Trước khi gặp Khánh Đế, Nguyên Vô Ưu đi gặp Nguyễn Trọng Sinh bị Văn Vô Hà giam lỏng trước.
Kẻ thù gặp nhau, ghen đỏ con mắt, có lẽ khung cảnh mà câu nói đó nhắc tới chính là bây giờ. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Nguyên Vô Ưu tin rằng lúc này, bản thân đang phải chịu hình phạt lăng trì1rồi.
“Ta giết chết người...”
Nguyễn Trọng Sinh muốn xông lên phía trước liền bị hai U Ảnh trông chừng hắn giữ lại. Hắn vốn dĩ là không thể thoát ra được chứ đừng nói đến việc xông lên phía trước giết Nguyên Vô Ưu.
Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt chỉ vào chiếc ghế đối diện: “Ngồi.”
Người đàn ông áo đen thả Nguyễn Trọng Sinh ra. Nguyễn Trọng8Sinh chỉnh đốn lại quần áo có chút rối loạn, hít sâu một hơi, đè xuống sự phẫn nộ trong lòng, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện Nguyên Vô Ưu. Ngọc Châu đích thân lau tay nấu trà cho hai người, động tác nhàn nhã, trôi chảy như máy bay, khiến người khác nhìn cũng thấy vui lòng đẹp mắt.
Ngọc Thúy bên cạnh2bước lên dâng trà: “Tam hoàng tử, mời dùng trà.”
Lúc này, Nguyễn Trọng Sinh vốn dĩ không có tâm trạng để thưởng trà, ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu: “Người khiến ta bị thương là ngươi, bởi vì ngươi muốn đoạt binh quyền của ta. Người giam lỏng ta cũng là ngươi, đúng không?”
Nguyên Vô Ưu nhận lấy ly trà Ngọc Châu dâng4lên, không chút để ý đến lời nói của hắn, chỉ nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, khen ngợi: “Càng ngày càng tiến bộ rồi.”
Ngọc Châu mỉm cười hành lễ, lui sang một bên.
“Trả lời ta, Nguyên Vô Ưu, có phải ngươi hay không? Ngươi dám làm mà không dám nhận sao?” Cúi mắt thưởng thức xong lá trà non dần dần hé mở trong ly trà sứ, Nguyên Vô Ưu mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đang phân hận không thôi, nhàn nhạt cười: “Ngươi rất muốn chính miệng ta nói ra đáp án sao? Cho dù thực ra trong lòng người đã có đáp án, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi sao?”
“Phải.” Nguyễn Trọng Sinh cắn răng nói.
“Nguyên Vô Ưu nhướng mày: “Được thôi, phải, ngươi nói không sai, là ta.”
Cho dù đã sớm biết được đáp án, nhưng khi chính tai nghe thấy, Nguyễn Trọng Sinh vẫn có chút không khống chế được biểu cảm trên gương mặt mình, cả gương mặt hắn vặn vẹo, giận dữ, oán hận, không cam lòng,... Tất cả đều có. Nguyên Vô Ưu nhẹ than một tiếng: “Ta có chút đau đầu, phân vân không biết có nên giết người hay không.” Sắc mặt Nguyễn Trọng Sinh có chút trắng, đôi môi gắt gao mím chặt, nhìn nàng.
Cẩm ly trà trong tay đưa cho Ngọc Châu, Nguyên Vô Ưu thản nhiên đứng dậy, sau đó đi đến đống tranh đang chất chồng trên bàn phía trước rồi lấy ra một bức, thưởng thức một chút, ánh mắt chuyển về phía Nguyễn Trọng Sinh: “Quả thực là đã bỏ công rất nhiều.”
“Muốn giết hay muốn lăng trì, muốn làm gì cũng được, đừng cho rằng ta sẽ quỳ xuống mà cầu xin.” Nguyễn Trọng Sinh oán hận lên tiếng. Khóe miệng Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt nhếch lên, trả bức họa trong tay về chỗ cũ: “Có hứng thú muốn đi gặp một người cùng ta không?”
Nguyễn Trọng Sinh có chút cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, không biết nên trả lời đi hay không đi.
Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười. Nàng bước ra ngoài trước tiên, Nguyễn Trọng Sinh do dự một lát, sau đó vẫn đi theo sau.
Bên ngoài cửa, Văn Vô Hà đứng chờ thầy Nguyên Vô Ưu bước ra, cung kính chắp tay cúi đầu với nàng.
Nguyên Vô Ưu đi đến trước mặt hắn rồi dừng lại. Nàng nhìn thẳng vào hắn, chầm chậm cười: “Ta làm được rồi, ngươi cũng làm được rồi.”
Văn Vô Hà không lên tiếng, chỉ là trên gương mặt thanh tú xuất trần đó hiện lên một nụ cười ấm áp.
Có những lời không cần nói, có có những tâm tình không cần phải thể hiện ra, hắn biết nàng hiểu, vậy là đủ rồi. Nguyễn Trọng Sinh đi phía sau nhìn sân viên được phòng vệ nghiêm ngặt, cùng với những người đứng thẳng canh chừng trong sân, trong khoảnh khắc, tim hắn chợt thấy lạnh lẽo, mãi cho đến bây giờ, hắn mới thật sự từ bỏ.
Hắn cho rằng bản thân mình đủ mạnh mẽ, nên vẫn luôn ưỡn thẳng ngực mà đi, nhưng kết quả lại... Hóa ra, hắn chỉ là một trò cười.
Nơi Khánh Để bị giam cách sân viện nơi Nguyễn Trọng Sinh bị giam lỏng cũng không xa, là cùng ở trong một tòa viện lớn.
Nơi này không có binh vệ canh phòng nghiêm ngặt, nhưng khi Nguyễn Trọng Sinh vừa bước vào, chợt phát hiện lông trên người đột nhiên dựng đứng hết lên. Nơi này, còn được canh phòng nghiêm ngặt hơn cả trong quân doanh.
Trong lòng hắn thực ra không hề tò mò Nguyên Vô Ưu sẽ dẫn hắn đi gặp ai, nhưng lúc thật sự nhìn thấy người bị giam trong lồng sắt to lớn kia, Nguyễn Trọng Sinh thật sự ngây người rồi. Hắn tưởng bản thân mình hoa mắt mới sinh ra ảo giác, nên hắn quả thực đã xoa xoa mắt lần nữa. Nhưng nhìn lại lần nữa, người đó vẫn là người đó. “Phụ... phụ hoàng?” Nguyễn Trọng Sinh run rẩy lên tiếng.
Khánh Để đang nhắm mắt trong lồng sắt, nghe được tiếng gọi phụ hoàng đầy run rẩy này, thân thể cứng lại, chậm rãi mở mắt ra, lướt qua tất cả những người có mặt tại đó. Ánh mắt của ông khóa chặt trên gương mặt của Nguyên Vô Ưu, thân thể vốn đang có rúc lại cũng chầm chậm đứng thẳng lên.
“Đã lâu không gặp rồi, phụ hoàng” Nguyên Vô Ưu mỉm cười, cung kính hành lễ. Ánh mắt Nguyễn Trọng Sinh nhìn Nguyên Vô Ưu giống như là nhìn thấy quỷ mà khiếp sợ vậy. “Là ngươi.” Hai tay ở phía sau lưng của Khánh Đế run rẩy không thôi, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, mà hai chữ này cũng đã giải đáp hết mọi nghi ngờ trong lòng ông.
“Là ta.” Nguyên Vô Ưu rất thành thực thừa nhận.
Khánh Đế nhìn chằm chằm nàng, không lên tiếng, dường như là đang bình ổn tâm trạng, cũng dường như là sắp xếp lại các nghi vấn.
Một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng. “Bắt đầu từ khi nào?”
Nguyên Vô Ưu ngồi xuống chiếc ghế được một thị vệ mang đến, không giấu giếm gì mà trả lời câu hỏi của Khánh Để: “Ngay từ khoảnh khắc mà con tỉnh lại từ trong cơn tuyệt thực kia.” “Là khoảng thời gian bị nhốt trong Nhân Lãnh Cung năm năm kia?”
“Năm năm, thực ra thời gian trôi qua cũng rất nhanh.” Ánh mắt Nguyên Vô Ưu có chút mơ màng, dường như là đang đắm chìm trong câu chuyện xưa vậy. Một lát sau, nàng tỉnh táo lại, nhìn Nguyên Hạo Thiên đang nhìn chằm chằm vào nàng, khẽ mỉm cười: “Vì để cho người thua một cách tâm phục khẩu phục, con không ngại kể lại mỗi một chuyện mà con đã làm, cũng để cho người biết được, nguyên nhân mà ngày hôm nay con có thể ngồi ở đây, còn người phải đứng ở đó, vốn không phải là may mắn gì, mà là do sự nỗ lực mà con đã bỏ ra.”
“Bây giờ nghĩ lại con đường đã đi qua, cảm giác thật có chút khác biệt. Lúc mới bắt đầu, là một tương châu báu...”
Vãn Vô Hà đứng phía sau lưng nàng, im lặng nghe nàng nói lại những chuyện xưa mà như là đang kể câu chuyện cuộc đời của một người khác vậy.
Từ khi bước ra khỏi Nhân Lãnh Cung, tới vụ án của Đại công chúa, lại đến sự diệt vong của Sở gia, rồi đến việc ra khỏi Kinh thành đi tìm thuốc cho Hoài vương,... Không chỉ mình Văn Vô Hà nghe chăm chú, mà ngay cả Nguyễn Trọng Sinh cũng ngây người ra.
Khánh Để dùng ánh mắt như nhìn một con rắn độc mà nhìn Nguyên Vô Ưu, sắc mặt không biểu cảm, mãi cho đến khi... ông nghe Nguyên Vô Ưu kể lại chuyện nàng ra khỏi cung tìm thuốc cho Hoài vương. Thế nhưng, nguyên nhân thực ra là đi giải quyết nguy cơ của nước Đại Nguyên ở nước Sở, đôi mắt mới có chút thay đổi.
“... Cuối cùng, việc bùng nổ chiến tranh giữa hai nước Sở Chu tuy không phải do con trực tiếp tạo thành, nhưng con nghĩ, ít nhiều gì con cũng ảnh hưởng đến toàn cục. Sau khi về đến Kinh thành, con đã hoàn thành lời hứa với Mộc Vũ, hắn cũng không còn gì để nói, cũng tâm phục khẩu phục. Mà tiếp sau đó, trong kế hoạch của con, đương nhiên không thể thiếu được mấy đại thị tộc chiếm gần một nửa giang sơn nước Đại Nguyên rồi...” Đợi đến khi Nguyên Vô Ưu nói hết tất cả, trong đại sảnh, im lặng không một tiếng động.
“Như vậy, người đã nhận thua chưa? Con đã dùng khoảng thời gian chín năm để hủy hoại đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời người. Con thắng một cách vô cùng vui vẻ, thắng mà không còn gì để hối tiếc, bất kể là với người, hay là đối với kẻ khác.” Ánh mắt của Nguyên Vô Ưu lướt qua Khánh Đế và Nguyễn Trọng Sinh.
Sau khi ánh mắt của Nguyễn Trọng Sinh chạm đến ánh mắt của Nguyên Vô Ưu, hắn loạng choạng lùi về sau một bước, sự đắng nghét trong miệng khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Trước mặt nàng, hắn bỗng phát hiện bản thân yếu đuối đến như vậy. Nàng nói đúng, nàng đã cố gắng rất nhiều, cho nên mới thắng một cách rất yên lòng. Nếu như nàng giết hắn, hắn cũng không có cách nào có thể kháng cự được. Nguyên Hạo Thiên cúi đầu, không ai có thể thấy được biểu cảm lúc này của ông. Đợi đến lúc ông ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt đã bình tĩnh hơn. “Ngươi nói những lời này, là muốn cho ta tự mình hối hận, tự mình tự sát, bởi vì ngươi không muốn mang tội giết cha?”
Nguyên Vô Ưu không phủ nhận dự định của nàng, chỉ là nhíu mày: “Người vẫn không phục sao? Hay là, người tham sống sợ chết?”
Nguyên Hạo Thiên đột nhiên cười lớn, cười đến vô cùng điên cuồng.
Thân hình Đào Dao khẽ động, tiến gần đến bên cạnh Nguyên Vô Ưu, cảnh giác nhìn chằm chằm Nguyên Hạo Thiên.
Đối với phản ứng này của Nguyễn Hạo Thiên, Nguyên Vô Ưu híp mắt lại, không lên tiếng, chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ông ta. “Dòng đời xoay vần, nhưng... không lừa người.” Nàng quả thực là một thiên tài tuyệt diễm trăm năm có một, cũng quả thực là một người tài để phò tá vương vị, nhưng người nàng phó tá lại không phải là ông, cho dù ông là phụ thân của nàng.
Lời nói của Nguyên Hạo Thiên không đầu không đuôi. Trong mắt Nguyên Vô Ưu hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng lại không có ý định truy hỏi. Bất kể ông ta nói điều gì, kết cục cũng đã định sẵn, nàng thắng rồi. Nguyên Hạo Thiên vẫn cười như cũ, cười đến nỗi nước mắt chảy ra. Thật đáng cười biết bao, đời này của ông, vì hoàng vị mà bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, không từ thủ đoạn,... cuối cùng lại có một kết cục như vậy.
Báo ứng, quả thực là báo ứng. Năm xưa, ông bức ép phụ hoàng, truy sát huynh đệ. Bây giờ, đến lượt ông phải đối mặt với những điều này.
“Phụ hoàng...” Nguyễn Trọng Sinh quỳ thẳng xuống, sắc mặt u ám, ánh mắt tuyệt vọng mà hoang mang. Sắc mặt Nguyên Vô Ưu không biểu cảm nhìn chằm chằm Khánh Để, không chút xúc động.
Nguyên Hạo Thiên đột nhiên ngừng cười, ánh mắt quay về trên gương mặt Nguyên Vô Ưu dần dần trở nên nóng bỏng và thâm trầm hơn.
“Con là con gái của trẫm, thua dưới tay con, thực ra trẫm cũng không hề thua. Nếu như ông trời muốn cuối đời trẫm phải thua, trẫm cũng rất vui vẻ bại dưới tay con. Vô Ưu, con gái của ta.” Vô Ưu hạ mắt xuống, mỉm cười, lại ngẩng đầu lên nhìn ông: “Nếu đã như vậy, vậy phụ hoàng lên đường đi.”
Tiểu Hoa Tử bên cạnh cung kính dâng rượu lên. “... Đừng mà!” Nguyễn Trọng Sinh tưởng rằng âm thanh của hắn rất lớn, thực ra chỉ có bản thân hắn nghe thấy.
Nguyên Hạo Thiên nhìn chằm chằm ly rượu mà Tiểu Hoa Tử đưa đến, ánh mắt có chút ngỡ ngàng. Năm xưa, ông cũng đã ban rượu như thế này cho Lưu Thị... Ly rượu năm đó, cắt đứt tình nghĩa phu thê, tình nghĩa cha và con gái, mà bây giờ...
“Ngươi, không có lời gì muốn phụ hoàng chuyển cho mẫu hậu của ngươi sao?”
Nguyên Vô Ưu đứng dậy, xoay người, quay lưng lại với Nguyên Hạo Thiên, ung dung bước về trước, không quay đầu lại mà nói: “Cho dù người có xuống đến chín suối, đừng nói là bà ấy đã sớm chuyển thể bước vào luân hồi, cho dù bà không chuyển thế, người cũng chẳng gặp được bà ấy. Bởi vì, người nhất định là sẽ bị đày xuống tầng sâu nhất của địa ngục.” Mà nàng, có lẽ cũng sẽ có một ngày bị như vậy thôi. Nguyên Hạo Thiên ngây người nhìn ly rượu trong tay, thấp giọng cười, không chút do dự uống cạn một hơi, ánh mắt theo dòng chảy của rượu mà bắt đầu trở nên mơ màng. Không biết có phải là khi con người sắp chết thì những chuyện xưa cũ mới được tái hiện lại trong đầu từng chút một không? Hối hận sao? Đến bây giờ, ông vẫn không có đáp án. Ông chỉ biết rằng, nếu cho ông sống lại lần nữa, ông vẫn sẽ đi tranh giành. Nguyên Hạo Thiên mỉm cười, khóe miệng chảy ra máu đen, nhìn bóng lưng của Nguyên Vô Ưu đang chầm chậm ngồi xuống. “Phụ hoàng... phụ hoàng” Sắc mặt Nguyên Trọng Sinh trắng bệch nhìn Nguyên Hạo Thiên nhắm mắt cúi đầu xuống. Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt hắn rơi đầy mặt. Bước chân của Nguyên Vô Ưu dùng trước mặt hắn. Từ trên cao nhìn xuống hắn, khóe mắt nàng liếc qua, Tiểu Hoa Tử hiểu ý dâng ly rượu lên.
Cả người Nguyễn Trọng Sinh run rẩy, nhưng vẫn chầm chậm ngẩng đầu. Hắn nhìn ly rượu đó, lại chầm chậm nhìn về phía Nguyên Vô Ưu, ảm đạm cười: “Ta chỉ xin ngươi một chuyện.”
“Nói thử xem.” “Xin ngươi hãy tha cho các huynh đệ tỷ muội khác trong cung, đừng để lỗi lầm năm đó của phụ hoàng tái diễn một lần nữa.”
Nguyên Vô Ưu im lặng, nhìn chằm chằm hẳn một hồi lâu, khẽ mỉm cười: “Được.”
Nguyễn Trọng Sinh cảm kích cung kính cúi đầu với nàng: “Hoàng đế thay mặt bọn họ khấu tạ hoàng tỷ.” Nói xong, hắn đứng thẳng người dậy, một tay cầm lấy ly rượu Tiểu Hoa Tử dâng lên, uống hết một hơi, lại nhẹ nhàng đặt ly rượu về chỗ cũ, động tác rất dứt khoát nhanh nhẹn.
Nguyên Vô Ưu nhìn Nguyễn Trọng Sinh một cái, nhàn nhạt cười. Đào Dao liếc nhìn Nguyễn Trọng Sinh ngã nhào trên đất, phất tay, hai U Ảnh xuất hiện, đem Nguyễn Trọng Sinh đi. Hai tên - Ảnh khác xuất hiện mở lồng sắt ra, đem thi thể Nguyên Hạo Thiên khiêng ra ngoài. Nguyên Vô Ưu đi ra khỏi đại sảnh. Nàng đứng trong sân phía trước, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhàn nhạt cười. Nàng dùng thời gian chín năm, cuối cùng thì cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời sau màn đêm, thoát khỏi sự trói buộc, được buông thả dưới trời xanh mây trắng. Đột nhiên, nàng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...