Phượng Kinh Thiên

Mưa cứ rơi tí tách tí tách không ngừng, mưa dệt thành một tấm lưới trời, che phủ muôn vật từ trên không trung đến tận mặt đất.

Ở am Liên Vân, trong sảnh trước của Phật đường truyền đến1thanh âm tụng kinh của các ni tăng. Chư Phật từ bi, nếu đặt mình ở nơi đây, trái tim tăm tối của con người như bụi bặm được mưa gột rửa, dần dần trở nên trong vắt cùng8tĩnh lặng. Vương Tiểu Phù nhắm mắt, chắp tay quỳ lạy trong chúng Phật tử, miệng nàng lẩm bẩm kinh văn. Tuy sắc mặt nàng tái nhợt suy yếu, nhưng thần sắc lại lộ ra vẻ thanh thản cùng2bình tĩnh, hoàn toàn không biết có người đang nhìn mình. Cổ An An nhìn thấy tổ mẫu của mình đau buồn, rồi nghĩ đến biến cố xảy ra trong nhà, khóe mắt nàng cũng có chút chua xót.

“Tổ4mẫu, chúng ta trở về thôi.”

Cố lão thái thái thu hồi tầm mắt dừng trên người Vương Tiểu Phù, không, bây giờ nên gọi là Tịnh An, bà dùng khăn trắng đè lên khóe mắt, sau đó rời khỏi am ni cô dưới sự dìu đỡ của Cố An An. Cố Tam gia đang chờ trong khoảng sân bên ngoài am ni cô, thấy họ đi ra, lập tức vội vã tiến lên nghênh đón.

“Mẫu thân.”

“Về thôi.” Cố lão thái thái thở dài một tiếng, rồi bước lên xe ngựa.

Cố Tam gia quay đầu nhìn về phía am ni cô, sau khi thở dài một tiếng thì cũng rời đi. Cổ An An vén rèm xe lên, xuyên qua tấm lụa mỏng mà ngắm nhìn cảnh mưa bên ngoài mà sầu não. Mưa thấm hoa rơi, điêu tàn hiu hắt, làm tâm trạng nàng càng thêm ảm đạm.

Tổ mẫu đã lớn tuổi, nhưng vì chuyện của Tứ thúc, Tứ thẩm, bà bất chấp ngồi thuyền xe mệt nhọc mà tự mình lên Kinh để mang tro cốt của Tứ thúc, Tứ thẩm về Viễn Tây.

Lúc đoàn người của Cố Phủ trở lại Kinh thành từ am Liên Vân ở ngoại ô thì đã là hoàng hôn, may mà Cơn mưa suốt hai ngày liên tiếp cuối cùng cũng ngừng lại, trời quang mây tạnh, ráng chiều đẹp đẽ rực rỡ đến mê người. Cổ An An xuống xe ngựa trước để đỡ Cố lão thái thái xuống. Họ vừa vào phủ thì bắt gặp Toàn thúc đang dẫn người thu khăn tang phướn trắng lại. Thấy các nàng bước vào, ông tiến lên cung kính hành lễ: “Lão phu nhân.” “Tổ mẫu, đây là...” Đáy mắt Cố lão thái thái hiện lên sự xót thương, nhưng bà vẫn vỗ vỗ bàn tay của Cổ An An, rồi thản nhiên nói: “Đúng là nên thu lại rồi, suy cho cùng đây là phủ đệ của đại ca con.” Nơi này là Kinh thành, không phải Viễn Tây. Cổ An An mím môi lại, nàng có chút chán nản, cảm thấy chính mình thật ngốc.

Màn đêm buông xuống, Cổ Phủ vừa trải qua tang sự cực kỳ tĩnh mịch. Trong thư phòng vào lúc lên đèn, Cố Tam gia nhíu mày đặt chung trà trên tay xuống: “Lăng Nhi, YY không còn cách nào thật sao?” Trong giọng nói trầm thấp của Cố Lăng mang một chút chua xót: “Cha à, nếu vẫn còn cách, hài nhi há lại ngồi yên không quan tâm?”

Thật lâu sau, Cổ Tam gia mới thở dài một tiếng: “Lăng Nhi... hiện giờ Tứ thúc của con đã thành ra như vậy... Ôi!” “Cha, là do hài nhi vô năng.” Cố Lăng áy náy quỳ xuống. “Đây không phải là lỗi của con, Lăng Nhi mau đứng lên đi.”


Đợi khi Cổ Lăng đã đứng thẳng dậy, Cố Tam gia mới buồn bã nói: “Cha chưa làm quan, nhưng cũng không phải không hiểu đạo làm quan. YY được tổ phụ cùng tổ mẫu của con thương yêu, hiện giờ hai người họ đang phải chịu nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đậu xanh, cha vốn nghĩ rằng nếu có thể tìm được cách... để YY ở bên tổ mẫu của con thì cũng có thể an ủi được phần nào. Bây giờ xem ra, cha đã nghĩ quá đơn giản rồi, mà thôi, đây cũng là số mệnh của nhà đầu kia.”

Cổ Lăng cúi đầu không lên tiếng. Nếu như có thể, hắn cũng mong được như vậy, nhưng YY... Binh quyền gồm hai mươi vạn đại quân của Minh Vương còn không thể thay đổi được tâm ý của bệ hạ thì cũng đủ để thấy được thái độ của bệ hạ đối với YY rồi.

Hai cha con đều im lặng một lúc lâu, Cổ Tam gia mới nghĩ đến một chuyện quan trọng. Ông nhìn Cổ Lăng với sắc mặt nghiêm túc: “Lăng Nhi, con đã điều tra rõ chuyện này chưa?”

Tất nhiên Cố Lăng biết phụ thân đang hỏi gì, hắn rất chắc chắn mà gật đầu: “Hài nhi đã điều tra rõ rồi, chưa hề phát hiện bất cứ dấu vết nào cho thấy có người đang cố tình nhằm vào Cổ gia chúng ta.”

“Vậy chuyện Đào Hoa công tử và Đệ Ngũ Hạo gặp nhau quả thật chỉ là ngoài ý muốn sao?” Cố Tam gia vẫn có chút nghi ngờ. Cổ Lăng trầm mặc, hắn hiểu rất rõ, nếu nói toàn bộ việc này đều không có một chút yếu tố bên ngoài nào thì tất nhiên là điều không thể, bất luận là Đào Hoa công tử hay là Đệ Ngũ Hạo, họ đều biết rõ chuyện nhà của Cổ gia nhưng vẫn chọn nhúng tay vào, dĩ nhiên là có ý đồ khác.

Nhưng loại trừ những điều trên, thì về mặt bản chất, hắn vẫn tin rằng chuyện này thật sự chỉ là tình cờ thôi.

“Tiểu thư à, đêm đã khuya rồi, người nên đi nghỉ sớm thôi?” Lan ma ma bước vào Phật đường thấp giọng khuyên nhủ Cổ thái phi đang lễ Phật, nhưng trong lòng cũng không quá nắm chắc sẽ khuyên được tiểu thư nhà mình. Từ sau khi tiểu thư biết được chuyện của Tứ thiếu gia, người chẳng nói câu nào trong suốt những ngày qua, hết đêm đến ngày đều lễ Phật ở Phật đường khiến bà rất lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sức khỏe của tiểu thư nhất định không chịu nổi.

Cố thái phi mở mắt ra, trên gương mặt không chút thay đổi hiện lên vẻ tiều tụy mà son phấn không thể che lấp được. Lan ma ma tiến lên đỡ bà, chợt nghe thấy Cố thái phi lên tiếng. “Lan ma ma, có phải ta đã sai rồi không?” Mí mắt của Lan ma ma khẽ run lên, nhưng bà nhanh chóng đè xuống những dao động trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: “Tiểu thư không cần nghĩ nhiều nữa, trời không còn sớm...” Cổ thái phi cắt ngang lời của Lan ma ma với vẻ mặt đờ đẫn: “Lễ Phật đã hai mươi tám năm, nhưng ta chỉ tu Phật, mà không tu tâm. ALan à, có lẽ ta đã sai thật rồi.”

Cổ thái phi đẩy đôi tay đang đỡ mình của Lan ma ma ra, sau đó một mình rời khỏi Phật đường. Lan ma ma lo lắng nhìn Cổ thái phi, nhưng không dám nói gì thêm, chỉ có thể lẳng lặng đi theo phía sau bà. “Thật yên lặng.” Sau khi ra khỏi Phật đường, Cố thái phi ngắm nhìn viện tử rồi chợt lên tiếng. Xung quanh tĩnh lặng đến mức phảng phất như trong cả đất trời chỉ còn lại mỗi lồng giam lộng lẫy này, thế mà nhi tử của bà lại sống ở đây cả đời.

Cổ thái phi bất giác đi đến một nơi trong vô thức, nơi đây chính là Thần Viện mà Hoài vương từng sinh sống. Bà đứng ở bên ngoài, gương mặt không chút cảm xúc cuối cùng cũng có chút thay đổi, cả người đều bị bi thương cùng thể lương phủ kín.


Lan ma ma đi sau lưng Cố thái phi cũng cảm thấy cánh mũi chua xót, bà lén lút lau nước mắt.

“A Lan, ta sai rồi.” So với việc không được gặp người nhà, không được gặp con cháu, chuyện khiến bà càng đau khổ hơn chính là cái chết của Hàm Nhi.

Không có Hàm Nhi, bà chẳng có gì nữa, đến cả sống cũng mất đi ý nghĩa.

“Tiểu thư...” Lan ma mà nghẹn ngào.

“Cô mẫu.” Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên sau lưng chủ tớ hai người.

Cố thái phi không hề nhúc nhích, còn Lan ma ma lại lau đi nước mắt, rồi ngoảnh đầu nhìn người đến.

Cố YY một mình đứng trên hành lang sau lưng hai người, dưới ánh đèn le lói, một thân áo trắng làm nàng trở nên nổi bật.

Cố thái phi cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi: “YY, con có hối hận không?”

Cố YY cúi đầu, nàng che giấu đi một chút khó hiểu trong lòng mình: “Y Y không hối hận.” Đây là con đường do chính nàng chọn, nàng sẽ không hối hận. “Thế nhưng, cô mẫu hối hận rồi.” Cổ YY ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào bóng lưng của Cổ thái phi, đôi môi nàng khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không biết nói gì?

“Ta rất hối hận, ta không nên ích kỷ như vậy, ta không nên đồng ý cho con bước lên con đường không lối về, dù ta biết rõ con đường này cực khổ bao nhiêu!” Điều càng hối hận hơn là không nên để Hàm Nhi rời đi trong đau lòng.


Ánh mắt của Cố YY có chút chua xót, trong lòng nàng trào dâng một loại xúc động muốn rơi lệ. Nàng cố gắng chớp chớp mắt, ép buộc dòng nước mắt ấy quay ngược trở về, bởi nàng không cho phép mình khóc.

Thứ duy nhất mà nàng còn lại hiện giờ, chỉ có sự cố chấp trong lòng kia mà thôi.

Nàng không hối hận, cũng sẽ không cho phép bản thân hối hận. Đây là con đường mà nàng đã chấp nhất chọn, là tốt hay là xấu, nàng đều một mình gánh chịu. Chỉ cần nàng còn sống một ngày, nàng sẽ không cho phép mình đánh mất lòng cố chấp ấy. Vì nếu mất đi thứ duy nhất này, nàng biết rằng mình cũng không sống tiếp được nữa.

Buổi lâm triều ngày hôm sau.

Trên Nghị Chính Đại Điện, bản sớ của Cổ Lăng khiến tất cả mọi người trên đại điện đều âm thầm nín thở. Cố Lăng dâng tấu xin bệ hạ án chuẩn cho Cố lão phu nhân đến Hoài Vương Phủ thăm Cố thái phi. Trong đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Vô Ưu hiện lên nét lạnh lùng, nàng không hề lên tiếng, bầu không khí trên cả Nghị Chính Điện lại vô cùng ngưng trọng. Trăm quan văn võ, không một ai dám lên tiếng, đa số đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như chuyện không liên quan đến mình.

Bình Duệ, Lâm Duy Đường đều đã phụng chỉ đến biên ải nên không có mặt trong triều, vì thế khóe mắt của mọi người đều âm thầm nhìn về phía Văn Vô Hà, đồng thời cũng thầm phỏng đoán không biết Liêu Đề Hình có lên tiếng phụ họa hay không?

Liệu Thanh Vân và Cố Lặng là bạn thân tri kỷ của nhau, đây là chuyện cả triều đều biết, nhưng vụ án mà Liều đại nhân tiếp nhận gần đây có liên quan đến tri phủ Cổ Niệm Sơn của Thanh Khâu thuộc Viễn Tây. Tuy vụ án này không lên công đường để thẩm tra xử lý, nhưng cái chết của Cổ Niệm Sơn cũng khiến không ít người thầm kinh hãi.

Trong thời gian này, những ai không biết đầu đuôi câu chuyện đều đang phỏng đoán liệu Cổ Lăng và Liêu Thanh Vân có thể không hề khúc mắc mà qua lại với nhau nữa hay không?

Thực ra trong lòng Liêu Thanh Vân đã sớm dự đoán được thỉnh cầu của Cổ Lăng, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nhíu mày, không phải vì yêu cầu của Cố Lăng, mà là vì Cổ Lăng chọn cách dâng sớ ngay trên đại điện.

Có lẽ người khác không biết, nhưng Cố Lăng lại vô cùng hiểu rõ khúc mắc của bệ hạ với Cố thái phi. Việc Cố Lăng dâng sớ ngay trên điện chẳng phải là đang hạ quyết tâm làm khó bệ hạ sao? Ngay lúc đa số mọi người đều cho rằng bệ hạ sẽ không cân chuẩn, Nguyên Vô Ưu bỗng lên tiếng.

“Chuẩn tấu thỉnh cầu của Cổ khanh.”

“Tạ ơn bệ hạ.”


Không ít người đều liếc nhìn Văn Vô Hà, lại thấy hắn chẳng hề biến sắc, trong lòng của bọn họ đều đã nghĩ đến rất nhiều chuyện. Rõ ràng là bệ hạ không hài lòng, nhưng vẫn ân chuẩn thỉnh cầu của Cổ Lăng, điều này cũng đủ để chứng tỏ Cổ Lăng vẫn có trọng lượng trong lòng bệ hạ.

Bên ngoài cổng chính nơi các quan lại rời cung sau khi tan triều, Cố An An đang chờ đợi trong thấp thỏm bất an, tầm mắt tìm kiếm bóng dáng của Cổ Lăng trong biển người, rồi ánh mắt nàng chợt bừng sáng.

“Đại ca.”

Cổ Lăng hơi giật mình, ngay sau đó lập tức nhíu mày: “An An, sao muội lại ở đây?”

Tổ mẫu bảo muội đến đây đợi huynh.” Cổ Lăng rũ mắt, thản nhiên nói: “Bệ hạ ân chuẩn rồi.” “Vậy là quá tốt rồi, tổ mẫu nhất định sẽ vui lắm... Đại ca, huynh sao thế?” Sắc mặt của Cố An An chợt nghiệm lại, cẩn thận lên tiếng hỏi Cổ Lăng.

Cổ Lăng giương mắt nhìn vẻ buồn rầu mơ hồ của nàng rồi mỉm cười: “Không sao, Hình bộ còn có việc, An An, muội cùng tổ mẫu đến Hoài Vương Phủ thăm cô mẫu đi.”

“Muội biết rồi.” Cố An An gật đầu, sau đó lập tức quan tâm nói: “Đại ca, có phải bệ hạ đã trách cứ huynh không?” Nàng biết bệ hạ có khúc mắc với cô mẫu và YY tỷ, thế nên mới giam họ ở Hoài Vương Phủ. “Đừng ngây ngốc nữa, mau đi đi.” Cố Lăng cười nói.

Trong lòng Cổ An An có chút lo lắng, nhưng nàng cũng biết dù có hỏi tiếp thì cũng chẳng có kết quả gì, nên đành phải rời đi với đầy bụng tâm sự.

“Cố Lăng.” Bàn chân đang định cất bước của Cố Lăng khựng lại, sau đó hắn quay đầu nhìn Liệu Thanh Vân. “Có muốn đi uống một chén không?” Liệu Thanh Vân đưa ra lời mời.

Cố Lặng hơi sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý: “Được.” Mười lăm phút sau, ở sảnh bên của Hình bộ, hai người ngồi gần cửa sổ, trên tay đều cầm một chung trà.

“Uống một chén là uống trà.” Cố Lăng vừa pha trà vừa bật cười thành tiếng.

Liêu Thanh Vân chỉ lặng im dõi theo hắn mà không nói gì. Nụ cười trên mặt Cố Lăng dần dần biến mất, sau đó hắn nghiêm túc nói: “Thanh Vân, chuyện về Tứ thúc của ta, ta hiểu mà.” “Ta biết huynh hiểu, nhưng hôm nay ta tìm huynh là muốn nói với huynh, Cố Lăng, ta quyết định thành thân rồi.” Đôi tay của Cổ Lũng khẽ run lên khiến một ít nước trà tràn ra ngoài, nhưng hắn cũng không để ý, mà vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Liêu Thanh Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui