Đêm khuya, tại thư phòng phủ tướng quân.
Ánh lửa của cây đèn đặt trên bàn sách chớp nháy, một bóng đen đột ngột xuất hiện một cách quỷ dị phía trước bàn sách. Người nọ cung kính quỳ một gối, kính cẩn cúi chào Bình Duệ đang ngồi bên trên.
“Hắc Ưng tham kiến chủ tử.”
“Việc điều tra thế nào rồi.” Bình Duệ ngẩng đầu hỏi.
“Chúng thuộc hạ sẽ không phụ lòng mong đợi của công tử.” Tên bóng đen được1gọi là Hắc Ưng cung kính dâng lên một vật hình dài gói trong tấm vải, lấy xuống từ phía sau lưng.
Bình Duệ quét mắt qua một đường, A Tinh đứng bên cạnh liền bước lên trước tiếp nhận, rồi xoay người giao lại cho chủ tử.
Bình Duệ không vội mở ra xem ngay, mà lại hỏi rằng: “Chỉ có một mình người quay về để hoàn thành mệnh lệnh thôi?”
Hắc Ưng cúi thấp đầu, đáp lại với giọng buồn8rầu: “Bẩm công tử, trong quá trình điều tra đã làm kinh động đến đối phương, được sự che chở và bảo vệ của những người khác, trải qua bao trắc trở thuộc hạ mới may mắn trở về được, những người khác đều đã bị quân địch mai phục tập kích.” A Tinh sửng sốt liếc nhìn Hắc Ưng, rồi lại nhìn qua Bình Duệ, đương lúc định lên tiếng thì thấy Bình Duệ phất tay, thấy vậy hắn2đành im lặng, lui sang một bên cúi thấp đầu, nuốt lại những lời định nói.
“Lui xuống đi.”
“Rõ, công tử.”
Bình Duệ sau một hồi trầm lắng thì chậm rãi lật mở tấm vải. Bên trong chứa một ống cuộn giống như một bức hoạ được dán kín lại bằng giấy dầu.
Khi cuộn tranh chầm chậm được trải ra trước cặp mắt kiếm của hắn thì hình vẽ chân dung trong đó cũng đã dần dần lọt vào mắt hắn. Ánh4mắt thâm trầm của Bình Duệ nhìn đăm đăm vào cuộn tranh, sau đó hắn khép đôi mi, hồi sau lại mở trừng, ánh mắt sâu xa và kín đáo. A Tinh đứng bên cạnh ngước mắt lên nhìn, vô thức quét mắt qua bức hoạ kia, con người bất chợt co rút, nhưng nhanh như chớp, mắt hắn đã hồi phục lại dáng vẻ ngày thường. Thư phòng tĩnh mịch đến lạ, ngoại trừ âm thanh tí tách ngẫu nhiên vang lên từ đốm lửa thì mọi thứ dường như im lặng đến mức quỷ dị. Hai tay Bình Duệ đan lại với nhau, lưng từ từ ngả về phía sau, biếng nhác dựa vào lưng ghế, đôi mắt khép hờ giống như đang ngủ lại giống như đang lặng im xuất thần.
A Tinh cúi thấp đầu, mắt nhìn xuống dưới, thấp giọng thưa rằng: “Công tử, thuộc hạ ra ngoài cửa canh giữ” Bình Duệ khoát tay ngăn cản, A Tinh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cung kính cúi thấp đầu, lặng lẽ đứng sang một bên.
Thời gian như dài lê thê, chậm rãi trôi đi, đèn cày sắp cạn, cũng là lúc trời sắp sáng. Giọng nói của Bình Duệ bỗng vang lên, khiến cho A Tinh không khỏi bất ngờ mà bất chợt ngẩng đầu. “Hoàng thượng điều hai mươi vạn binh từ Ô Thành, nhưng người đứng đầu đội quân lại không phải là Mộc Vũ mà là Phùng Chinh.”
Đáy mắt A Tinh thấp thoáng nét do dự, hắn cắn chặt môi, không hề đáp tiếng nào. Bình Duệ liếc nhìn hắn, một mình độc thoại mà thấp giọng nói: “Mộc Vũ và ta giống nhau, nhưng cũng lại không giống, người thấy sao?” A Tinh cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, cung kính nói: “Theo như thuộc hạ thấy, công tử và Mộc tướng quân vốn không giống nhau.” Bình Duệ cười nhẹ: “Ồ, nói thử xem, bọn ta không giống nhau ở điểm nào?” “Công tử?” A Tinh ngước mắt quan sát Bình Duệ, hắn không thể hiểu nổi câu hỏi của người.
Nụ cười trên gương mặt Bình Duệ dần dần phai nhạt. Hắn đứng thẳng người, giống như đang tự nói với chính mình, lại giống như đang nói cùng A Tinh, bình thản đáp: “Ta giống với Mộc Vũ, đều đã từng được huấn luyện trong trại huấn luyện ám vệ, chỉ có điều, hắn được huấn luyện binh pháp tác chiến, còn ta, ta được huấn luyện mật thám ám sát. Hắn quang minh chính đại, cho nên hắn được trấn thủ biên giới nước Đại Nguyên, còn ta, ta nham hiếm máu lạnh, cho nên phải canh nhà cho hoàng thượng.”
Đáy mắt A Tinh loé qua một tia cảnh giác, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh trở lại, kính cẩn nói: “Hoàng thượng coi trọng công...”
Đôi mắt hắn đột ngột trợn lớn, miệng cứng đờ giữ nguyên khẩu hình chữ “tử”, ẩn đường thì chẳng biết tự khi nào đã nhíu chặt thành một rãnh sâu hoắm.
Rầm! Cơ thể hắn đổ sụp xuống mặt đất.
Bình Duệ cười nhạt, chỉnh sửa lại ống tay áo, vật ẩn giấu bên trong ống tay áo rộng thong thả ung dung kia loé lên ánh sáng sắc lẹm, lạnh lẽo.
Hắc Ưng đã lui xuống khi trước, giờ lại bất thình lình quay lại không chút tiếng động. Hắn thờ ơ nhìn thi thể A Tinh trong thư phòng, chưa cần Bình Duệ phân phó, hắn đã liền bước lên phía trước, động tác nhanh nhẹn lấy ra một chiếc bình nhỏ rất tinh xảo, sau đó rắc đều thứ bột thuốc bên trong lên thi thể của A Tinh.
Một lúc sau, một mùi xộc thẳng vào mũi lan ra khắp thư phòng, hài cốt trên mặt đất bỗng hoá thành một đống máu nhầy nhụa. Bình Duệ ngồi lại vào bàn sách, nheo mắt quan sát bức chân dung đặt trên bàn, ngón trỏ vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn. Đến khi Hắc Ưng khôi phục mọi thứ trong phòng về nguyên trạng, không còn thấy một chút dấu hiệu khác thường nào, thì hắn mới cung kính lui sang đứng bên cạnh Bình Duệ, sau đó giơ tay lần mò phía sau tai. Một lúc sau, hắn mới dần dần lột bỏ lớp mặt nạ da người mỏng tang, gương mặt sau khi tháo lớp mặt nạ xuống giống A Tinh như đúc khuôn.
Bình Duệ dừng động tác gõ nhịp xuống mặt bàn, lạnh nhạt nói: “Xóa bỏ dấu vết.” “Tuân lệnh, công tử.” Hắn lên tiếng, đến giọng nói giống hệt như sao chép từ A Tinh. Bình Duệ khép hờ mắt, thở dài một tiếng.
Thần Viện, phủ Hoài Vương.
Tiểu Lý Tử trông thấy Cổ YY bước vào, sắc mặt bình thản, ngữ khí lúc nói lại càng thờ ơ hơn.
“Vương gia gọi người đến phòng khách đợi.”
Cố YY chẳng lấy làm lạ, đây chính là kết quả mà nàng muốn.
Tại phòng khách, nàng đợi chưa được bao lâu, ước chừng khoảng một chung trà, Tiểu Lý Tử đã đẩy Hoài vương ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ tiến vào.
Cố YY đứng thẳng dậy, cung kính hành lễ: “Thiếp bái kiến vương gia.”
Hoài vương tỏ thái độ xa cách vô cùng: “Đứng dậy.”
Cố YY bấy giờ rũ mắt cúi đầu, cũng liền chậm rãi ngước lên, ánh mắt mải miết nhìn theo người đàn ông tuấn tú, thanh liêm vô bờ trước mắt, vẻ mặt pha lẫn chút hoảng hốt.
Sau lần Hoài vương phát bệnh vào mùa đông năm ngoái, mặc dù đến nay đã ngưng không còn tái bệnh nữa, nhưng thân thể hắn vẫn luôn xanh xao, ốm yếu. Tuy nhiên điều ấy chẳng khiến người ta cảm thấy hắn yếu ớt chút nào, ngược lại lại cảm nhận được sự lạnh lùng và kiêu ngạo, giống như một đoá sen trắng, thanh cao, ngạo nghễ mà thoát tục.
Thật ra, trải qua những ngày tháng yên lặng như thế này đã khiến nàng hiểu ra, hắn không cần tình cảm của nàng, càng không cần sự ấm áp từ nàng. Bởi vì, hắn đã có nơi để gửi gắm tình cảm và hơi ấm rồi.
Nhưng, hắn như vậy lại càng khiến nàng sa chân vào lưới tình không thể rút ra được. Nàng cố chấp thế đấy, ích kỷ thế đấy. Nàng đã bước trên con đường này thì quyết không ngoảnh lại, cho dù phía trước con đường đang có kết quả gì chờ đợi, nàng cũng chỉ có thể bước đến nơi cuối cùng mà thôi.
Không phải là không có đường lui, mà là nàng vốn dĩ không muốn bỏ chạy. Nàng cố chấp, ương ngạnh muốn tiến về phía trước, cho dù đầu rơi máu chảy, thương tích đầy mình.
“Thiếp muốn cùng Hoài vương nói chuyện riêng với nhau.” Cố YY dịu dàng lên tiếng, thậm chí trong giọng nói của nàng còn có chút khấn cầu.
Hoài vương lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, sau đó đưa mắt quét qua người Tiểu Lý Tử. Nhận được ý lệnh, Tiểu Lý Tử liền khom lưng lui xuống.
Trong phòng khách, chỉ còn lại hai người. Bất luận là Cố Y Y hay là Hàng Thanh Trần, khi bước vào Thần Viện thì đều chỉ đi một mình, ngay đến tì nữ thiếp thân cũng không có tư cách bước vào Thần Viện.
Giống như hôm nay, vừa hay là cuối xuân, tiết trời không nóng cũng chẳng lạnh, ô cửa sổ hé mở, phong cảnh đặc biệt xinh đẹp.
Cố YY nhẹ nhàng di chuyển bước chân, nàng quỳ xuống bên cạnh chiếc xe lăn của Hoài vương, ngước đầu nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng vô cùng. Thế nhưng, khi quan sát kĩ càng, vẫn có thể nhìn ra trong trái tim nàng đang gợn sóng: “Trong lòng biểu ca, ta quả thực không đáng để biểu ca liếc nhìn một cái sao?” Đôi đồng tử lạnh nhạt của Hoài vương nhìn nàng, khoé môi hắn hờ hững nhếch lên, nét giễu cợt hiện lên thấp thoáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...