Cung điện đỏ thẫm, ngói lưu ly vàng rực, hàng hiện lầu các lộng lẫy, hành lang uốn khúc... Vô Ưu Cung càng trở nên tĩnh lặng trong bóng đêm, ngọn đèn lồng ấm áp mờ ảo tô điểm thêm màu sắc1mông lung huyền bí.
Ánh trăng non cong cong treo trên chòi gác tinh xảo của cung điện, phối hợp nhịp nhàng với dãy đèn lồng trong bức tường cao cao, chúng tỏa ra ánh sáng nhu hòa lại sáng ngời, chiếu rọi8vào Nguyên Vô Ưu đang một mình dạo bước trên hành lang dài.
Sắc khuya càng đậm, phảng phất như đất trời cũng lặng yên không một tiếng động. Nguyên Vô Ưu bất chợt dừng bước, tầm mắt nàng dừng ở một định2nghỉ chân không xa trước mặt, ánh mắt hoảng hốt thoáng hiện chút cô đơn. Hoài Vương Phủ cũng được, Vô Ưu Cung cũng được, thực ra bây giờ đối với nàng mà nói, đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Trên4đời này, người duy nhất mà nàng xem là bạn cũng đã rời bỏ nàng rồi. Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên bên tai làm Nguyên Vô Ưu giương mắt nhìn, nàng mỉm cười: “Suýt chút nữa ta quên mất, người ở bên cạnh ta còn có Tiểu Đào Tử ngươi nữa.” Bóng dáng của Đào Dao xuất hiện trong đêm tối, ánh mắt ông nhìn nàng mang theo nhàn nhạt phức tạp. Nguyên Vô Ưu chầm chậm hướng đến đình nghỉ chân, sau đó nàng ngồi xuống, rồi chỉ vào vị trí cạnh mình: “Ngồi đi, trò chuyện cùng ta một lát.”
Đào Dao không từ chối mà ngồi xuống theo yêu cầu của Nguyên Vô Ưu, nhưng chỉ lặng lẽ nhìn nàng mà không nói gì.
Nguyên Vô Ưu nghiêng mặt nhìn ông: “Tiểu Đào Tử, ta là người thế nào?”
Đào Dào bình tĩnh dõi theo nàng: “Chủ tử muốn nghe thật sao?”
“Ừ, nói đi.”
Đào Dao rũ mi che lại đôi mắt, dường như trầm ngâm lại dường như chần chừ.
Nguyên Vô Ưu thu hồi tầm mắt dừng trên người ông, chuyển sang nhìn về phía bóng tối.
“Trái tim của chủ tử đã đóng chặt rồi.”
“Ngươi cũng cảm thấy ta cô đơn hiu quạnh à?” Đào Dao lại lắc đầu, ông buông mắt nhìn xuống, rồi nói với giọng điệu kính cẩn: “Không, thuộc hạ không cảm thấy chủ tử cô đơn hiu quạnh, bởi vì đây chính là điều mà người muốn.” Nhưng ngay sau đó, ông lại không sợ chết mà nói thêm: “Đã đóng chặt trái tim, tất nhiên sẽ ngăn cản mọi thứ ở ngoài cửa trái tim. Mà không tiếp nhận, thì sẽ không có tình cảm, cũng sẽ không bị tổn thương. Theo thuộc hạ thấy, trái tim của chủ tử quả thật quá yếu đuối.”
Nguyên Vô Ưu giương mắt nhìn ông, rồi cười mà như không cười nói: “Yếu đuối? Tiểu Đào Tử, người dùng hai chữ yếu đuối để miêu tả ta sao?”
Đào Dao làm như không nghe thấy lời nàng, vẫn cứ rũ mắt nói tiếp: “Trái tim của chủ tử bởi vì yếu đuối mà hèn nhát, người không cho phép bản thân mở cửa trái tim, không cho phép bản thân đón nhận kẻ có thể gây ảnh hưởng đến mình, người thậm chí khiến trái tim của mình chết lặng.”
Khóe miệng cười mà như không cười của Nguyên Vô Ưu có chút cương cứng lại.
Lúc này, Đào Dao mới ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Thế nhưng... trí tuệ của chủ tử quá mạnh mẽ. Trí tuệ cùng với lòng tự cường tự tôn của người khiến người không cho phép bản thân yếu đuối cùng hèn nhát. Vì vậy, người khắc nghiệt với chính mình, mạnh mẽ ép buộc sự yếu đuối và hèn nhát trong lòng hóa thành đắc chí cùng tự do, bắt bản thân thoát khỏi tình yêu tầm thường của thế gian, bắt bản thân không cần, không để ý. Nhưng thực ra, chủ tử hoàn toàn là đang giấu đầu hở đuôi, mà những người thực sự muốn đối xử với chủ tử bằng cả tấm lòng nhất định sẽ hiểu.”
Sắc mặt của Nguyên Vô Ưu chợt trở nên lạnh nhạt: “Những lời này là do chính người nghĩ ra?”
Đào Dao đứng dậy cung kính hành lễ: “Thuộc hạ biết không giấu được chủ tử. Những lời này là vương gia từng dặn dò thuộc hạ, để thuộc hạ nói cho chủ tử nghe vào cơ hội thích hợp. Vương gia nói, chính vì thế gian hiếm ai trí tuệ như chủ tử, nên chủ tử mới quên mất bản thân mình.”
Bởi vì nhắc đến Hoài vương, tâm trí của Nguyên Vô Ưu nhất thời trở nên hoảng hốt.
Nàng không nói gì cả, chỉ đứng dậy rồi quay lưng về phía Đào Dao. Ánh sáng nhu hòa của dãy đèn lồng dưới đình nghỉ chân chiếu rọi vào nàng, y phục nhẹ nhàng, hoa mỹ phi phàm, nhưng lại không rườm rà, tóc đen sắp dài đến vai nhẹ nhàng rơi rớt trên bờ vai của nàng, đơn giản khác lạ nhưng lại không hề làm giảm vẻ xinh đẹp.
Đào Dào nhìn Nguyên Vô Ưu, ông bất chợt rất muốn hỏi nàng một câu, chẳng lẽ nàng không nhận thấy tình cảm mà vương gia dành cho nàng một chút nào sao?
“Tiểu Đào Tử cho rằng hôm nay là thời cơ thích hợp? Thế nên mới nói những lời này với ta?” Nguyên Vô Ưu đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đào Dao chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, không biết nét mặt lúc này của nàng như thế nào. Nhưng khi nàng hỏi câu này, ông đã biết mình không phụ sự nhờ vả của vương gia. “Trái tim của chủ tử mất bình tĩnh rồi, thế nên thuộc hạ cho rằng đây là thời cơ thích hợp nhất.” Nguyên Vô Ưu không lên tiếng phủ nhận câu nói của Đào Dao, chỉ ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh đêm, không biết đang nghĩ chuyện gì, qua một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng: “Để ta yên tĩnh một mình.”
“Vâng.” Đào Dao có chút mong chờ mà nhìn thoáng qua nàng, sau đó ông cung kính lui xuống, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Một mình Nguyên Vô Ưu hoảng hốt đứng ở đó suy nghĩ đến thẫn thờ. Giờ này phút này, nàng không cách nào làm rõ toàn bộ tâm trạng của mình.
Một vài chấn động cùng sóng lớn khiến nàng không thể nhanh chóng có được câu trả lời.
Mười năm trước, khi nàng vẫn chưa kịp thoát khỏi sự tàn phá do kiếp trước đem đến, thì nàng lại phải nghênh đón một cuộc đời mới mà nàng chẳng hề ao ước. Nàng quyết định cách sống của đời này dựa vào bản năng, thế nên, nàng đã gặp được Hoài vương. Nàng vươn tay với hắn, sự đón nhận của hắn cũng đổi lấy sự đón nhận của nàng. Vì lợi ích mà đón nhận, vì đón nhận mà thẳng thắn, vì thẳng thắn mà trung thành, thậm chí là quan tâm đối phương... Thực ra, ngay từ khoảnh khắc mà hai người tiếp nhận lẫn nhau, thì họ đều đã bước vào một nơi nào đó trong lòng đối phương rồi.
Nàng nghĩ rằng, linh hồn của bản thân là một miệng giếng cạn khô, không hề có sức sống, nhưng trong thời gian sống chung với hắn, nàng đã dần dần trả giá tình cảm của mình.
Nếu nàng vẫn có thể có tình thân cùng tình bạn, thì tại sao lại cứ cố chấp không có tình yêu?
Thật sự là không có sao? Hay là như Hoài vương đã nói, bởi vì nàng hèn nhát mà không dám có? Nguyên Vô Ưu khẽ vươn tay vỗ về lồng ngực, rồi ngẩn ngơ tự hỏi trong im lặng.
Cũng ngay lúc đó, dưới cùng một vầng trăng non, trên gò núi ở doanh trại Bắc Kiều Quan của nước Sở, trong không khí tỏa ra hương rượu nhàn nhạt. Ánh lửa của doanh trại ở xa xa khiến nơi đây sáng rực như ban ngày, cũng khiến trên gò núi vốn dĩ tối đen điểm thêm một chút ánh sáng mơ hồ.
Mái tóc bạc trắng của Sở Tuyệt cực kỳ nổi bật trong ánh sáng lờ mờ, dáng vẻ của hai người thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm tối: “Ngươi cứ vậy mà tuyên chiến sao?” Giọng nói của Sở Nghị vang lên rõ ràng.
Sở Tuyệt vẫn cứ dửng dưng uống rượu của mình, giống như không nghe thấy gì mà ngoảnh mặt làm ngơ. Thanh âm của Sở Nghị bất chợt có chút buồn bực: “Vương gia khinh thường A Nghị đến thế sao?”
Giọng nói của Sở Tuyệt giờ đây mới vang lên: “Thời gian mà người đi theo bản vương gia nhập quân đội cũng không coi là ngắn ngủi, ngươi biết rằng bản vương có quyền này, cũng có tư cách này.”
“Nhưng người đây là đang có rắp tâm khác...” Giọng nói của Sở Nghị hơi khựng lại, sau đó có chút căng thẳng: “Người không hề lo lắng lỡ như nước Đại Nguyên và nước Chu liên minh với nhau tấn công nước Sở sao, đến lúc đó kết cục của chúng ta là gì? Chắc vương gia cũng biết rõ nhi!”
“...” Sở Tuyệt không lên tiếng.
Sở Nghị lại nói: “Trong Kinh thành truyền tin tức đến, hoàng thượng rất bất mãn và tức giận với phương pháp chiến lược của người. Ngài không tiếc bỏ xuống chính sự trong Kinh để lại đích thân đến Bắc Kiều Quan một lần nữa. Theo lộ trình thì có lẽ mai hay mốt gì đó là đến rồi.”
“...” Sở Tuyệt uống một ngụm rượu, mắt điếc tai ngơ với lời nói của Sở Nghị.
Sự lạnh nhạt phớt lờ của Sở Tuyệt khiến Sở Nghị phẫn nộ, hắn gầm nhẹ: “Hoàng thượng đích thân đến đây nhất định là bởi vì bất mãn với hành vi lấy việc công làm chuyện riêng, đem vận mệnh của cả nước Sở ra làm trò đùa đầy hoang đường của người. Vương gia đừng quên, hoàng thượng mới là vua của một nước, hoàng thượng có thể tước đoạt quyền lợi và tư cách của người bất cứ lúc nào.”
Cuối cùng Sở Tuyệt cũng có phản ứng, hắn cất lên giọng nói lạnh lùng cùng thờ ơ: “Tại sao bản vương nghe xong lại có chút khó hiểu nhỉ?”
“Cái gì?” Sở Nghị nhíu mày quay đầu lại, nhưng lập tức trở nên sửng sốt, bởi vì trong bóng tối mờ ảo, đôi mắt của Sở Tuyệt tỏa ra ánh sáng lạnh buốt tàn bạo, đang nhìn chằm chằm vào hắn. “Tại sao bản vương lại cảm thấy A Nghị người đang lo lắng cho bản vương chứ?” Sở Nghị bình tĩnh hỏi vặn lại: “Lẽ nào ta không thể quan tâm Thất vương huynh sao?”
“Khi ý kiến giữa hoàng thượng và bản vương không đồng nhất với nhau, về công về tư, về tình về lý, chẳng phải ngươi nên đứng về phía hoàng thượng sao? Hơn nữa, nếu người đã biết rõ bản vương có rắp tâm khác, người chủ trương chiến tranh với nước Đại Nguyên lại không hề phản đối phương châm chiến lược của bản vương, tại sao thế?”
“Ta...” Sở Nghị bị hỏi đến nghẹn lời. Sở Tuyệt lại tiếp tục uống rượu, làm như không nhìn thấy Sở Nghị bỗng cứng nhắc như đá bên cạnh mình. Thật lâu sau, Sở Nghị mới lên tiếng, chỉ là hắn không hề cố ý che giấu cảm xúc phức tạp cùng khó hiểu trong giọng nói của mình: “Người thừa nhận ngươi có rắp tâm khác.”
Ánh mắt rét buốt của Sở Tuyệt lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Thừa nhận thì thế nào?”
“Ta không tin người sẽ vì tư lợi của bản thân mà không màng sự sống chết của trăm triệu dân chúng nước Sở.” Cuối cùng, Sở Nghị không quanh co nữa mà trực tiếp hỏi thẳng vấn đề bản thân muốn hỏi nhất: “Thế nên, người dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà khẳng định rằng nước Đại Nguyên và nước Chu sẽ không liên minh tấn công nước Sở?”
Sở Tuyệt không trả lời, ánh sáng lạnh bằng nơi đáy mắt của hắn lại càng thâm trầm trong bóng đêm.
Sở Nghị nhìn chằm chằm vào mái đầu tuyết trắng của Sở Tuyệt: “Người đời ai ai đều biết nàng đã tổn thương người sau bao nhiêu, thế mà người vẫn không chịu hết hy vọng, người muốn lợi dụng lòng không cam của hoàng thượng, dùng cơ nghiệp mấy trăm năm của nước Sở, sống chết của hàng triệu dân chúng để đặt một ván cược hào phóng như vậy sao? Đều là con cháu trong hoàng thất, đưa mắt nhìn khắp văn võ cả triều, Sở Nghị ta chỉ kính phục một mình người, tại sao thể: Đó là bởi vì người bảo vệ lãnh thổ biên cương như một Chiến Thần, buộc kẻ thù bên ngoài không dám đến xâm phạm nước ta. Nhưng bây giờ... thậm chí ta không thể hiểu nổi, cho dù người chắc chắn mình sẽ thắng, vậy người nói cho ta nghe, người thắng được gì? Thắng được sự tức giận của nàng đối với người? Hay thẳng được lòng ăn năn cắn rứt của nàng? Nhưng lỡ như thua thì sao? Người không trả nổi cái giá này đâu!”
“Đúng vậy, trẫm cũng muốn biết để dựa vào đâu mà cho rằng sẽ không thua?” Một thanh âm lạnh lùng uy nghiêm bỗng nhiên vang lên sau lưng hai người.
Sở Nghị khiếp sợ: “Hoàng thượng?”
Trên sườn núi tối tăm, theo thân ảnh của Sở Hồng xuất hiện, ám vệ đứng sau lưng hắn cũng thắp sáng bó đuốc trên tay, chiếu sáng toàn bộ con dốc.
“A Nghị tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng...”
Sở Hồng quyết đoán phất tay đánh gảy lời nói của Sở Nghị: “A Nghị, ngươi lui xuống đi, trẫm muốn nói chuyện rõ ràng với chiến vương.” “Vâng.” Lúc Sở Nghị cung kính cúi đầu lui xuống còn âm thầm liếc nhìn Sở Tuyệt một cái, nhưng thấy sắc mặt của Sở Tuyệt không hề thay đổi, cũng chẳng bất ngờ vì gặp Sở Hồng, Sở Nghị không khỏi nhíu mày lại, hắn đã nhận ra hoàng thượng xuất hiện từ sớm rồi?
Sau khi ngồi xuống chiếc ghế mà thị vệ mang đến, Sở Hồng mới lạnh lùng nhìn Sở Tuyệt vì sự xuất hiện của hắn mà từ ngồi thành quỳ, hắn gần như là nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Nói cho trẫm, những lời A Nghị nói lúc nãy đều đã sai lầm. Đệ không hề vì tư lợi của bản thân mà đem giang sơn của trẫm đi đánh cược sự quan tâm của một người phụ nữ. Để làm như vậy, là muốn để phòng nước Chu thừa cơ xông vào.”
Đôi mắt rũ xuống của Sở Tuyệt chầm chậm nâng lên: “A Nghị nói không sai.” “Đệ... Chiến vương, đệ quả là to gan, để cho rằng trẫm không dám giết đệ thật sao?” Sở Hồng nắm chặt lấy tay vịn của ghế, gân xanh nổi trên tay và trán, cho thấy rõ hắn đang điên cuồng tức giận. “Đúng là thần đệ có rắp tâm khác, cũng không phủ nhận chuyện mình đem thứ quan trọng nhất trong sinh mạng để đánh cuộc một lần nhìn thẳng của nàng. Thế nhưng, điều này không có nghĩa là thần đệ sẽ thua, mà cho dù có thua, cũng không phải thần đệ không trả giá nổi.” Sở Hồng bỗng chốc híp mắt lại: “Đệ... có ý gì?”
Sở Tuyệt không trả lời Sở Hồng mà chỉ buồng mắt xuống, âm thầm cảm nhận nỗi chua xót và nhức nhối âm ỉ không thể gạt bỏ trong lòng mình, hắn chợt đổi đề tài: “Nếu như đệ thắng, vậy thì hoàng huynh, huynh phải mãi mãi từ bỏ lòng không cam của mình đối với nàng.”
Lửa giận vừa mới đè xuống của Sở Hồng lại hừng hực xông thẳng lên não, làm hắn suýt chút nữa đã cắn nát lợi: “Đệ đang đe dọa trẫm sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...