Mà trong các tướng sĩ có mặt ở đây, những người muốn chiến tranh với nước Đại Nguyên đã chiếm bảy phần.
Sở Hồng giương mắt nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Sở Nghị đang buông mi nên không nhìn thấy nét mặt rồi hỏi: “Sở Nghị, ngươi nghĩ sao?” Sở Nghị thì lại đang suy nghĩ thất thần, từ sau khi nghe nói nữ để Đại Nguyên chính là thánh tăng Lam Vân, hắn đã không thể kiềm chế được chính mình, trong đầu một lần lại một lần1hiện lên dáng vẻ thánh tăng như ma như yêu ấy biến thành nữ nhi, còn là một nữ đế cao quý. Hắn thật hối hận khi người đi sứ không phải là mình, bởi nếu là vậy thì hắn đã có thể tận mắt chứng kiến dung mạo của nàng rồi. Sở Nghị cũng không kiếm được khát vọng rất muốn rất muốn gặp lại nàng một lần nữa trong lòng mình.
Sắc mặt Sở Hồng nghiêm lại khi thấy người trước mắt đang lơ đãng, hắn không cất cao tiếng nói nhưng8lại vô cùng cao nghiêm đáng sợ: “A Nghị.”
“Tiểu vương gia.” Người bên cạnh Sở Nghị cũng cẩn thận nhắc nhở hắn. Sở Nghị vội vã bước ra khỏi hàng, quỳ một gối xuống đất: “Hoàng thượng.”
Sở Hồng híp mắt dõi theo Sở Nghị, không hề truy cứu chuyện hắn thất thần lúc nãy mà chỉ hỏi lại lần nữa: “Về chiến sự với nước Đại Nguyên, ngươi muốn đánh hay muốn hòa?”
“Mạt tướng...” Sở Nghị bất chợt cảm thấy như mắc phải xương cá nơi cổ họng, miệng lưỡi cũng khô khan2cực kỳ.
Sở Hồng híp mắt lại, con người của hắn nhuốm lạnh: “Thế nào?” Sở Nghị mím lại đôi môi có chút khô khốc: “Bẩm bệ hạ, mạt tướng... muốn đánh.” Sau khi dứt lời, Sở Nghị lập tức cúi đầu với tâm trạng rất nặng nề. Hắn rất rõ ràng hại từ “muốn đánh” thốt ra từ miệng mình có ý nghĩa gì, e rằng tám chín trên mười phần hắn sẽ là một trong những chủ tướng trong cuộc chiến tranh với nước Đại Nguyên. Vẻ mặt của Sở Hồng dịu4xuống, sau đó hài lòng gật đầu. Đến khi Sở Nghị ngẩng đầu lên lại, nét mặt của Sở Hồng đã trở nên dứt khoát và kiên quyết, nhưng ngay khi hắn định mở miệng, bỗng có một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến người ta lập tức cảm giác như bước vào mùa đông giá rét thấu xương.
“Bản soái không đồng ý chiến tranh.”
“Chủ soái.”
“Vương gia.”
Mọi người ở đại sảnh trừ Sở Hồng ra đều xúc động vui mừng mà hướng tầm mắt theo tiếng nói, nhưng khi nhìn thấy người tay cầm bình rượu đang lảo đảo bước vào, trong mắt ai nấy đều hiện lên khổ sở, cùng với phẫn nộ. Vương gia của bọn họ là nhân vật oai phong ra sao, bây giờ lại bị một cô gái tổn thương thành thế này, mà cô gái ấy thậm chí không có một chút áy náy nào. Sở Tuyệt nghiêng trái ngã phải bước vào, đôi mắt của hắn trống rỗng không chút sóng gợn, như một hồ nước lặng.
“Chiến tranh cùng nước Đại Nguyên là mạo hiểm được ăn cả ngã về không, cực kỳ phiêu lưu với nước Sở, cớ gì phải làm vậy? Thế vạc ba chân chung sống hoà bình hơn mười năm không tốt sao?” Sở Tuyệt đứng cũng đứng không vững, nhưng lời nói vẫn cực kỳ trầm ổn, có trật tự. Trên trán Sở Hồng nổi đầy gân xanh, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn nắm chặt tay lại, chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Chung sống hòa bình hơn mười năm? Sau đó thì sao? Mặc kệ nước Đại Nguyên và nước Chu bành trướng, mặc kệ chúng ta sinh sống giữ kẽ hở của hai nước, thậm chí mặc kệ bọn họ chiếm đoạt à? Xem ra đi đã say thật rồi.”
“Thần đệ rất tỉnh táo.” Say rượu chẳng qua chỉ là cơ thể của hắn, còn trái tim của hắn vẫn tỉnh táo minh mẫn vô cùng. Hắn muốn say, muốn trái tim mình cũng say theo, nhưng dù cho hắn uống nhiều bao nhiêu, trái tim hắn cũng không thể say được.
“Trẫm đã quyết định muốn chiến tranh với nước Đại Nguyên, trẫm thông cảm cho suy nghĩ không muốn chiến với nước Đại Nguyên của đệ. Đệ hãy đến trấn giữ ở Đồng Quan để đối phó với nước Chu cho trẫm, trẫm sẽ tự mình trấn thủ nơi đây.”
“Các ngươi lui xuống hết đi.” Sở Tuyệt rót một ngụm rượu, bỗng nhiên lạnh giọng ra lệnh. Những tướng sĩ ở đây đều là thuộc hạ của Sở Tuyệt, nên tất nhiên đều nghe mệnh lệnh của hắn, họ không nói hai lời mà đứng dậy đi xuống.
Tiểu Mạc Tử đứng cạnh Sở Hồng có chút không dám nhìn chủ tử nhà mình, cuối cùng vẫn dùng mắt để xin chỉ thị có cần lên tiếng hay không? Sở Hồng chau mày, nhưng cũng không ngăn cản. Ánh mắt phức tạp của Sở Nghị nhìn thoáng qua Sở Tuyệt, rồi mới rũ mắt lui xuống.
Toàn bộ đại sảnh trống trải lại vắng lặng, Sở Hồng ngồi ở vị trí chủ soái, ánh mắt âm u của hắn khi nhìn đến mái tóc bạc trắng như tuyết của Sở Tuyệt, hai tay lặng lẽ nắm chặt, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa: “Đi muốn nói gì?” Sở Tuyệt có hơi đúng không vững, hắn loạng choạng bước tới chiếc ghế cách mình gần nhất rồi ngồi xuống, sau đó ôm lấy bình rượu rồi lại tiếp tục ra sức rót vài hớp, không chút biểu cảm lên tiếng: “Hoàng huynh cần gì phải hành động theo cảm tính?”
Sở Hồng cắn răng: “Trẫm không có hành động theo cảm tính, trẫm là vì tương lai của nước Sở.”
“Huynh không có.” Ánh mắt Sở Tuyệt mơ mơ màng màng ôm lấy bình rượu, quả quyết lên tiếng: “Huynh không có vì nước Sở, huynh đang vì chính mình.”
“Đệ hỗn xược.” Đôi tay Sở Hồng xiết chặt lấy tay vịn của chiếc ghế.
Sở Tuyệt ném xuống chiếc bình không đã cạn rượu, gương mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt lại trống rỗng, nhìn về gương mặt xanh mát của Sở Hồng, lạnh lùng lên tiếng: “Huynh muốn xuất binh là vì khó dằn lại nổi thẹn quá hóa giận của huynh khi biết nàng đã lừa dối, huynh là vì tư lợi muốn dùng vũ lực để có được nàng. Hoàng huynh à, ta là chủ soái của ba quân, mà nàng là người ta yêu, cho nên về công về tư, ta sẽ không cho phép huynh làm như vậy.”
“Ngươi lớn mật.” Sở Hồng xanh mặt, sau đó mạnh mẽ đứng dậy tức giận chỉ vào Sở Tuyệt, rồi hét lớn: “Người đâu.” Nhóm cầm quân thị vệ theo Sở Hồng đến đây đều xông vào trong nháy mắt.
Sở Hồng nhìn chằm chằm Sở Tuyệt: “Bắt lấy Chiến vương cho trẫm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...