Năm Khánh Đế thứ mười chín, đầu xuân.
Trận mưa bão kéo dài suốt hơn nửa tháng vào tháng hai khiến cho khu vực Kinh Bắc nước Đại Nguyên thiệt hại nặng nề như một cơn ác mộng. Mưa lớn nước chảy thành sông, phòng ốc chìm ngập trong nước, lương thực hoa màu để dân chúng sinh tồn cũng bị nước mưa nhúng chìm làm hư hại.
Dân chúng sống nay đây mai đó. Sau một đợt bạo động cướp lương thực, vì phẫn hận hoàng đế tàn bạo1bất nhân, để sống sót, để không đói bụng nữa, một vài người đã đầu quân vào quân Minh Vương để lật đổ triều đình. Đối mặt với mưa bão cuốn hết nhà cửa hoa màu, những người già, cô nhi quả phụ còn lại bị ép buộc phải đi theo đoàn dân chạy nạn rời xa quê hương. Đầu tháng ba, vùng đất Kinh Bắc bên rìa hoàng quyền không còn phồn vinh, cũng không có chiến loạn nhưng nơi đâu cũng thấy nạn dân chạy loạn.8Vì mạng sống, các nạn dân chỉ có thể ăn vỏ cây, cọng cỏ trên đường, nhưng cho dù là vậy, số người chết đói vẫn nhiều vô kể.
Nhân gian đã trở thành địa ngục. Có thể nói, thiên tai đã giúp sức cho Minh Vương. Ai ai cũng nói Khánh Đế bất nhân, vì vậy ông trời đã giáng họa xuống. Đầu tiên là chiến tranh, sau đó là thiên tai. Trời, đang muốn diệt ông ta. Kinh Bắc vốn là lãnh địa của Nguyễn Hạo Thiên,2là căn cơ của ông, là nhà cửa và sân sau của ông, nhưng dân chúng nơi đây lại xem ông ta như ác mộng, ghét cay ghét đắng việc ông ta thân chinh ra trận, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mà việc này đương nhiên cũng khiến Nguyên Hạo Thiên đang đích thân dẹp phản quân ở Tân Châu xa xôi chịu thêm áp lực và ám ảnh trầm trọng.
Trong doanh trướng, Nguyên Hạo Thiên nổi giận lôi đình, đập vỡ chén trà bạch ngọc cuối cùng4trong tay. Xung quanh yên tĩnh không chút tiếng động. Không phải vì không có người, mà trên thực tế, nơi này có sức chứa lên đến mấy nghìn doanh trướng chủ soái của quân đội. Lúc này, rất nhiều tướng lĩnh quỳ đầy trên mặt đất, Lâm Duy Đường và Tề Thắng cũng ở trong số đó.
“Hoàng thượng bớt giận!” Những người này không lên tiếng còn đỡ, vừa lên tiếng, Khánh Đế càng giận dữ hơn, hai tay ông nắm chặt lấy tay ghế, gân xanh nổi đầy tay, hai bên thái dương cũng giật giật. Nếu không phải ông ta cố hết sức áp chế sự giận dữ trong lòng thì những kẻ này, ông ta sẽ giết bằng hết. “Cút ra ngoài, cút ra ngoài hết cho trẫm.”
Các tướng tĩnh đổ mồ hôi đầy người, nhưng nghe thấy câu nói tức giận này, ngược lại đều thở ra một hơi nhẹ nhõm. Mỗi người đều sợ mình chậm một bước là sẽ bị hoàng thượng trút giận, sợ hãi chạy ra khỏi doanh trướng.
Những tướng lĩnh thoát nạn đều đưa mắt nhìn nhau, thật là khổ không thể nói.
Hoàng thượng thân chinh, đối với những tướng lĩnh như bọn họ mà nói, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là Diêm Vương ở ngay kế bên mình, sống chết không còn do mình nữa. Không ai biết có phải chỉ giây phút sau đã có đầu người rơi xuống đất rồi hay không?
Mỗi ngày đều giáp mặt với Diêm Vương, ai mà thoải mái cho được?
Ngủ thì ngủ không ngon, ăn cũng ăn không ngon, còn nói cái gì mà xông pha chiến đấu cơ chứ? Bây giờ, Kinh Bắc chưa chiến đã loạn, chưa đánh đã thua, chỉ cần đột phá được Tấn Châu nữa thôi là đại quân Minh Vương đã trực tiếp đánh vào Kinh thành rồi.
Ánh mắt Lâm Duy Đường nhìn xa xăm về phương xa. Tề Thắng đến bên cạnh hắn phóng mắt nhìn theo nhưng chẳng thấy có gì đáng để xem cả, không nhịn được hỏi: “Lâm lão đệ đang nhìn gì thế?”
Sau khi trải qua trận chiến Kỷ Đông, trải qua sinh tử tồn vong trong rừng rậm, còn cùng nhau vượt qua thiên lao và cùng theo hoàng thượng thân chinh, hai người tuổi tác chênh nhau hơn gấp đôi nhưng tình cảm lại sâu đậm, đã thành bạn bè thân thiết với nhau.
Lâm Duy Đường cười khố: “Ngoại trừ vắt óc nghĩ cách công kích chế ngự quân địch thì đệ còn có thể nghĩ gì nữa?” Phía trước có sói, phía sau là hổ, hoàng thượng đã lâm vào cảnh bị vây khốn, bây giờ giãy giụa như thế chẳng qua cũng chỉ là chó cùng rút giậu* mà thôi. Kế hoạch của nàng đã sắp thành công rồi.
(*) Chó cùng rút giậu: vì tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy. Những ngày này, hắn vẫn luôn nghĩ về nàng, nhưng hắn phát hiện ra mình có nghĩ thế nào cũng không thể nhìn thấu nàng. Tề Thắng nghe vậy, sắc mặt cũng không còn thoải mái nữa, nặng nề thở dài một tiếng: “Đúng vậy, chúng ta còn có thể nghĩ gì nữa? Đầu của chúng ta đã đều nằm trong tay người rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị rơi xuống đất.” Cục diện bây giờ không có lợi cho phe bọn họ, hung hiểm dị thường. Hoàng thượng đã thua rồi, thua tại dân tâm.
ở một nơi khác.
Trác Quý đi theo Phùng Chinh và vài người tướng quân đi tuần tra trong quân, cuối cùng đến doanh trại thương binh.
Một vài binh sĩ bị thương nhẹ thì còn đỡ, sau khi băng bó vết thương xong thì ngồi hoặc nằm tại chỗ, trong đôi mắt tràn ngập sự từng trải và tê liệt. Nói bọn họ từng trải là vì thấy cái chết quá nhiều rồi, nói bọn họ tê liệt cũng là vì bản thân bất lực nhìn đồng đội dần chết đi.
Lại nhìn những binh sĩ vết thương nghiêm trọng thiếu tay gãy chân, bọn họ chịu đựng đau đớn hành hạ, đồng thời cũng tuyệt vọng nhận lấy cái chết hoặc nỗi đau đớn sợ hãi khi bị vứt bỏ.
Trác Quý im lặng đi ra từ doanh trại thương binh, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, trong đầu ông lại nhớ đến lời con gái mình nói, ông cũng không thể không đồng ý rằng lời con gái nói quả thực rất đúng, mà ông cũng nên hạ quyết tâm rồi.
Chỉ có điều... Hoài vương có phải là minh quân không?
Khi Trác Quý bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này thì người bên cạnh ông biến sắc.
“Khói hiệu bốc lên, không hay rồi, quân địch lại phát động công kích rồi.” Phùng Chinh trầm giọng nói. Chỉ yên lặng trong phút chốc, mọi người lập tức rối loạn bất an, tất cả mọi người đều chạy vào trong doanh trướng chủ soái.
Một đám tướng sĩ sắc mặt đại biến, kẻ thì nặng nề người thì ngưng trọng, duy chỉ có Lâm Duy Đường, mặc dù hắn vẫn theo sát sau mọi người nhưng không ai có thể nhìn thấy trong đôi mắt đang buông xuống kia là sự bình tĩnh và kiên định không chút hoảng loạn như đã có dự đoán từ trước. Khi nghe thấy người dẫn đầu phản quân không phải là Nguyên Mộ mà là Minh Vương, ánh mắt Nguyên Hạo Thiên tàn bạo điên cuồng, ông ta nắm chặt tay, hối hận năm ấy đã không diệt cỏ tận gốc, bây giờ quả nhiên hậu quả vô cùng.
“Trẫm, đích thân nghênh địch.” Hai mươi năm không gặp, ông ta thật muốn xem xem Tam hoàng huynh rốt cuộc đã có khí phách như thế nào?
“Hoàng thượng, tuyệt đối không được.” Khánh Để vừa dứt lời thì Lâm Duy Đường đã nhanh chóng phản đối đầu tiên.
Đám tướng lĩnh đều nhìn hắn. Đối với kẻ tên Lâm Duy Đường này, bọn họ đã có trải nghiệm sâu sắc rồi.
Lâm Duy Đường có vẻ ngoài tuấn mỹ khác thường nhưng thủ đoạn và tầm nhìn quả thật rất phi phàm, hơn nữa, hắn ta chỉ dựa vào binh lực yếu kém mà thủ được thành Ký Đông, chống lại hai mươi vạn đại quân của Minh Vương suốt hơn nửa tháng. Năng lực của người này không thể nghi ngờ được.
Mặc dù lúc thành bị công phá, hắn bỏ thành mà chạy, hành động này rất mất khí tiết, nhưng tục ngữ nói rất đúng, còn rừng thì vẫn còn củi đốt, đa số mọi người đều tán thành cách làm của Lâm Duy Đường.
Về chuyện này, trong lòng Khánh Đế cũng rất tán thành, bằng không ông cũng sẽ không chỉ đích danh cho hắn đi theo chinh chiến.
Vì vậy lúc này, Khánh Đế mặc dù nguy hiểm híp mắt nhưng không hề tỏ ý tức giận mà chỉ nhìn hắn chằm chằm. Lâm Duy Đường cung kính bước lên, nói rõ lý do của mình ra, đồng thời xin được xuất chinh.
Sau khi nghe lời của hắn, sắc mặt Khánh Để hòa hoãn hơn. Sau khi cân nhắc một lúc, ông quyết định sử dụng ý kiến của hắn, cho hắn xuất chinh. Trận chiến này, mặc dù chỉ là để thử nghiệm và cũng là cuộc thăm dò của Minh Vương nên không hề có binh lực hùng hậu nhưng Lâm Duy Đường đã dùng hiện thực để chứng minh giá trị của hắn, cũng khiến cho Khánh Để xem trọng mình.
Trong hai tháng tiếp theo, Lâm Duy Đường cũng trở thành quân sự của đại quân thân chinh. Những trận chiến do hắn hiển kề sách và dẫn binh, mặc dù có thất bại nhưng so sánh mà nói, Minh Vương cũng chẳng có được chút lợi lộc gì từ tay Lâm Duy Đường. Đối với lời của Lâm Duy Đường, Khánh Đế cũng chỉ có thể nghe theo, vô cùng trọng dụng.
Tình hình chiến sự lại lần nữa rơi vào tình thế giằng co căng thẳng. Nếu như cứ tiếp tục phát triển như thế này, có lẽ, đối với phe triều đình mà nói, đây cũng được xem như là chuyện tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...