Trải qua trận giết chóc, ba nghìn cấm vệ của Nguyên Hạo Thiên đã hao tổn gần một nửa, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi truy binh bám riết không tha. Từ đây cách thành Tân Châu còn một
quãng đường nữa, bọn họ đành phải rút lui về cánh rừng gần đó. Mặc dù đang là trời đông giá rét, lá ở hai bên rừng cây đều đã rụng gần hết, nhưng cũng may nhờ rừng cây rộng lớn, hơn nữa địa thế núi non dốc đứng, một vài cây đại1thụ thân gốc to, đám người Nguyên Hạo Thiên lẩn trốn trong này xem như không có vấn đề gì.
Trác Quý đề nghị với Nguyên Hạo Thiên để hắn dẫn binh chạy về phía trước, phân tán sự chú ý của truy binh, thỉnh cầu Tham tướng cấm vệ quân dẫn theo mười mấy tên cao thủ đã theo bảo vệ Khánh Đế từ lúc còn nhỏ cùng chạy trốn. Dựa theo tác phong làm việc trước đây của Nguyên Hạo Thiên, trước đề nghị của Trác Quý, ông nhất định sẽ trầm8tư suy tính sau đó mới đưa ra quyết định, nhưng trong thời điểm này, mắt thấy truy binh đằng sau sắp đuổi tới nơi, một khi bọn chúng đuổi đến, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng, thiết nghĩ hậu quả sẽ cực kì kinh khủng, hơn nữa cả quãng đường này Trác Quý đã một mực bảo vệ ông rút về đây, ông cũng đã thấy rõ lòng trung thành của Trác Quý, đương nhiên ông không hề hoài nghi, nên trịnh trọng nói: “Trẫm nhất2định sẽ không quên lòng trung thành của Trác khanh.”
Ông cũng biết một khi đối phương đuổi đến, dựa vào binh lực cùng sức chiến đấu của chúng, thì cả Trác Quý và những binh sĩ này chắc chắn sẽ không chống cự nổi và phải bỏ mạng. Ông cũng không nói những lời hứa hẹn sau này sẽ phong hầu bái tước cho bọn họ. Đương nhiên ông cũng không hề cảm thấy áy náy, ông là hoàng đế, bọn họ vì ông mà chết, là chuyện đương nhiên.
“Hoàng thượng, ngài đi4mau đi, truy binh phía sau sắp đuổi tới rồi.” Tham tướng cấm vệ nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng, không nghĩ được nhiều nữa, nôn nóng cắt ngang lời của Khánh Đế. Thần sắc Trác Quý trở nên trang nghiêm, hắn xoay người nhảy lên lưng ngựa rồi quay đầu lại nhìn Nguyên Hạo Thiên lần cuối, sau khi nhắm nghiền mắt lại giây lát rồi mở mắt ra, ánh mắt của hắn trở nên kiên định.
“Hây!” Nguyên Hạo Thiên được sự bảo vệ của đám thân tín cũng nhanh chóng rút lên núi, chạy về phía con đường nhỏ uốn lượn trên sườn núi.
Nghe tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc của đám truy binh, Nguyễn Hạo Thiên phải giấu mình sau một cây đại thụ, trong mắt ngập tràn sự hung ác và nham hiểm. Minh Vương hận ông thấu xương, muốn giết chết ông để sau này được yên lòng là điều không nghi ngờ gì nữa, chỉ là... tại sao trong lòng lại cảm thấy bất an thể này.
Dường như ông đã bỏ sót chuyện gì đó vậy, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Nguyên Hạo Thiên có nằm mơ cũng không nghĩ rằng, đám truy binh đằng sau đang đuổi cùng giết tận ông thật ra không là binh lực của Minh Vương, mà là hơn trăm tên U Ảnh tử sĩ dẫn đầu bởi Đào Dao, cùng hơn năm nghìn binh lính tinh nhuệ dẫn đầu là Diệp Tuyết.
Mặc dù chỉ có năm nghìn binh sĩ, nhưng đám binh sĩ này lại được Mộc Vũ chọn lựa từ ba mươi vạn binh sĩ trong đại quân ở Ô Thành để huấn luyện. Mỗi một người trong đám binh lính này đều có thể một địch mười, đây là lần đầu tiên bọn họ theo Diệp Tuyết xuất chính, tinh thần thiện chiến, thấy chết không sợ, dũng mãnh giết địch. Còn những U Ảnh tử sĩ kia lại càng không cần phải nói, dù chỉ có năm nghìn tinh binh nhưng khí thế ngút trời không gì cản nổi, đánh cho Nguyên Hạo Thiên hoảng hốt chạy trốn, chật vật không thể cầm cự.
Đám người Đào Dao đương nhiên biết rõ điều này. Nhưng năm nghìn nhuệ binh kia thậm chí kể cả Diệp Tuyết cũng không biết người bọn họ đang truy sát là ai. Kì thật, đó không phải là quân phản loạn của Minh Vương - người tự mình đăng lên ngôi vương, mà chính là đội cận vệ thực sự của hoàng đế.
Nhìn về phía đám người chạy thục mạng vào con đường nhỏ trong rừng, lần đầu tiên xuất chinh, cũng là lần đầu tiên Diệp Tuyết lãnh quân giết địch nên hắn cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Đương lúc hắn muốn giơ cao kiếm thét lên đuổi theo thì liền bị Đào Dao có phòng bị từ trước ngăn cản lại.
“Đừng Diệp hiệu úy.”
Diệp Tuyết nhíu mày nhìn về phía Đào Dao, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lại nghĩ đến lời dặn dò của Nguyên Vô Ưu muốn hắn nhất nhất đều phải nghe theo mệnh lệnh cùng phân phó của Đào Dao, đành hỏi lại: “Vì sao?”
Đào Dao khẽ mỉm cười: “Diệp hiệu úy mau dẫn binh quay về, tới giúp công chúa một tay, những người này giao cho đám người chúng ta là được.”
“Các ông chỉ có hơn trăm người, có được không vậy?” Mặc dù hắn cũng biết hơn trăm người này có võ công cao cường, cả một đường truy đuổi đến đây cũng không có ai bị thương cả, chỉ thấy bọn họ vừa giơ đao, liền chém phay một đống đầu người, nhưng đối phương vẫn còn gần năm nghìn binh lực đấy. “Chuyện này Diệp hiệu úy không cần lo lắng, tự ta có biện pháp làm bọn chúng không thể trốn thoát, ngươi vẫn nên nhanh chóng trở về hỗ trợ cho công chúa giết địch đi thôi.”
Diệp Tuyết nghĩ đến việc có thể nhanh chóng đến giúp đỡ Nguyên Vô Ưu, vẻ mặt liền giãn ra. Hắn nhìn thoáng qua cánh rừng nhỏ phía trước, sau khi suy nghĩ một chút liền gật đầu: “Vậy được, chuyện ở đây giao cho ông.”
Ánh mắt Đào Dao nhìn với theo bóng Diệp Tuyết đã dẫn đám tinh binh đi rồi, sau đó liền quay đầu lại nhìn về hướng vị hoàng đế đang chật vật chạy đến con đường nhỏ bên trong cánh rừng, lạnh lùng cười một tiếng, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.
Lúc này, sau khi Nguyên Hạo Thiên lần nữa suy xét kỹ càng, cuối cùng cũng nhớ tới ông đã bỏ sót điều gì. Trong phút chốc, trên trán ông từng hạt mồ hôi to như hạt đậu túa ra, tấm thân đang dựa trên thân cây không còn sức lực trượt dài xuống. Cuối cùng, ông cũng nhớ ra mình bỏ sót điều gì rồi!
Nguyên Vô Ưu không hề nhận được bất cứ hiệu lệnh gì đã tự tiện điều binh đánh đến Hoài Bình. Ông cũng không nhận được bất cứ tấu chương nào của Nguyên Vô Ưu, mà hiển nhiên là Lâm Duy Đường đã sớm biết sự tình, nếu không làm sao hắn lại đột nhiên chủ động chia binh thành ba đường, để cho toàn bộ đại quân xuất chinh? Tuy là hắn trước sau phối hợp ăn ý cùng Nguyên Vô Ưu đánh cho Minh Vương trở tay không kịp, nhưng trên thực tế mục đích của bọn chúng là một mũi tên trúng hai con nhạn, điều đại quân đi, làm ông sa bẫy, từ đó diệt trừ ông.
“Nguyên Vô Ưu... Thật hay cho một Nguyên Vô Ưu, cuối cùng người vẫn thay lòng đổi dạ với trẫm, còn Lâm Duy Đường...” Khánh Đế lại nghĩ tới những ngày ông tín nhiệm Lâm Duy Đường, đem quyền thống lĩnh binh lính giao hết cho hắn, cuối cùng ông cũng không khống chế nổi phun ra một ngụm máu.
Ông đã từng vô cùng lo lắng Lâm Duy Đường sẽ vì Vô Ưu mà phản bội mình, thật không ngờ rằng cuối cùng hắn đúng thật vẫn phản bội ông.
“Hoàng... hoàng thượng?” Nhìn thấy Khánh Để phun ra một ngụm máu, khuôn mặt đám ám vệ liền biển sắc, chẳng lẽ hoàng thượng bị thương? Khánh Đế cắn chặt răng, ông không thể khuỵ ngã được. Ông vẫn chưa thua, chỉ cần ông có thể trở lại Tấn Châu, không, không thể trở về Tấn Châu được, ông phải quay trở lại, ông phải làm cho Lâm Duy Đường thấy rõ, ông có thể cho hắn binh quyền, thì cũng có thể đoạt lại binh quyền của hắn, binh sĩ hắn dẫn theo lại chính là Hổ Doanh quân của ông, là quân lính thân tín của ông.
“Hoàng thượng...” Mười mấy tên cấm vệ quân lúc nãy còn ẩn mình bây giờ đều bủa vây lấy hắn, hai gã tham tướng nhìn thấy Khánh Để hộc máu liền kinh hãi.
“Trẫm không làm sao, không làm sao...” Nguyên Hạo Thiên vùng vằng muốn đứng dậy, khuôn mặt méo mó làm người khác phải kinh sợ, ánh mắt lại tàn ác nham hiểm, giống như lệ quỷ bước ra từ địa ngục. Hai gã tham tướng cùng mười mấy tên cấm vệ quân đều run lẩy bẩy, áp chế cảm xúc muốn lui lại về sau.
Hai gã ám vệ nhìn nhau, một người trong đó tiến lên đưa lưng về phía Khánh Đế, cung kính quỳ xuống nói: “Đường núi khó đi, thuộc hạ đành thất lễ, xin hoàng thượng thứ tội.”
Khánh Đế cũng không nói gì, chỉ leo lên lưng ám vệ để hắn tùy ý cõng mình, nhanh chóng đi về phía sau trong rừng. Xuyên qua vùng núi này chính là Tấn Châu. Đi vào sâu bên trong cánh rừng, Khánh Đế liền ra lệnh dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ. “Hoàng thượng, chúng ta phải đi nhanh hơn mới đến được Tấn Châu.” Một vị tham tướng nóng lòng nói. “Nghỉ ngơi tại chỗ, đợi sau khi trời tối, chúng ta trở lại.”
Qua nửa canh giờ, Khánh Đế ra lệnh cho hai gã cẩm vệ đi trước thăm dò đường đi. Nhìn thấy sắc mặt âm trầm làm người khác phải kinh sợ của hoàng thượng, hai gã tham tướng cẩm vệ quân không dám nhiều lời, chỉ đành phải tuân chỉ làm việc. Qua một canh giờ sau, sau khi sắc trời tối sầm, ám vệ mới trở lại. Cũng may vừa rồi bọn họ điều tra một phen, cũng không phát hiện bất cứ dấu tích nào. Nghe lời bẩm báo của ám vệ, Khánh Đế âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng khẩn trương cũng không dám buông lỏng. Ông ta cũng biết rõ đây là cửa ải khó khăn nhất kể từ khi ông chào đời cho đến nay, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ liền nhận lấy thất bại thảm hại.
Trong suốt một canh giờ chờ đợi này, ông luôn phải nghĩ trong đầu phải xử trí hai kẻ phản bội Lâm Duy Đường và Nguyên Vô Ưu thế nào mới có thể làm cho ông tỉnh táo lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...