Đào Dao đánh tiếng thở dài, nếu có thể, ông thà rằng lúc này bệ hạ đừng quá bình tĩnh, quá tỉnh táo như lúc này, gặp được nàng, có thể là1kiếp nạn trong số mệnh của Sở Tuyệt, cũng là kiếp nạn của vương gia.
Khẽ khàng buông người trong lòng ra, Nguyên Vô Ưu giơ tay về phía Ngọc Châu: “Dìu cô*8đứng dậy.” So với việc tự xưng là trẫm thì nàng cảm thấy bản thân hợp với tiếng cô này hơn.
(*) Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
“Bệ hạ...”2Hốc mắt của Ngọc Châu đỏ ngầu, lời chưa thốt ra đã nghẹn ứ, bọn họ đều rất rõ, cái chết của vương gia, ảnh hưởng rất lớn đến công chúa.
Nguyên Vô4Ưu để mặc cho bọn họ chỉnh trang lại quan phục cho nghiêm chỉnh, rồi mới bước ra đại điện. Trước sự xuất hiện của nàng, toàn bộ những người đứng lặng ở kia bỗng quỳ xuống từng đợt như sóng vỗ. Ánh đêm bao phủ khắp chốn, ngoài điện đã giương đèn thắp sáng mọi ngóc ngách. Bóng hình Nguyên Vô Ưu đột nhiên hiện lên như một vì sao lấp lánh, toả sáng nhất trên bầu trời đêm bao la, làm lu mờ những vì sao khác.
Từ lúc nàng xuất hiện, ánh mắt Sở Tuyệt luôn dõi theo nàng không rời nửa bước, trong đôi đồng tử có chút ửng đỏ, nhưng khi bước chân nàng chậm rãi tiến lại gần, khuôn mặt trước mặt hắn và bóng hình mà hắn khắc sâu trong tim hoà quyện lại làm một.
Hắn chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Mặc cho tại đây có quá nhiều người không nên tồn tại, mặc cho giờ phút này không phải thời gian và địa điểm thích hợp nhất dành cho hai người, thế nhưng khi khoảng cách hai người dần dần xích lại gần nhau thì tất thảy những người có mặt ở đây, tất thảy những kiến trúc, công trình và những sự vật kia trong mắt hai người họ dường như đều ngưng đọng, hoá hư vô.
Đến khi cả hai người chỉ còn lại khoảng cách hai mét ngắn ngủi, Nguyên Vô Ưu chợt dừng bước, khẽ mím môi, chậm rãi mở lời: “Lâu quá không gặp, Chiến vương gia.” Vì một câu nói “lâu quá không gặp” của nàng thôi mà thanh kiếm trên tay Sở Tuyệt chầm chậm chúi xuống, trong hắn phút chốc như bị gột sạch, đầu óc cũng chẳng thể nghĩ ngợi được điều gì nữa.
Hồi lâu sau, hắn mới nghe thấy tiếng nói của chính mình vang lên.
“Tại sao?” Hắn không tin nàng hao tâm tổn trí như thế, đến cuối cùng lại chỉ vì muốn trở thành nữ để. Nàng của trước mắt không phải là chàng thiếu niên ấy, nhưng thiếu niên ấy lại chính là Nguyên Vô Ưu, mặc dù chỉ là một phần nhỏ thôi thì hắn vẫn muốn tin rằng trong nàng còn sót lại chút bóng dáng của chàng thiếu niên nọ.
Nguyên Vô Ưu lặng lẽ quan sát hắn hồi lâu, nàng khẽ mỉm cười: “Như vậy không tốt à? Thế nhưng cô lại rất thích. Có một câu nói, nói thế nào bây giờ nhỉ, khi tỉnh nắm quyền cả thiên hạ, khi say gối lên chân mỹ nhân, có lẽ như vậy cũng không uổng công cô sống trên đời này.”
“Khi tỉnh nắm quyền cả thiên hạ, khi say gối lên chân mỹ nhân...” Sở Tuyệt lầm bầm lặp lại. Ngay giờ phút này, trong hắn bỗng hẫng đi một nhịp, thanh kiếm trên tay cũng chúi mũi xuống đất, toàn thân đứng không vững phải dựa vào thanh kiếm kia, dũng khí và sự kiên quyết muốn gặp nàng đều tan theo mây gió.
Nguyên Vô Ưu xoay người, chậm rãi bước lên bậc thềm. “Thiếu niên ngoan cố tìm đáp án cho câu hỏi kia đi đâu rồi?”
Nguyên Vô Ưu khựng lại, ngoảnh đầu nhìn hắn. Sở Tuyệt đứng thẳng lưng, thong thả bước gần về phía nàng, một số cấm quân cảnh giác xông tới ngăn cản hắn, nhưng Nguyên Vô Ưu lại khoát tay ngắn lại, nàng đứng yên không nhúc nhích, để mặc cho hắn tự ý bước tới chỗ nàng.
Nhưng dù cho khoảng cách giữa nàng và hắn có gần đến thế nào, thì vị trí của nàng vẫn cao hơn hẳn. “Chỉ vì một câu hỏi của hắn mà khiến trái tim ta len lỏi những mong ngóng, mong rằng không phải chỉ mình ta là người rung động, chỉ cần hắn bằng lòng đợi ta, thì nhất định sẽ có một ngày ta và hắn sẽ cùng nhau đến chân trời góc bể, quy sơn ẩn cư. Dù cho hắn không ở cạnh bên ta mà chờ đợi, nhưng chỉ cần cái ngày ấy đến thì bất luận hắn có ở đâu, ta đều sẽ tìm ra hắn.”
Bí mật kinh thiên động địa ấy khiến cho những người xung quanh đều bất giác không dám hít thở mạnh, trong lòng nổi lên từng đợt sóng to gió lớn.
Vô Ưu công chúa... à không, nữ hoàng bệ hạ ấy vậy lại khiến cho Chiến Thần vương của nước Sở yêu đến khắc cốt ghi tâm như vậy? Thật là những lời làm chấn động thế gian. “Thế nhưng, bệ hạ, phải chăng ngay đến điều này cũng chỉ là dùng để mê hoặc ta... lừa gạt ta? Có phải dù thế giới có bao la, rộng lớn nhường này, thì ta chẳng thể tìm thấy hắn nữa? Hắn từng hỏi ta rằng, người mà ta rung động là ai? Là người một lòng hướng Phật, hay là người nhất niệm thành ma, nhưng sau khi người ấy thành ma, liệu rằng trái tim ta có trước sau như một không?”
Nguyên Vô Ưu không hé răng nửa lời, chỉ lặng yên mà nhìn hắn. Sở Tuyệt ngước nhìn nàng, thấp giọng nói: “Chính là đôi mắt này, trong veo như vậy, tĩnh lặng như vậy, nhưng mà lại thản nhiên hơn trước, thản nhiên đến mức lạnh lẽo. Bệ hạ không tò mò chút nào ư, không muốn biết khi ấy ta sẽ trả lời như thế nào sao?”
Nguyên Vô Ưu vẫn lặng im không đáp.
Ánh mắt Sở Tuyệt có chút hoảng hốt, thì thầm nói: “Ta đã nói, thành ma cũng vẫn thế, cho dù là thành Phật hay là thành ma, chỉ cần hắn chấp nhận thì người ấy chính là hắn, người mà ta động lòng. Cho nên, người trước mắt ta hiện giờ, là thánh tăng Lam Vân thần thánh, có tấm lòng từ bi, hay là nữ để Nguyên Vô Ưu chí cao vô thượng, duy ngã độc tôn trước mắt cũng được, là nam nhi cũng được, là nữ nhi cũng chẳng sao, ngươi chính là ngươi, có điều, nàng của bây giờ liệu có thể yêu ta hay không?”
“Không thể.” Nguyên Vô Ưu thờ ơ đáp. Từ lâu nàng đã không còn dũng khí để yêu ai nữa rồi, thậm chí, nàng còn hoài nghi chính mình, không biết liệu rằng nàng có còn khả năng yêu một ai không, cho nên trước giờ nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu hắn, mặc dù trái tim nàng đã từng vì hắn mà đập liên hồi.
Sở Tuyệt nhìn nàng: “Đã vậy, có thể hứa vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ ta không?” “Không thể” Nguyên Vô Ưu dứt khoát trả lời. Sở Tuyệt nhìn nàng rất lâu, rất lâu. Đột nhiên, hắn mỉm cười rồi lùi về sau, một bước, hai bước, ba bước... mỗi một bước chân, nụ cười trên gương mặt hắn lại càng lộ rõ, có thể nói nụ cười của hắn xán lạn tựa thái dương, sau cùng, hắn thậm chí bật cười thành tiếng.
Trong đại diện rộng lớn, yên tĩnh, ngoài trừ âm thanh của gió ra thì mọi ngóc ngách đều vang vọng tiếng cười của hắn.
Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt gật đầu với hắn, vừa thờ ơ lại vừa xa cách quay người, chỉ có điều nàng chưa rời đi vội. Nàng hoàn toàn nghe thấy âm thanh sửng sốt, kinh ngạc vang lên khắp nơi, cũng nghe thấy tiếng kêu vang đau khổ của các vị tướng quân nước Sở, nhưng nàng không hề ngoảnh lại.
Ngọc Châu đứng một bên đời không nén nổi sự tò mò dấy lên trong lòng nên bèn ngó ra xem thử, đến khi nàng trông thấy rõ mái tóc đen láy của người có nụ cười xán lạn kia từng tấc từng tấc hoá thành màu bạc trắng như tuyết theo từng tiếng cười vang, nàng bất chợt vô thức trợn tròn mắt.
Tóc đen nay đã phai màu bạc như tuyết!
“Bệ hạ...” Thậm chí, Ngọc Thuý cũng không nên nổi cảm xúc, bất giác lên tiếng nhắc nhở.
Bước chân Nguyên Vô Ưu khẽ ngừng lại, nhưng nàng vẫn không ngoảnh đầu ngó lại một chút, mà bước từng bước về phía trước.
“Trăm vạn đại tướng của Đại Sở ta, thể không đội trời chung với các ngươi.” Hắc Hổ hốc mắt vằn đỏ nhìn vị vương gia hắn tôn trọng nhất tóc đen hoá bạc, cuối cùng hắn mặc kệ tất cả mọi thứ, phẫn nộ gào lên. Sau khi Hắc Hổ gào lên bi phẫn, vẻ mặt cầm quân trở nên không tốt chút nào mà bao vây lấy bọn họ, chỉ cần có mệnh lệnh hạ xuống, thì họ sẽ ra tay trước giành lấy lợi thế. “Để bọn họ đi, không được ngăn cản.” Nguyên Vô Ưu không quay đầu lại mà cất tiếng hạ lệnh, khoé mắt vừa thoáng thấy mái đầu trắng xoá kia, đột nhiên nhói đau.
Tóc đen hoá bạc, tình yêu bị bóp chết từ trong trứng nước. Từ giây phút này, cả hai trở thành hai người xa lạ không chung một con đường, có lẽ có một ngày hắn sẽ hiểu, khi không còn tình yêu nữa thì thù hận thực ra có sức mạnh hơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...