Phượng Kinh Thiên

Dưới bầu trời xanh thẳm, hoàng cung ánh lên màu vàng kim với mái ngói lưu ly cùng lối kiến trúc chồng diêm” dường như toát ra vẻ cực kỳ chói mắt, lâu, vũ, đình, các được bao quanh bởi hồ nước, bèo tấm đẩy đất, vừa xanh biếc lại trong vắt.

(*) Lối kiến trúc chồng diêm: một dải ngói lưu ly chồng lên nhau phân thành hai đến ba tầng mục đích để tránh đi sự nặng nề của một tòa nhà quả lớn1đồng thời để tôn cao ngôi điện bằng cách tạo ra ảo giác về chiều cao.

Gió xuân ấm áp, thoải mái vui vẻ lại khoan khoái nhẹ nhàng, thổi tấm màn trường bằng gấm phất phơ trong gió, rồi sà xuống mặt hồ, thổi dòng nước xanh biếc lăn tăn gợn sóng. Tiếng đàn lượn lờ như tiếng nhạc tiên từ trong đình Bích Vân truyền ra, từng chút lọt vào trong tai, lại phối hợp cùng với phong cảnh đẹp như chốn thần tiên,8làm cho người khác có ảo giác giống như vô tình bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Lúc này, Chu Thanh Sắc liền sinh ra ảo giác như vậy, cái đã tạo cho hắn cảm giác này không phải là vì sự tráng lệ của hoàng cung mà chính bởi nụ cười không chút phòng bị cách đó không xa.

Hắn chưa từng trông thấy vẻ mặt tươi cười không chút phòng bị như lúc này đây của nàng. “Tam hoàng tử điện hạ, xin ngài2chờ một chút.” Thị vệ dẫn hắn tới cung kính nói.

Chu Thanh Sắc gật đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt của nàng. Sau khi nghe xong lời bẩm báo của thái giám, hắn trông thấy nàng hờ hững thu lại vẻ mặt tươi cười thoải mái của mình, nàng lại còn nhẹ nhàng nhìn qua hắn, khẽ nở nụ cười với hắn, mặc dù nụ cười cũng chân thành giống vậy, nhưng lại không vô tư lự như vừa nãy.

Nếu như hắn4không thấy nụ cười lúc đó của nàng, hắn cũng sẽ không đem nó đi so sánh. Đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy gì, nhưng khi thấy dáng vẻ tươi cười của nàng với Hoài vương, lại bắt gặp nụ cười giờ phút này của nàng khi thấy hắn, cũng xinh đẹp khuynh thành như vậy, thế nhưng lại làm hắn cảm thấy buồn bã và mất mát thế này.

Lần đầu tiên thấy nàng cũng là lúc hắn vừa vào Kinh thành. Ngay từ khoảnh khắc đó, hắn liền hiểu được cảm giác đem sinh mệnh của bản thân hiến dâng cho người quan trọng nhất trong lòng, thế nên hắn muốn gánh vác phần nào đó cho nàng, nhưng dường như nàng không muốn san sẻ cùng hắn, càng chưa từng cân nhắc để hắn chia sẻ trách nhiệm cùng nàng.

Những ngày qua, hắn luôn cho rằng nàng nhất định sẽ đi gặp mặt hắn, nhưng hắn vẫn không đợi được nàng. Ngày đại điển đăng cơ của nàng ngày càng gần, mà cũng chỉ ít ngày nữa Sở Tuyệt sẽ đến Kinh thành, vậy mà lúc này hắn mới đột nhiên ý thức được tâm lý của bản thân, ngày đó hắn nghĩ rằng cho nàng thời gian bình tĩnh suy nghĩ là tốt nhất, nhưng trong lúc vô tình, lại khiến cơ hội và thời gian của mình trở nên lãng phí vô ích.

Hắn không thể đợi để gặp được nàng, cho nên chỉ dành đến tìm nàng. “Tam hoàng tử điện hạ, bệ hạ cho mời ngài.“. Chu Thanh Sắc lấy lại tinh thần, khóe miệng khẽ cong lên thành nụ cười nhẹ, cất bước tiến tới.

Hoài vương cầm chén trà lắc nhẹ, nhìn nam từ phía ngã rẽ hành lang đối diện đang đi về hướng đình Bích Vân, xuất thần nói: “Khí chất trầm tinh của Tam hoàng tử là toát ra từ bên trong, người như vậy làm cho người khác như tắm trong gió xuân, rất dễ khiến người khác nảy sinh cảm giác an tâm. Hắn lại là người rộng rãi hào sảng, Vô Ưu, thật khó gặp được một người tài giỏi, ưu việt đến thế.”


“Đúng vậy, đúng thật là khó có được.” Nguyên Vô Ưu hết sức tán thành với lời của Hoài vương.

Hoài vương nghe lời này của nàng cũng biết nàng quá lí trí rồi, chỉ đành than thở một tiếng. Vô Ưu khép tim mình quá chặt, nếu nàng không mở cửa trái tim mình thì ai cũng cũng không có cách len lỏi vào. Chu Thanh Sắc đi tới, Nguyên Vô Ưu cũng đứng lên, giọng nói chan chứa sự gần gũi cùng ôn hòa: “Ninh đại ca.”

Ánh mắt Chu Thanh Sắc tự nhiên rơi trên người nàng một lát, khẽ mỉm cười, sau đó mới nhìn về phía Hoài vương, chắp tay hành lễ: “Lần trước Thanh Sắc đi quá gấp gáp, chưa từ biệt vương gia, mong vương gia thứ lỗi.” Hoài vương vội vàng buông chén trà trong tay xuống, mỉm cười nói: “Tam hoàng tử khách khí rồi, Tam hoàng tử vừa có ấn truyền dạy với Vô Ưu, lại vừa có ân cứu mạng nàng, bản vương cảm kích còn không kịp, sao dám sơ ý qua loa được. Tam hoàng tử, mời ngồi.”

Hoài vương có tâm tư muốn dò xét Chu Thanh Sắc, Chu Thanh Sắc cũng muốn bày tỏ lòng mình, vì vậy, hai người trò chuyện vui vẻ, nói chuyện trên trời dưới biển.

Bầu không khí trong đình Bích Vân rất náo nhiệt, hai người tán gẫu đến quên trời quên đất, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn, cuối cùng thậm chí hai người còn vô cùng hứng trí bắt đầu đánh cờ.

Chu Thanh Sắc cũng biết Hoài vương không thể mệt mỏi quá độ, cho nên sau khi đánh hai ván cờ hắn liền dừng lại. Từ ánh mắt và nụ cười của Hoài vương, hắn có thể nhìn ra nét hài lòng với mình. Khóe mắt hắn liếc qua Vô Ưu vẫn ít khi lên tiếng, nàng luôn yên tĩnh ngồi bên cạnh, cúi đầu khẽ mỉm cười. Hắn không nghĩ tới bản thân mình có một ngày sẽ như vậy, nhưng bởi vì hắn ta là người quan trọng của Vô Ưu, nên hắn bằng lòng tôn trọng Hoài vương, hơn nữa cũng sẵn sàng thể hiện thiện chí với hắn.

Mặc dù Hoài vương còn muốn hiểu rõ hơn về Chu Thanh Sắc, nhưng cũng biết mình không thể cố ép bản thân thêm nữa, gương mặt tối sầm lại từng đợt, có chút lực bất tòng tâm.

Nguyên Vô Ưu cũng biết hắn mệt mỏi, liền dặn dò hắn hổi cung nghỉ ngơi. Trông bóng hình Hoài vương dần khuất xa, lúc này Nguyên Vô Ưu mới xoay người lại áy náy nói với Chu Thanh Sắc: “Ninh đại ca lặn lội đường xa đến đây, Vô Ưu lại tiếp đón không chu đáo.” Chu Thanh Sắc lẳng lặng nhìn nàng một hồi lâu, mỉm cười nói: “Vô Ưu, giữa chúng ta cần gì nói những lời khách sáo này?” Nguyên Vô Ưu cũng trầm mặc trong giây lát, giữa nàng và hắn, hình như cũng không thân quen tới mức không cần dùng những lời khách sáo đó?

Không thể vẩn vơ ở vấn đề này quá lâu, nhưng dưới tình huống như vậy cũng không thể đổi đề tài quá nhanh, nếu ngay nàng lập tức đổi đề tài thì quá gượng gạo lại không tự nhiên. Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười, nàng ngồi xuống nhấc lên một quân cờ, ra hiệu với hắn: “Có hứng thú làm một ván cờ không?”

Chu Thanh Sắc ngẩn ra, trong lòng có chút ảm đạm, nhưng vẫn mỉm cười hòa nhã ngồi xuống đối diện nàng: “Vô cùng vinh hạnh.”


Hắn còn tưởng rằng, ở phương diện tình cảm hắn là người chiến thể chủ động, nhưng xem ra bây giờ, hắn tự đại quá rồi, thậm chí hắn còn bắt đầu hoài nghi, có phải hắn đã bị nàng nắm mũi dắt đi hay không?

Hai người yên tĩnh đánh cờ, trong lúc nhất thời trong đình Bích Vân yên ắng không tiếng động.

Cho đến khi ván cờ tiến vào thế giằng co, Chu Thanh Sắc phân tâm đưa mắt nhìn nàng một cái, qua một lát sau, hắn lại dùng giọng điệu rất tùy ý nói: “Vô Ưu.”

Nguyên Vô Ưu ngước mắt lên, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn nói tiếp. Ngữ khí nói chuyện của Chu Thanh Sắc vẫn tùy ý như cũ: “Sau khi biết người đăng cơ là nàng, thì ở nước Sở cho dù Sở Hồng nguyện ý hai nước hòa bình, chỉ sợ Sở Tuyệt sẽ không đồng ý, dường như lúc trước hắn rất để tâm đến nàng thì phải.”

Trong chốc lát, động tác hạ cờ của Nguyễn Vô Ưu dừng lại ở giữa chừng, sau đó lại bình tĩnh hạ quân cờ xuống, trả lời hắn: “Thiên hạ chia thành ba phần, lấy thế chân vạc mà...” Dừng một chút, nàng mới bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, nghiêm túc nói: “Ninh đại ca nghĩ sao?”

Lông mày Chu Thanh Sắc trong vô thức liền nhăn lại, bởi vì vừa rồi hắn nhận ra khi nàng nghe thấy hẳn nhắc đến Sở Tuyệt, động tác nàng bỗng khựng lại trong chốc lát, điều này làm lòng hắn gợn sóng, nhưng lại của nàng hắn đều nghe rõ cả, cũng khắc ghi vào trong lòng, sau đó rũ mắt xuống cười nói: “Vô Ưu nói rất đúng.” Hiện tại, hắn cơ bản đã có thể xác định được nàng đang dắt mũi hắn. Vô Ưu, nàng thật giỏi! “Nghe được lời này của Ninh đại ca, Vô Ưu đã an tâm rồi.”

Chu Thanh Sắc cười nhạt, nếu như nàng thật sự yên tâm, nàng cũng sẽ không nói những lời này, nhưng mà, ai bảo hắn tự đưa bản thân mình đến trước mặt nàng, rồi lại tự mình sa vào thế cục nàng đã định sẵn. Nàng xem hắn như quân cờ, nhưng sao hắn có thể oán trách năng được chứ? Giống như việc trên đời này có hàng ngàn hàng vạn nữ tử, nhưng không một ai có thể lọt vào mắt hắn trừ nàng, nhất định cứ phải là nàng sao?

“Vô Ưu từng nói vương gia là một người quan trọng, mà vương gia cũng đã vì Vô Ưu làm đến nhường này, cũng khó trách Vô Ưu thay vương gia bày bổ thiên hạ, thậm chí từ bỏ những ngày tháng yên bình tự do, bước lên chiếc ghế tôn vinh này.”

Nguyên Vô Ưu cười khổ, cho dù nàng có thể tùy ý thao túng thiên hạ, kể cả từ bỏ tự do của bản thân, đến cuối cùng nàng vẫn không thể giữ lại người quan trọng nhất trên cõi đời này. Dù nàng chưa lên tiếng, nhưng Chu Thanh Sắc vẫn bắt được tia buồn bã và chán nản chợt ánh lên trong mắt nàng. Sau khi trầm ngâm một lát, hắn chậm rãi hỏi: “Vô Ưu, nàng có từng nghĩ đến tất cả những đau khổ dằn vặt mà vương gia phải chịu đựng?”

Nguyên Vô Ưu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào ván cờ, nàng còn cần suy nghĩ nữa sao? Nàng vốn dĩ không cần suy nghĩ, không có ai có thể biết rõ hơn nàng việc thân thể cùng trái tim của hắn phải chịu đựng sự đau khổ dằn vặt đến thế nào. Vốn dĩ Chu Thanh Sắc muốn khuyên nàng giải thoát cho Hoài vương, đừng để hắn phải vất vả đau khổ thêm nữa, nhưng khi lời nói đến miệng, lại nhìn thấy ánh mắt sững sờ của nàng, thật sự hắn không thể thốt nên lời.


Hai người yên tĩnh đánh cờ, bầu không khí cũng chậm rãi khôi phục lại vẻ yên tĩnh trước đó. “Nữ tử trong thiên hạ vì sự xuất hiện của Vô Ưu, nên chắc chắn sẽ có sự biến đổi khác biệt.” Nguyên Vô Ưu kinh ngạc nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Như thể không tốt sao?”

“Không phải không tốt, mà là...” Chu Thanh Sắc nhìn nàng thật sâu, chậm rãi nói: “Vô Ưu đã tạo ra giai thoại thiên cổ, nhưng mà, dù sao Vô Ưu cũng là con gái.”

“Vậy thì sao? Chẳng lẽ Ninh đại ca lại xem thường con gái?” “Không, ý của là là, thế gian này rất hà khắc với nữ tử.” Khóe miệng Nguyên Vô Ưu khẽ cong thành một nụ cười: “Đúng vậy, từ xưa đến nay thậm chí có lẽ là trong tương lai, thế gian vẫn hà khắc với nữ tử như vậy.” “Vậy thì với địa vị hiện nay của Vô Ưu, nàng sẽ thay đổi điều này sao?” Chu Thanh Sắc cầm một quân cờ thật lâu sau cũng không đặt xuống, ngẩng đầu nhìn qua nàng, dường như hỏi rất nghiêm túc.

Nguyên Vô Ưu khẽ nhíu mày: “Sự thay đổi người chỉ ra là?”

“Như là... Vô Ưu nghĩ đến gả cho ai chưa? Hoặc là... Vô Ưu có nghĩ đến việc mở ra một truyền kỳ lưu lại thiên cổ, lập hậu cung?” Hắn thẳng thắn nói ra.

Nguyên Vô Ưu liền hiểu ra, bất luận đem nàng gả đi hay lập hậu cung, đều là chuyện không có khả năng, nhưng nàng cũng không định giải thích với hắn, bởi vì quan hệ giữa nàng và hắn cũng không thân thiết đến mức có thể tâm tình với nhau, thế nên nàng chỉ đáp: “Không nghĩ đến.” Nàng cũng chẳng có hứng thú.

Vẻ mặt này của nàng rơi vào đáy mắt Chu Thanh Sắc, lại làm con ngươi đen láy của hắn càng tốt hơn. Theo cảm giác của hắn đối với nàng, hắn đương nhiên cho rằng nàng có thể thành lập hậu cung, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng nàng là một kẻ lạnh lùng vô tình.

Người vô tình đối với chuyện tình cảm, hoặc là thâm tình, hoặc là lạnh nhạt, nàng sẽ lựa chọn như thế nào?

“Ta...”

“Ngươi thua rồi.” Nguyên Vô Ưu đột nhiên nói.

Chu Thanh Sắc ngớ ra vài giây, cúi đầu nhìn xuống một hồi lâu, mới bí hiểm khó dò nhìn chăm chú vào nàng, một lời hai nghĩa đáp: “Thua dưới tay Vô Ưu, ta không ngại.”

Nguyên Vô Ưu thản nhiên như không ngồi tại đó, làm như không nghe thấy câu nói ý tại ngôn ngoại kia của hắn ta. “Cũng không còn sớm nữa.” Chu Thanh Sắc cúi đầu cười, che giấu tâm tình, mỉm cười đứng dậy cáo từ với nàng.


Nguyên Vô Ưu đứng dậy đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy hắn mới đi được hai bước, bước chân lại dừng lại, dường như còn lại chưa nói.

Nguyên Vô Ưu khẽ híp mắt, lại không lên tiếng.

Cuối cùng Chu Thanh Sắc vẫn không xoay người quay trở lại, hắn sợ bản thân vừa quay lại, liền nhịn không được xúc động muốn bày tỏ rõ lòng mình cho nàng nghe, nàng nhất định sẽ cự tuyệt hắn. Không phải là không chịu nổi lời cự tuyệt của nàng, bởi vì chuyện Hoài vương qua đời là tất yếu, mà những ngày này nàng vẫn luôn bầu bạn cùng Hoài vương một tấc cũng không rời, trong lòng luôn nặng nề, hắn không muốn tạo thêm gánh nặng cho nàng vào lúc này nữa, hơn nữa thời gian trước mắt cũng không phải là thời cơ tốt nhất để bày tỏ nỗi lòng.

Đối với nàng, hắn là người trong tình thể bắt buộc, lại có đầy đủ thời gian ở bên cạnh, cần gì phải nhất thời gấp gáp?

Nguyên Vô Ưu vừa đi vào nội điện liền nghe được tiếng thăm hỏi dồn dập của Hoài vương: “Thế nào rồi?”

“Cái gì thế nào?”

Hoài vương thở dài: “Vô Ưu, đừng giả ngốc nữa.” Cơ hội tốt như vậy, hắn cũng không tin Chu Thanh Sắc sẽ không bày tỏ nỗi lòng cùng Vô Ưu?

Nguyên Vô Ưu bày ra vẻ mặt bản thân thật sự không biết gì cả: “Con khẳng định mình không hề giả ngốc.”

Hoài vương nhíu mày: “Chu Thanh Sắc không bày tỏ tình cảm với con sao?”

“Không hề.”

Hoài vương càng nhíu mày chặt hơn, cái tên Chu Thanh Sắc thông minh tuyệt đỉnh này, sao đối với chuyện tình cảm lại mù mờ như thế?

“Vậy hắn đến làm gì?” Vô Ưu lạnh nhạt đáp: “Hắn đến dò xét, tiện thể nhắc nhở con không cần học theo đàn ông gây dựng cơ nghiệp, đồng thời bảo con nên xây dựng hậu cung nam phi tần, từ đó kéo theo địa vị của nữ tử trong thiên hạ được nâng lên.” “..”Hoài vương á khẩu không nói nên lời, không phải Chu Thanh Sắc không thông minh, mà hẳn căn bản là quá thông minh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui