một cái, ánh mắt nhìn về ông có chút nguy hiểm. “... Coi như lão nô chưa nói gì cả.”
Nguyên Vô Ưu thầm lắc đầu, làm sao Tiểu Đào Tử có thể hiểu được? Sở Tuyệt tình nguyện là một kẻ tù tội phản bội quốc gia của chính mình để đến bên cạnh nàng, nhưng sẽ không bằng lòng làm một hoàng phu của nữ hoàng, đây là lòng tự tôn của một người đàn ông, cũng là sự tôn trọng và đòi hỏi đối với nàng. Sở Tuyệt phụ cả thiên hạ nhưng không phụ nàng là muốn có được gì? Tất nhiên là muốn nàng cũng sẽ phụ cả thiên hạ mà không phụ hắn, nếu nàng muốn dựa vào thân phận đế vương của nước Đại Nguyền, vậy không thể nghi ngờ chính là coi thường tình cảm của hắn!
Nàng có thể từ chối hắn, khiến hắn mất hết thể diện trước mặt người trong thiên hạ, nhưng không thể ỷ vào tình cảm của hắn dành cho nàng mà tự cho là đúng. Nếu nàng tiếp nhận hắn, tất nhiên nàng sẽ tôn trọng và bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng... thậm chí là duy nhất của hắn. Thấy sắc mặt hoảng hốt của Nguyên Vô Ưu, Đào Dao lại nhịn không được mà nhiều lời: “Thực ra... tình hình bây giờ cũng có khả năng là hắn cố ý tạo thành? Chính là để đòi hỏi người?” Nói một hồi, Đào Dao cũng cảm thấy chuyện này vô cùng có khả năng, giọng điệu của ông cũng trở nên nghiêm túc. Nếu như Sở Tuyệt thực sự cố ý dẫn chủ tử vào nguy hiểm chỉ vì lợi ích của mình, vậy ông đã nhìn nhầm người này rồi. Nguyên Vô Ưu cảm thấy hơi đau đầu. Trước đây, khi nàng không chịu bước ra một bước, thì Tiểu Đào Tử không hài lòng với nàng, thậm chí chỉ trích nàng yếu đuối. Bây giờ, nàng đã đi bước này rồi, ông lại như gà mẹ bảo vệ gà con mà ra sức soi mói người ta.
Nếu nàng đã quyết định chọn Sở Tuyệt, mà hắn lại là người trả giá nhiều hơn, thì tất nhiên nàng sẽ hy vọng những người thân thiết bên cạnh mình có thể thấu hiểu hắn, nghĩ đến đây, nàng xốc lại tinh thần mà giải thích: “Hắn sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để đòi lấy sự báo đáp của ta, e rằng lần này là hắn đã quá tự đại, hoặc là nói hắn đã đánh giá thấp ý nghĩa tồn tại của mình ở nước Sở. Hắn tưởng rằng mình rời đi, nước Sở mặt trời vẫn mọc, mặt trắng lặn như cũ, mọi việc vẫn diễn ra bình thường.” Bây giờ bị nhốt lại, không biết trong lòng người ấy sẽ tự trách cùng áy náy như thế nào?
Trên đời này, trong phương diện tình cảm, không có ai lại đơn thuần, lại cố chấp hơn hắn. Bởi vì lý trí nên nàng kiềm chế tình cảm của mình hơn so với Sở Tuyệt, mà điều này thì không công bằng với hắn, nhưng hắn lại cảm thấy đã thỏa mãn. Một người như vậy, làm sao nàng có thể không mềm lòng, không động lòng được chứ?
“Không cần bàn nữa, cứ làm theo những gì cô nói.” Nàng đã bảo thử xem, tuyệt đối sẽ không chỉ là nói suông cho xong. Có lẽ đến bây giờ, tình cảm mà nàng dành cho hắn vẫn không sâu nặng như tình cảm hẳn dành cho nàng, nhưng nàng cũng sẽ chứng minh, nếu hắn không hối hận thì nàng cũng không buông bỏ.
Tiểu Cao Tử bước xuống bậc thềm vài bước rồi dừng lại, sau đó lớn tiếng tuyên cáo: “Bệ hạ có chỉ, mọi việc trong triều đều đã được quyết định như trên buổi chầu, chư khanh gia không được làm trái, khâm thử.”
Kết quả không có một chút thay đổi khiến đa số các quan viên bên dưới đưa mắt nhìn nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...