Lời của Chu Thanh Sắc khiến bầu không khí thoáng chốc ngưng đọng. Tuy gương mặt hắn mỉm cười, nhưng áp lực tỏa ra trong vô hình lại không tương xứng với nụ cười trên gương mặt hắn.. Ánh mắt nhìn Chu Thanh Sắc1của Nguyễn Vô Ưu dần trở nên lạnh nhạt, không phải nàng không trả lời được, chỉ là nàng không cho rằng bản thân cần phải trả lời câu hỏi của hắn. Dĩ nhiên, nếu Chu Thanh Sắc kiên trì thì nàng cũng có thể8trả lời.
Sau khi buột miệng thốt lên câu hỏi, Chu Thanh Sắc vốn dĩ đã hối hận muốn nhượng bộ, nhưng thái độ của Nguyên Vô Ưu làm cho hắn như bị đổ một gáo nước lạnh, sắc mặt hắn cũng giá buốt đáng sợ.
Xung2đột giữa hai người tựa hồ hết sức căng thẳng. “Sư phụ xác định...” “Thật xin lỗi, là ta đã vượt quá giới hạn.” Chu Thanh Sắc giành nói trước một bước, đánh gãy lời của nàng. Nguyên Vô Ưu lùi xuống một bước, buông4mắt che giấu một chút tiếc nuối nhàn nhạt trong lòng. Nàng thừa nhận, quan niệm của nàng quả thật thiên về ấn tượng ban đầu khi gặp hắn, nhưng sự thực đã chứng minh, cảm giác và hiểu biết của nàng về hắn cũng không có sai.
Trên đời này, có lẽ sẽ có kẻ ngốc tình nguyện không hề oán giận cùng hối hận mà yêu một người không thể yêu mình, thậm chí dù cả người đều đầy vết thương cũng vui vẻ chịu đựng, nhưng người này tuyệt đối không phải là Chu Thanh Sắc.
Tự tin hơn người, kiêu ngạo, tự lập, giúp hắn có một trái tim mạnh mẽ phi phàm. Nàng rất rõ ràng, cũng rất quen thuộc, bởi vì nàng cũng là người như vậy!
Tuy bầu không khí có chút ngưng trọng giữa hai người đã dịu lại, nhưng vẫn còn đối phần cứng nhắc. Mà lúc này, tiếng đàn cầm cùng đàn sắt vốn chưa dừng lại trải qua một trận hòa hợp trầm bổng, đã giảm bớt tạp âm, chỉ còn lại tiếng đàn như có như không càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng đến gần. Chu Thanh Sắc thu lại tầm mắt đang giằng co với Nguyên Vô Ưu, hắn ngoảnh đầu nhìn về phía hai bóng dáng phá mây mà ra. Sau khi hai người đứng vững trên mặt đất, mọi âm thanh trên đài Quan Vân nhất thời đều im bặt! Chỉ là không kéo dài được bao lâu thì sự yên lặng đã bị giọng nói tiếng nhác của Không Vô Hồn phá vỡ. “Vô Ưu nha đầu.” Nguyên Vô Ưu thản nhiên giương mắt: “Tiểu Đào Tủ bảo người đến sao?” “Phải.” Không Vô Hồn liếc mắt nhìn thoáng qua sau lưng mình, khóe môi, cong lên một nụ cười có chút xấu xa.
“Giới thiệu với hai người, đây là đồ đệ ta mới nhận.”
Chu Thanh Sắc nheo lại đôi mắt, sắc mặt khó hiểu.
Nguyên Vô Ưu liếc nhìn gương mặt đơ như gỗ không nhìn rõ cảm xúc của Sở Tuyệt, sau đó lại dời tầm mắt về phía gương mặt cười đến muốn đánh của Không Vô Hồn.
Không Vô Hồn nghịch ngợm chớp mắt với nàng, sau đó quay sang nói chuyện với Sở Tuyệt: “Đồ nhi ngoan, còn không mau bái kiến sư huynh đồng môn cùng với... nữ sư điệt của con đi.” Trong nháy mắt, trong đầu ba người ở đây đều hiện lên không dưới mười cách giết chết Không Vô Hồn. Chu Thanh Sắc nghiêm mặt nói: “Không Vô Hồn, đây là nơi quan trọng của sự môn, còn nữa, đừng quên rằng người không phải là người của môn phái Hư Vô.” Không Vô Hồn bất cần đời mà giương mắt nhìn Chu Thanh Sắc, sắc mặt y biếng nhác, ánh mắt lại sắc bén giá lạnh. “Ta có phải là người của phái Hư Vô hay không, e rằng còn chưa đến lượt người kết luận đâu. Nếu không phục thì cứ gọi vị mẫu thân đã phản bội sự môn của ngươi lên đây lý luận với ta.”
Vẻ mặt của Chu Thanh Sắc đanh lại, sát khí trên người thoắt cái lan tỏa ra ngoài.
Bước chân của Không Vô Hồn thong thả dịch chuyển sang chỗ khác, một tay y khẽ nhúc nhích, tay áo rộng lớn vạch ra một đường đỏ tươi ở sau lưng, tay còn lại nhẹ giơ về phía Chu Thanh Sắc: “Nể mặt nương của người từng là truyền nhân của sự môn, ta không tính toán chuyện người lạm quyền, tự cho mình là người thừa kế của sự môn, dù sao thì Không Vô Hồn ta cũng không hứng thú với thân phận chưởng môn này. Chỉ có điều, nếu người dám ra tay làm tổn thương đến cỏ cây sinh linh mà ta tỉ mỉ chăm sóc trên núi, ta sẽ dám thay sư môn thanh lý môn hộ đấy. Ta đã sống ở nơi này hơn mười năm, chung quy thì đây vẫn là địa bàn của ta.”
Thấy Chu Thanh Sắc nhẫn nhịn không nói, Không Vô Hồn cười đến cực kỳ tự đắc, sau đó cũng chẳng quay đầu lại mà lên tiếng khiển trách đồ đệ đầu gỗ của mình: “Con đứng ngày ra đó làm gì thế? Còn không mau bái kiến sư huynh đồng môn đi.”
Khóe môi Sở Tuyệt thầm co rút lại, đầu đầy vạch đen. Dù thế nào thì bái sư cũng không phải là trò đùa trẻ con, tuy hắn không biết tại sao không Vô Hồn lại muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng mặc kệ là vì thêm một phần sức mạnh khi chống lại Chu Thanh Sắc hoặc là làm lợi thế để chắp nối quan hệ với nàng, hắn đều không thể chùn bước rút lui.
Thế nên, hắn ngoảnh mặt làm lơ với ánh mắt châm chọc của Chu Thanh Sắc, thản nhiên chắp tay hành lễ: “Sở Tuyệt bái kiến Chu sư huynh.” “...” Chu Thanh Sắc sững sờ, da mặt dày cùng với hành vi tiểu nhân lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn của Sở Tuyệt đã phá vỡ hiểu biết của Chu Thanh Sắc đối với hắn.
“Hay cho tính tình có được dãn được, Sở Tuyệt, ta xem thường người rồi.” Sở Tuyệt buông mắt, sau đó rất khiêm tốn mà đáp trả: “Chu sư huynh quá khen rồi.” “...” Chu Thanh Sắc bị kẻ vô sỉ mặt dày mở to mắt nói dối này làm cho nghẹn lời. “Tốt... đồ đệ tốt lắm.” Biểu hiện bất ngờ của Sở Tuyệt khiến Không Vô Hồn quả thực vô cùng hài lòng, khóe mắt y nhìn thoáng qua Vô Ưu đứng ở một bên không rõ sắc mặt, rồi y khẽ họ một tiếng. Ngay lúc Không Vô Hồn đang âm thầm cân nhắc xem mình có nên đốt thêm lửa thiếu nha đầu kia hay không, thì y nghe thấy đồ đệ tốt của mình lại chắp tay hành lễ với Nguyễn Vô Ưu bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Vô Ưu sư điệt.”
Bốn chữ “Vô Ưu sự điệt” của Sở Tuyệt vừa thốt ra như sét đánh ngang tai ba người khác. “Khụ... khụ khụ...” Không Vô Hồn không kịp nuốt nước bọt, suýt nữa là bị sặc chết. Khuôn mặt của Chu Thanh Sắc thì đơ ra một cách hiểm thấy.
Nguyên Vô Ưu chỉ cảm thấy như có một đàn quạ đen nhốn nha nhốn nháo quác quác bay ngang đầu nàng.
Cuộc sống bình thản như chốn bồng lai tiên cảnh trên núi bởi vì sự xuất hiện của hai người Không Vô Hồn cùng Sở Tuyệt mà hoàn toàn không còn yên ả nữa.
Sáng sớm, Nguyên Vô Ưu ngồi trước cửa sổ chuẩn bị đọc sách khoảng một giờ như thường ngày, sau đó nàng sẽ ra đồng làm việc. Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện, muốn tĩnh tâm đọc sách chỉ sợ là một chuyện rất khó.
Trong sân chốc chốc lại truyền đến tiếng Không Vô Hồn đuổi gà chọc chó, còn có giọng nói đùa dai khi hắn chỉ huy Sở Tuyệt làm cái này cái kia, cùng với thỉnh thoảng lại vang lên giọng nói châm chọc khiêu khích của Chu Thanh Sắc.
Mượn câu nói thịnh hành mà nàng nghe được ở kiếp trước: nếu tiếng kêu của năm trăm con vịt có thể sánh bằng độ huyên náo của một người đàn bà, vậy thì mấy người trong sân vườn ít nhất cũng phải bằng một ngàn con vịt.
“Đầu gỗ, đừng đứng ngây ra đó thẩn thờ nữa, nhanh chóng đi giúp Chu sư huynh của người làm bữa sáng đi.” Không Vô Hồn không hề khách sáo mà ra lệnh cho đồ đệ của mình.
Khóe môi của Sở Tuyệt nhịn không được mà run rẩy một chút. Hắn cạn lời đối diện với ánh mắt uy hiếp để lộ ra khí thể “một ngày làm thầy, cả đời làm cha, con dám trái lời sư phụ xem” của Không Vô Hồn vài giây, sau đó mới im lặng đi đến phòng bếp.
“Tuy là đầu gỗ, nhưng tốt xấu cũng là một đầu gỗ biết tôn sư trọng đạo.” Không Vô Hồn cố ý hướng về phía Nguyên Vô Ưu ở ngoài cửa sổ mà lớn tiếng nói.
Bước chân đang tiến về phòng bếp của Sở Tuyệt khựng lại, ngay sau đó, hắn lập tức bình tĩnh như thường mà bước tiếp.
Nguyên Vô Ưu đỡ trán, âm thầm cảm thấy bất lực. Trong phòng bếp, Chu Thanh Sắc đã làm xong bữa sáng. Khi thấy Sở Tuyệt đi vào, ánh mắt hắn lóe lên, nhưng không để lộ cảm xúc ra ngoài giống hôm qua nữa. Không chỉ như thế, thái độ của hắn có thể nói là ôn hòa và nhẹ nhàng gật đầu chào Sở Tuyệt. Chỉ có điều, hắn không đợi Sở Tuyệt đáp lại đã bưng cơm nước vừa chuẩn bị xong ra ngoài phòng bếp, khiến người muốn xem cảnh hai hổ tranh chấp là Không Vô Hồn cực kỳ thất vọng.
“Vô Ưu, cơm làm xong rồi.”
Nguyên Vô Ưu khẽ thở dài một tiếng rồi đặt cuốn thẻ tre cả buổi sáng chưa đọc được chữ nào xuống, sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng. Trên bàn đá trong sân không chỉ bày biện cháo trắng dưa cải đầy đủ sắc hương, bên trong đồ đựng được làm từ bạc trắng hàng thật giá thật, lại còn chứa nước sạch để rửa tay. Sau khi Nguyên Vô Ưu rửa sạch tay, Chu Thanh Sắc rất tự nhiên đưa khăn trắng cho nàng.
Sở Tuyệt vừa bưng hai chén cơm bước ra thì thấy cử chỉ tự nhiên thân mật giữa hai người, bước chân của hắn dừng lại trong vô thức. Không Vô Hồn chắp hai tay ở sau lưng từ từ đi đến cạnh Sở Tuyệt, y đoạt lấy chén cơm trong tay hắn với thái độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rồi nhanh chóng hướng về phía bàn đá. Sau khi đặt thật mạnh bát cơm lên bàn, y mới làm ra vẻ vô cùng quen thuộc mà ngồi xuống, còn không quên kêu gọi đồ đệ đầu gỗ của mình một tiếng.
“Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đến đây nếm thử tay nghề Chu sư huynh của con đi.” Đối với đứa đồ đệ này, cho dù thật lòng ghét bỏ nó là một khúc gỗ, nhưng dù sao cũng đã nhận làm đệ tử rồi, người làm sư phụ như, đây không giúp cũng phải giúp thôi. Sở Tuyệt khép hờ đôi mắt, rồi trầm mặc bước qua ngồi xuống.
Chu Thanh Sắc buông mi nhấp một ngụm trà, hắn lại có thêm một nhận thức mới về độ mặt dày của đôi sư đồ này. Nguyên Vô Ưu thì ung dung dùng bữa, dường như chẳng hề có phản ứng gì với bầu không khí bế tắc bên cạnh mình.
Không Vô Hồn không để ý đến hai người còn lại, cả người y xiêu xiêu vẹo vẹo hướng về Nguyên Vô Ưu. Thấy nàng ăn thật nghiêm túc, y rất tò mò mà hỏi: “Vô Ưu nha đầu, ăn ngon không?”
Nguyên Vô Ưu gật đầu nhưng không nói gì.
Sở Tuyệt nhanh chóng liếc nhìn mấy món ăn trên bàn, thầm nghĩ chính mình cũng phải tìm cơ hội học tập phương diện này cho tốt. Chỉ là, khóe mắt hắn lướt sang Chu Thanh Sắc vẫn bình tĩnh thản nhiên cùng Vô Ưu từ đầu đến cuối xem hắn là không khí, trong lòng có chút buồn khổ, bản thân hắn còn cơ hội này sao?
Không quan tâm đến Không Vô Hồn rảnh rỗi kiếm chuyện, sau khi ăn no, Nguyên Vô Ưu ưu nhã lau miệng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hai đôi mắt, Chu Thanh Sắc lại rất tự nhiên mà đưa trà cho nàng.
Không Vô Hồn nhượng cao mày, ánh mắt thích thú thường xuyên chuyển động qua lại giữa ba con người đang ngồi, dường như có chút đăm chiêu. “Vô Ưu nha đầu, chừng nào người xuống núi?”
“Mười hai ngày nữa.”
Đôi tay pha trà của Chu Thanh Sắc hơi khựng lại. Hắn rõ ràng đang uống trà “khổ tận cam lai”, vậy tại sao lại đắng chát thế này? Nghe nàng nói vậy, ánh mắt ảm đạm của Sở Tuyệt khẽ bừng sáng lên. Không Võ Hồn nhìn lướt qua hai người có phản ứng khác nhau rồi nở nụ cười trầm thấp. Có lẽ, đầu gỗ Sở Tuyệt không phải hoàn toàn không có cơ hội. Nếu Chu Thanh Sắc thực sự đã bắt được trái tim của Nguyễn Vô Ưu, thái độ giữa hai người tuyệt đối sẽ không như thế này. Cũng chỉ có Sở Tuyệt mới buồn bã đau lòng vì sự thân mật tự nhiên giữa sư đồ bọn họ, còn thầm ghen tỵ ước ao đến sắp hộc máu.
Nếu như có một ngày Vô Ưu nha đầu cũng đối xử với Sở Tuyệt như vậy, chỉ sợ người làm sư phụ là y đây mới thật sự muốn hộc máu cho hắn xem.
Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, dù suy đoán không sai, vậy thì... y vẫn phải nhỏ vài giọt nước mắt đồng cảm cho đồ đệ đầu gỗ nhà mình. Khi đối mặt với tình cảm nam nữ, Nguyên Vô Ưu có chỗ nào giống với thiếu nữ như hoa như ngọc mới chớm nở tình đầu đâu? Nàng rõ ràng là một yêu nữ đa mưu túc trí mà.
Những người đàn ông yêu thích nàng thật sự là tự chuốc lấy đau khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...