Sau khi đón được hai mẹ con Chu Thanh Sắc, chỉ chào hỏi nhau vài câu, còn chưa kịp hàn huyên câu nào thì Nguyên Vô Ưu đã vội vàng đưa mẹ con hai người tiến cùng xem bệnh cho Hoài vương. Lúc này, trong tâm điện của Vô Ưu Cung, Nguyên Vô Ưu đứng ngoài điện cho kết quả.
Chu Thanh Sắc biết tâm trạng của nàng, hắn không nói lời nào mà chỉ yên lặng đứng bên cạnh chờ1đợi cùng nàng.
Sau gần nửa canh giờ, Ninh Thị mới bước ra ngoài.
Nguyên Vô Ưu không đi lên đón, bởi vì từ trong ánh mắt của Ninh Thị, nàng đã có được câu trả lời. Chu Thanh Sắc cũng không động đậy mà lo lắng nhìn nàng. Mặc dù hắn không hiểu biết lắm về y thuật nhưng cũng biết Hoài vương đã hết cách cứu vãn rồi, vì vậy hắn không hề kiêng dè nói ra. Thế nhưng khi8nhận được thư cầu xin giúp đỡ của nàng, hắn vẫn xin nướng đi một chuyến.
Lúc này, Ninh Thị mới cẩn thận đánh giá Nguyên Vô Ưu. Bà thầm thở dài một tiếng. Thật là một người tuyệt thể vô song, nhưng sau khi cẩn thận quan sát thêm lần nữa, ánh mắt bà khẽ biển, nói: “Xin thứ cho ta hơi đột ngột, bệ hạ có thể đưa tay cho ta không?”
Nguyên Vô Ưu hơi nhướng mày nhìn Chu2Thanh Sắc, chỉ thấy ánh mắt hắn lóe lên ánh nhìn ngạc nhiên. Mặc dù không biết vì sao Ninh Thị lại đưa ra yêu cầu kì quặc như thế này, nhưng bà ấy đã dùng thân thể yếu ớt trèo non lội suối xa xôi đến đây, lòng nàng rất cảm kích, vì vậy nàng rất ngoan ngoãn giơ tay đưa cho bà.
Nàng giơ tay phải ra. Ninh Thị nắm nhẹ lấy lòng bàn tay nàng cúi đầu xem4rất lâu rồi lại cầm tay trái nàng lên, cũng xem như thể một lúc lâu.
Mãi một lúc lâu sau, Ninh Thị buông bàn tay nàng ra nhưng không hề giải thích gì về hành động ban nãy mà chỉ thở dài nói: “Ta cũng đành bất lực với bệnh của vương gia.” Mỗi người đều có vận mệnh của mình, Hoài vương có thể sống đến bây giờ đã là vượt qua ý trời rồi.
Đối với câu trả lời này, Nguyên Vô Ưu không hề bất ngờ, khuôn mặt nàng cũng rất bình tĩnh. Nàng hành lễ cảm ơn hai mẹ con Ninh Thị rồi phân phó Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử đi chuẩn bị biệt viện nghỉ ngơi cho hai người.
Chu Thanh Sắc cũng biết nàng cần yên tĩnh một mình nên dìu Ninh Thị rời đi trước.
Nguyên Vô Uyên nặng ngồi trên ghế quý phi ngoài điện.
Ngọc Thúy lo lắng bước lên trước một bước, nhưng Ngọc Châu lại lắc đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng nên nàng đành nén lời nói sắp bật thốt ra, sau đó yên lặng lui về một bên, lặng lẽ đứng kế bên Nguyên Vô Ưu.
Đèn hoa sáng lên, chiều xâm xẩm tối, Nguyên Vô Ưu ngồi yên lặng một mình bình ổn lại cảm xúc rồi mới đứng dậy đi vào nội điện.
Thấy nàng bước vào, Tiểu Lý Tử đứng lặng lẽ chảy lệ sau tấm rèm châu liền vội vàng lau nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn xót xa: “Nô tài tham kiến bệ hạ.”
“Lui xuống hết đi, ở đây có bản điện hạ rồi.” “Vâng.” Giọng nói nghẹn ngào của Tiểu Lý Tử trở nên thút thít.
Nguyên Vô Ưu bước đến bên giường. Hoài vương đang dựa vào ghế quý phi nhắm mắt dưỡng thần. Hắn mở mắt, đôi mắt nhìn nàng mang theo sự lo lắng và day dứt. Dường như không nhìn thấy ánh mắt hắn, Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Tối nay muốn ăn gì?”
Triều Huy Điện là biệt viện hoàng gia chuyên dùng để chiêu đãi khách quý, chỉ cách hoàng cung một bức tường nhưng không thuộc trong phạm vi hoàng cung.
Trong tâm điện lúc này, Ninh Thịngồi trên ghế quý phi gần cửa sổ, ánh mắt mơ màng nhìn sắc đêm bên ngoài cửa sổ. Chu Thanh Sắc bước vào, phất tay ra hiệu cho các cung nhân hầu hạ bên trong đi ra ngoài hết, rồi mới đi về phía Ninh Thị. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt bà: “Nương?” Ánh mắt Ninh Thị hơi dao động, cúi đầu nhìn hắn: “Thích nàng sao?”
Hai mắt Chu Thanh Sắc lóe sáng nhưng không hề do dự mà gật đầu.
“Không hỏi nương vì sao nhìn ra được ư?”
Chu Thanh Sắc đứng dậy ngồi xuống cái ghế bên cạnh bà, lắc đầu: “Con tin vào vận mệnh, nhưng con cũng tin vận mệnh có thể thay đổi.”
Ninh Thị buông mắt một lát rồi lại ngước mắt lên, nói thật: “Nhân sinh chẳng qua là một khoảng thời gian đi mượn, sinh mệnh chẳng qua là tâm hồn mượn tạm xác thịt làm “nhà” mà thôi, ắt sẽ có lúc phải trở về, ngũ ấm* tách rời, tất cả đều chỉ còn cát bụi. Đây chính là duyên số mà con người không thể nào thoát khỏi, nhưng trong mệnh cách của nàng ta, ta chỉ thấy không. Không là chỉ vô, nhưng cũng chỉ hữu, là vô là hữu đều do mong muốn của nàng ta. Mệnh cách huyền diệu như thế này vẫn là lần đầu tiên nương gặp được.”
(*) Ngũ ấm: là năm thứ tác động lên tâm chúng ta, làm chúng ta không thanh tịnh; đó là sắc, thọ, tưởng, hành và thức.
Chu Thanh Sắc hơi híp mắt, dường như có chút bất ngờ lại dường như cảm thấy không hề bất ngờ trước câu nói này.
“Có được mệnh cách độc nhất vô nhị khác hẳn mọi người như thế này không phải là chuyện tốt.” Ninh Thi vỗ nhẹ lên bàn tay hắn. Bà nhìn ra màn đêm mịt mù ngoài cửa sổ, từ tốn nói: “Có hay không đều do mong muốn của nàng ta, đương nhiên, được mất cũng đều do mong muốn của nàng ta, bất phàm, là do trời cao giáng xuống trọng trách lớn, bất ngờ, nàng vẫn không thể nào giác ngộ được từ trong được và mất, vì vậy nàng mới bị vây khốn trong chính mình rất khó để giải thoát.”
Sau khi nghe lời nương hắn nói, Chu Thanh Sắc nhíu chặt mày.
“Thứ mà đời người lưu luyến nhất chính là “cái tôi” này. Đây chính là trở ngại lớn nhất để một người có thể đi đầu thai kiếp sau. Nếu ai dám vứt bỏ, vứt bỏ chính mình, thì mới có cơ hội có được gì đó. Vứt bỏ càng nhiều thì nhận được càng nhiều, dám chết mới dám sống, dám dứt khoát chết mới dám sống thoải mái, mới có thể lĩnh hội được ảo ảnh và chân tướng trong sinh mệnh.” Một đời phàm phu tục tử, rất ít người có thể chạm đến cảnh giới được mất này, nhưng mệnh cách của nàng đã vượt ra khỏi cảnh giới phàm phu tục tử.
Ninh Thị mỉm cười nhìn con trai đang tỏ ra lo lắng: “Thanh nhi không phải đã làm được “cái tôi” mà người bình thường không dám vứt bỏ đó rồi sao?” Mặc dù không phải lĩnh hội hoàn toàn nhưng hắn đã có thể vứt bỏ được cũng là việc khiến bà cảm thấy an lòng.
“Con ư?” Chu Thanh Sắc như có điều gì suy nghĩ.
“Được rồi, không nói những thứ này nữa. Vận mệnh của nàng ta thế nào, nương cũng rất hiếu kì, nếu Thanh Nhi là người có thể khiến nàng giác ngộ, cưới được người đẹp về thì nương có chết cũng không hối tiếc.”
“Không được nói mấy điều sống chết này.” Chu Thanh Sắc tức giận nói nhưng khóe môi nở nụ cười và sự quả quyết trong mắt hắn khiến hắn như bừng bừng sức sống. “Yên tâm đi, con nhất định sẽ không làm nương thất vọng. Mỹ nhân này, hài nhi cưới chắc rồi.”
Nghe thấy câu này, hai mắt Ninh Thị sáng lên, nhưng bà nghĩ ngợi một lát rồi vẫn nhắc nhở hắn: “Nếu nàng không thể vứt bỏ sự tôn quý của thiên nhân này thì con sẽ làm sao?”
Chu Thanh Sắc mỉm cười: “Điều này thì nương không cần lo lắng. Nếu nàng không thể yên tâm về cơ nghiệp mà nàng khổ sở gây dựng nên thì hài nhi nguyện ý ở bên nàng, đợi nàng, giúp nàng, san sẻ gánh lo cho nàng. Bây giờ, thiên hạ ở thể đổi đầu ba bên, hẳn là sẽ duy trì được thêm mười năm nữa. Nước Sở sẽ không dám tùy tiện khởi binh, nước Chu có Tam hoàng tử là con hay không có cũng không quan trọng, hơn nữa, chẳng phải nương đã nói là hài nhi đã vứt bỏ được “cái tôi” kia sao, vậy thì con của bây giờ đương nhiên không cần phải vây khốn trong “cái tôi” kia nữa. Nương, đúng không?”
Ninh Thị hài lòng gật đầu: “Con có thể giác ngộ được như vậy, nương cũng yên tâm rồi. Chuyến đi vượt núi bằng sông này xem như cũng đáng.”
Nói đến chuyện này, Chu Thanh Sắc cảm kích và áy náy: “Nương, người không khỏe mà hài nhi còn khăng khăng muốn người theo hài nhi đi xe thuyền cực khổ, hài nhi...”
“Con trai ngốc, xe thuyền cực khổ có tính là gì? Có thể thấy con dâu mà con trai ta yêu thương, nương còn không kịp vui đây này. Con đấy, phải cố gắng cưới được vợ để nương sớm ngày được bế cháu trai, cháu gái, đây là cách cảm ơn nương tốt nhất rồi đấy.” Chu Thanh Sắc không giấu nổi nụ cười. Hắn đã nghe qua vô số lần nương nói muốn ôm cháu nhưng đều không hề khiến lòng hắn phơi phới, mong mỏi kì vọng vô cùng như bây giờ.
Hai mẹ con đang nói chuyện vui vẻ thì cùng lúc này, bên ngoài một rừng cây vùng ngoại ô phía bắc Tấn Châu, có mấy người đang nướng chim hoang thỏ hoang trên đống lửa thơm ngào ngạt.
“Vương gia, nước.” Dã Lang đưa túi nước cho Sở Tuyệt đang ngồi kế bên. Sở Tuyệt cầm lấy túi nước nhưng không uống mà đặt nó sang một bên. Hắn vẫn ngẩng đầu nhìn đăm đăm lên bầu trời đêm tỏa ngàn ánh sao trên trời.
Bốn vị phó tướng dẫn thêm mấy chục tên binh sĩ ăn uống đồ ăn hoang dã, một người trong số đó còn vừa ăn vừa không vui nói: “Thỏ rừng gà rừng của nước Đại Nguyên này ăn khô cứng chẳng được mấy miếng thịt, còn không ngon bằng găm lương khô nữa.”
Dã Lang hờ hững liếc mắt nhìn vị phó tướng kia, còn chưa nói gì thì đã thấy Hắc Hổ thân hình vạm vỡ như gấu đã la lên: “Cái tên tiểu tử này đã ăn rồi còn nói nhăng nói cuội nữa. Nước Đại Nguyên mới hết chiến tranh, lão tử tìm hết xung quanh núi mới bắt được bọn chúng, người còn chế bọn chúng không có thịt hả? Ngươi câm mồm ngay cho lão tử, đi gặm lương khổ của ngươi đi.”
“Hì hì, tướng quân, hiểu lầm hiểu lầm thôi, trời đất chứng giám, có cho thuộc hạ gan gấu thì thuộc hạ cũng không dám chế độ ăn Hắc tướng quân người săn về nữa.”
“Cút cút cút, cút đi găm lương khô đi.” Hắc Hổ để tên phó tưởng kia đi, tay gấu giơ lên cướp hết đồ ăn đang nướng thơm ngát trên lửa đi mất.
“Tướng... tướng quân...” Tên phó tướng kia mếu máo nhìn con thỏ gầy còm thơm ngon của hắn bị Hắc Hổ nhét cả vào mồm.
Dã Lang lắc đầu cười: “Cái tên tiểu tử nhà người đáng đời lắm, đi gặm lương khô đi.”
Vị phó tướng kia không phục cằn nhằn: “Mặc dù không có bao nhiêu thịt nhưng vẫn tốt hơn không có thịt mà, thật là thất sách, thất sách quá.” Một tên phó tướng khác nghe tiếng cằn nhằn của hắn thì cười ha ha: “Đại Xuyên, đừng thất sách nữa, chẳng phải chỉ là một con thỏ thôi sao? Đợi bao giờ trở về, ngươi săn lấy một trăm con ăn đến nôn ra thì thôi.”
“Nhưng mà...”
Dã Lang nghe mấy người cười đùa giỡn hớt, hắn đưa một con gà đã nướng xong xuôi cho Sở Tuyệt đang ngồi yên lặng bên cạnh: “Vương gia.”
Sở Tuyệt cầm lấy, hờ hững cắn một miếng nhưng lại không hề để ý đến nó.
“Vương gia đang nghĩ về chuyện Tân Để đăng cơ của nước Đại Nguyên sao?”
Hắc Hổ vừa ăn xong một con thỏ, định gặm thêm một con gà, nhưng khi nghe thấy lời của Dã Lang, hắn dừng động tác, nhíu mày nói: “Theo ta thấy, nước Đại Nguyên đã sa sút đến mức để nữ nhân tóc dài não ngắn đăng cơ làm vua rồi, há chẳng phải ông trời đang giúp nước Sở chúng ta sao? Theo ta thấy, nước Đại Nguyên có gì khiển vương gia phải tôn trọng đầu, ngày nào đó chúng ta đánh vào nước Đại Nguyên cho rồi.”
“Hắc Hổ, Nguyên Vô Ưu này không phải là phụ nữ tóc dài não ngắn đầu.” Dã Lang biết Hắc Hổ chỉ thuận miệng nói vậy thôi chứ không phải có suy nghĩ này thật, thế nhưng vẫn lên tiếng ngắt lời hắn. Dù sao đây cũng là nước Đại Nguyên, bọn họ đang ở trên lãnh thổ của người ta.
“Nhưng nàng ta là nữ là sự thực mà?” Hắc Hổ bực bội nói.
Dã Lang nhíu mày: “Là nữ là sự thực nhưng người đừng quên nàng tuyệt đối không là phụ nữ bình thường.” Lật đổ hoàng triều của cha nàng là Nguyên Hạo Thiên, khiến Minh Vương cam tâm tình nguyện lui về Ký Đông, khiển thị tộc nước Đại Nguyên đều quy thuận theo năng và là nữ giới đăng cơ lên làm vua, năng lực như thế này ngay cả nam giới cũng không mấy người làm được.
Hắc Hổ hừ một tiếng: “Dù rằng nàng không phải là phụ nữ bình thường, nhưng Lão Hắc ta chỉ cần nghĩ đến việc cả triều đình nước Đại Nguyên nam nhi văn võ thân cao bảy thước mà lại lấy một người phụ nữ đứng đầu liền cảm thấy cả người không thoải mái. Ta thật muốn mở to mắt xem xem nữ đế vô tiền khoáng hậu này có phải có ba đầu sáu tay hay không.”
“Đủ rồi.” Sở Tuyệt hờ hững lên tiếng.
Dã Lang và Hắc Hổ đều cung kính cúi đầu: “Vâng.” Sở Tuyệt nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay, cảm thấy không có khẩu vị nữa. Hắn vốn tưởng rằng kẻ đứng sau nước Đại Nguyên chính là vị Tam hoàng tử kia, thật không ngờ lại là một cô công chúa. Tuy nhiên, mặc dù là nữ nhưng tâm cơ và những việc nàng làm khiến hắn bất giác thầm kinh ngạc và bái phục.
Đây cũng là nguyên nhân chính tại sao khi nhận được thiếp mời của nước Đại Nguyên, hắn lại đích thân đến đây. Mặt khác, hắn đến đây lần này là vì muốn thám thính thực hư xem nước Chu và nước Đại Nguyên có quan hệ gì mà lại khiến Chu Thanh Sắc ra tay trợ giúp như thế, còn đích thân đến chúc mừng nàng ta đăng cơ nữa?
Có phải sẽ giống như những gì hoàng thượng đã lo lắng, hai nước đã kết đồng minh rồi ư?
Hắn rất mong chờ được gặp vị kỳ nữ đăng cơ làm hoàng đế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...