Bạch Lang bước ra, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của những người đang chờ bên ngoài, chỉ biết chán nản lắc đầu. “Chết tiệt.” Hắc Hổ vung nắm đấm nện mạnh lên cột đá ở bên cạnh, lập tức nghe thấy tiếng rên nứt rạn thống khổ vô cùng rõ rệt của cây cột tội nghiệp.
Những người còn lại dường như đều có1chung một tâm trạng bức xúc và phẫn nộ, không hẹn mà đồng loạt quay người nhìn về hướng Sở Nghị. Giờ đây, hắn vẫn lặng lẽ đứng yên ở một góc sân, tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên trời. “Tiểu vương gia, các ngài còn chần chừ gì nữa chứ ạ? Sao còn không màu phát binh đi.”
“Lão Hắc ta muốn tham chiến,8ta nguyện lòng tiên phong, kiên quyết đánh đuổi sạch bọn nước Đại Nguyên.” “Ta cũng muốn tham gia.” Sở Nghị giống như không hề nghe thấy những tiếng thét kích động hung hăng của đám người họ, vẫn một mình xuất thần, ngây ngốc ngước mặt nhìn trời.
Tâm tình của Bạch Lang giờ đây cũng chẳng khác gì những người kia, nhưng vẫn phải lên2tiếng động viên, giúp mọi người bình tĩnh trở lại.
Phải mất rất lâu sau hắn mới có thể khuyên nhủ được đám quân tướng đang kích động. Sau đó, hắn hơi nghiệm mặt nhìn qua Sở Nghị từ nãy đến giờ vẫn cứ ngắm nhìn bầu trời đến mê mẩn đầu óc, chắp tay cáo lỗi: “Xin tiểu vương gia lượng thứ cho.”
Sở Nghị nghe thấy4liền trấn định tinh thần, sắc mặt hắn vô cùng phức tạp, hắn lên tiếng hỏi: “Hắn sao rồi?”
Bạch Lang ngây người, nhưng vẫn phản ứng lại rất nhanh, lập tức rũ mi thấp giọng đáp lời: “Vương gia ngài ấy... tinh thần bây giờ khá sa sút ạ.” Nói tinh thần sa sút vẫn còn là nói giảm nói tránh, vương gia dụng rượu làm tê liệt chính mình, hận không thể say đến chết, say đến nỗi vĩnh viễn không thể thanh tỉnh cũng cam lòng.
Đáy mắt Sở Nghị thoáng vụt qua một tia mê li, mơ màng, nữ đế nước Đại Nguyên ấy vậy mà lại chính là hắn sao? Thánh tăng Lam Vân là công chúa Vô Ưu của nước Đại Nguyên ngày xưa, giờ đây lại chính là nữ đế Đức Nguyên. Bạch Lang không chú tâm đến nét bàng hoàng mơ hồ trên khuôn mặt Sở Nghị, hắn cúi đầu, tự mình chìm vào những dòng suy nghĩ miên man của chính mình.
Thật lâu sau đó, Sở Nghị mới lạnh lùng lên tiếng: “Bạch Lang tướng quân, ngươi nói xem, hoàng thượng sẽ xuất binh tấn công nước Đại Nguyên chứ?”
“Chuyện này..” Bạch Lang kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng trước mặt hắn lại chỉ là bóng lưng đơn độc của Sở Nghị. Sau khi do dự một lát, hắn vẫn lựa chọn giữ vững ý kiến trả lời rằng: “Mạt tướng sao dám ngông cuồng tự mình phán đoán thánh chỉ.” Ngay từ trước, Dã Lang đã sớm vì chuyện này mà hổi Kinh thỉnh chỉ, hắn đã tính toán trước cả hành trình, ý chỉ của hoàng thượng trong hai ngày này hẳn sẽ đến được Bắc Kiều Quan, là chiến hay hoà, tất cả rồi cũng sẽ rõ ràng thôi.
Sở Nghị khẽ nhếch miệng nhưng lại chẳng nói lời nào, chỉ sải bước đi ra ngoài.
Bạch Lang nhìn theo bóng lưng hắn, tiểu vương gia quan tâm đến vấn đề này, lẽ nào là vì lo lắng chuyện chiến sự ư?
Thế nhưng, khi Sở Nghị chỉ mới đi được vài bước thì phía trước vang lên tiếng thông báo rằng hoàng thượng đã giá đáo.
Bước chân Sở Nghị lập tức khựng lại, giây tiếp theo liển bước nhanh ra ngoài, Bạch Lang cũng vội vàng chạy ra nghênh giá.
Hai người vẫn chưa ra khỏi vườn đã thấy một đoàn người bước từng bước lớn nhanh chóng tiến vào sân, người đàn ông đi đầu không ai khác chính là hoàng đế nước Sở - Sở Hồng. “Sở Nghị tham kiến hoàng thượng.”
“Bạch Lang tham kiến hoàng thượng.”
Sở Hồng dừng bước, hắn hít sâu một hơi, sắc mặt trầm lặng tựa làn nước: “Người đâu rồi?”
Sở Nghị cúi thấp đầu không nói gì, Bạch Lang đứng bên cạnh liền đáp rằng: “Hồi hoàng thượng, vương gia đang ở trong phòng ạ.” Bờ môi Sở Hồng vô giác mím chặt lại thành một đường thẳng, sau đó hắn bước nhanh đến rồi giơ tay đẩy mạnh cánh cửa phòng nãy giờ vẫn khép chặt, thậm chí quên mất phải để hai người đang quỳ gối dưới đất kia bình thân, rốt cuộc vẫn phải nhờ đến Tiểu Mạc Tử luôn theo sát sau hắn, biết thức thời hành sự, hai người họ khi ấy mới được phép đứng dậy. Sở Hồng đẩy cửa, mùi rượu trong phòng toả ra nồng nặc xộc thẳng vào khứu giác đến mức khiến bước chân hắn đình trệ tại chỗ.
“Hoàng thượng, nô tài có nên đi mời Chiến vương ra không ạ?” Tiểu Mạc Tử thấp giọng xin chỉ thị.
“Không cần, các ngươi hãy chờ ở bên ngoài.” Nói dứt lời, Sở Hồng liền đi vào trong.
Trong gian phòng rộng lớn khắp nơi toàn là những vò rượu nằm ngổn ngang, hắn thấy một người đàn ông tóc bạc trắng say mèm đến mắt nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự đang ngồi sụp dưới đất, dựa người vào bức tường gần sát cửa sổ, cảnh tượng trước mắt khiến cơ mặt Sở Hồng trong phút chốc trở nên căng cứng, hắn nghiến chặt răng. Tuy rằng trước đó đã nghe Dã Lang nói qua, nhưng đến lúc tận mắt chứng kiến trái tim hắn lại đau đớn tựa như bị một tảng đá nóng rực đè lên vây.
Nhưng ngay sau đó, một ngọn lửa phẫn nộ cuồng phong liền bao phủ đôi mắt hắn, hắn tiến lên phía trước, bộ dạng hung hăng đá con người đang say khướt bất tỉnh kia.
“Tỉnh dậy ngay, Sở Tuyệt, ngươi tỉnh ngay cho trẫm.” Hắn đá thật lâu, lực chân mỗi lúc một mạnh hơn, Sở Hồng thậm chí vì trong lòng quá tức giận, cũng chẳng màng chi đến chuyện phải khống chế sức lực của bản thân, nhưng kể cả như vậy, Sở Tuyệt ngoại trừ bị hắn tuỳ ý đạp cho nghiêng ngả rồi ngã sõng soài dưới đất, thì thân thể giống hệt như của một kẻ đã chết, bất động bại liệt trước những đòn đá dồn dập, không hề có bất kỳ phản ứng nào khác.
Sở Hồng ngưng động tác, khẽ nhắm lại đôi mắt vừa đau xót vừa chua chát, đến khi hắn mở mắt ra, con người vẫn lại bị che lấp bởi hung quang sắc bén, dữ dội. “Người đâu, mang nước đến đây.” Sở Hồng dường như đang bị lửa giận thiêu đốt, hắn hét lớn ra lệnh.
“Tuân lệnh, hoàng thượng.” Người hầu ngoài của một khắc cũng không dám cẩu thả lười biếng.
Rất nhanh sau đó, cửa lớn bị đẩy ra, sau đó xuất hiện khá nhiều thị vệ cầm theo những thùng lớn đầy nước tiến vào phòng.
“Dội nước cho hẳn tỉnh lại cho trẫm.”
Thị vệ nhìn người đang nằm dài trên mặt đất, ai cũng ngây ngốc, người tóc bạc trắng rũ rượt say khướt này chính là... Chiến Thần vương của nước Sở bọn hắn đây sao? “Điếc hết rồi có phải không? Mau dội nước cho trẫm.”
“Vâng, hoàng thượng.”
Mấy thị vệ mặc dù vẫn còn khá ngơ ngác, nhưng hoàng đế đã lệnh, bọn họ làm sao dám không nghe lời nên đã nhanh chóng phục hồi thái độ nghiêm túc, nhấc thùng nước lên, không chút do dự xối thẳng xuống.
Tiếng nước ào ào được xối vào con người nằm chết dí dưới đất, bọt nước bắn tung toé khắp người hắn, phải xối tận mấy thùng nước, người kia mới biểu hiện ra chút phản ứng, mi mắt khép chặt kia có hơi run nhẹ, nhưng cuối cùng vẫn chưa chịu mở mắt ra.
Sở Hồng nhìn trân trần kẻ mặc dù đã tỉnh lại nhưng vẫn không muốn mở mắt, liền ra lệnh: “Tiếp tục xối.” Lại một thùng nước nữa được dội xuống, Sở Tuyệt rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh lại, mi mắt hắn khép chặt, giọng nói thốt lên âm lạnh cùng cực: “Các ngươi mau cút hết cho bổn vương.”
“Chuyện này...”Người mang thùng nước hơi ngập ngừng đưa mắt nhìn Sở đế.
“Lui hết đi.” Sở Hồng lạnh lùng nói.
“Tuân lệnh.” Không ít người nhẹ nhàng thở ra một ngụm, sợ là chỉ cần chậm trễ một bước thôi liền sẽ bị Chiên vương một đao giết chết ngay.
Ngay cả Tiểu Mạc Tử cũng phải lặng lẽ lui ra ngoài rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Trong phòng không có lấy một tiếng động. Sở Hồng đá bay một vò rượu lăn lóc dưới chân hắn, sau đó ngồi xuống bên chiếc bàn tròn lớn trong phòng, ánh mắt sâu hoắm lạnh lẽo nhìn con người thảm hại đến mức không thể nào thảm hơn đang nằm ngay đơ trong vùng nước, nghiên răng ken két lên tiếng: “Tỉnh chưa hả? Nếu còn chưa tỉnh, trẫm cho người xối cho ngươi thêm mấy thùng nước nữa, để ngươi tỉnh táo hẳn luôn mới được.”
Sở Tuyệt nhắm chặt mắt, miệng cũng mím chặt.
Rầm! Sở Hồng giận dữ đập mạnh xuống bàn, đến nỗi làm mấy tách trà này hẳn lên không trung rồi lại rơi ngược xuống bàn. “Chỉ vì một cô gái, ngươi biến mình thành một kẻ người không ra người, quỷ cũng chẳng ra quỷ, trước giờ trẫm nào có hay người lại là một kẻ lụy tình như vậy.”
Sở Tuyệt giờ đây hệt như một cái xác không hồn, nghe Sở Hồng gào thét cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Lồng ngực kích động phập phồng của Sở Tuyệt đã thể hiện rõ rệt sự bất an cùng cực cùng giông tố đang chiếm cứ trái tim hắn. Hắn cổ hít thở thật sâu vài lần, khó khăn lắm mới có thể kìm nén nộ khí đang cuồn cuộn dâng trào.
Sở Hồng khẽ rít lên từng tiếng qua kẽ răng nghiến chặt: “Nguyên Vô Ưu mới thật lợi hại làm sao.”Ả ta thật sự xem huynh đệ hắn như những món đồ phế vật rẻ tiền rồi tuỳ ý chơi đùa!
Sở Tuyệt nằm dưới đất, khi nghe thấy câu “Nguyên Vô Ưu kia thật lợi hại”, mi mắt chợt run lên.
Sở Hồng nắm lấy một tách trà trên bàn, chậm rãi siết chặt nắm tay, một tiếng rắc giòn giã vang lên, tách trà trong lòng bàn tay hắn đã bị bóp nát vụn. Sở Hồng đích thân đến Bắc Kiều Quan này, cốt là để bầu không khí trong quân đội được đẩy lên cao nhất. Hoàng thượng đến đây cũng đã chứng tỏ chuyện này chẳng phải chuyện nhỏ, cũng không thể nào là chuyện nhỏ được nữa rồi.
Trong đại sảnh, không khí mười phần căng thẳng nặng nề, bởi vì người chủ trì nghị sự của quân đội giờ đây đã không còn là Sở Tuyệt nữa, mà chính là do đích thân hoàng để Sở Hồng chủ trì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...