Ba ngày rồi. Lâm Duy Đường dẫn theo một đoàn quân đi trong rừng sâu như những con gián không đầu bị mất phương hướng vậy.
Trên suốt đường đi, gặp phải biết bao vật độc, bọn họ cẩn thận rồi lại cẩn thận, nhưng vẫn không thể tránh khỏi hao tổn gần mười người như cũ. Đội ngũ hơn một trăm người lúc vào núi, bây giờ chỉ còn lại không đến bảy mươi người, mà bọn họ đi cũng gần nửa tháng rồi, nhưng lại vẫn bị nhốt trong khu rừng sâu này, không thấy con đường phía trước, cũng1không thấy đường lui phía sau. Mà ba ngày nay, tình hình càng không tốt, bởi vì bọn họ không tìm được bất kì thứ gì để ăn, không ít người đều đã ba bốn ngày rồi chưa có gì bỏ vào miệng, vừa mệt vừa khát. Ngoại trừ Lâm Duy Đường sắc mặt không biểu cảm ra, những người khác bao gồm cả Tể tướng quân đều bị cảm xúc tuyệt vọng và sự nguy hiểm của cái chết vây quanh, cảm thấy bản thân mình không thể kiên trì được nữa rồi.
Ánh sáng trong khu rừng này vốn không8mạnh, khắp nơi đều là sự u ám, khiến cho lòng người đột nhiên sợ hãi. Mà sáng sớm hôm nay, ánh sáng trong khu rừng này lại càng tốt hơn so với bình thường, đừng nói là phân biệt phương hướng, đến ngay cả việc cẩn thận đề phòng độc vật, thú dữ thôi cũng khó khăn, phải hao tâm tốn trí rất nhiều.
Mọi người cũng chỉ đành vừa đi vừa dừng lại, nhưng tiếp theo đó, điều khiển bọn họ càng khổ đến không thể tả chính là tiếng sét vang ầm ầm trên đầu, cùng với tia chớp2sáng lóa kia, cái chết đang uy hiếp bọn họ.
Lại một tia sét đánh xuống. Ngay trong đội ngũ, Hồ phó tướng mở to đôi mắt ra, theo bản năng kéo người bên cạnh để thể chỗ hắn. Thế nhưng, tốc độ có nhanh đến mức nào cũng không nhanh bằng tia sét. Hắn không những không tránh được, mà còn liên lụy đến người bị hắn nắm lấy. Âm thanh ầm ầm, khiến da đầu người khác tê rần.
Đợi đến khi mọi người nhìn kĩ lại, nét mặt của mọi người đều có chút méo mó, trong cổ họng phát4ra những âm thanh sợ hãi. “Hồ phó tướng?”
“A Ha?”
Hồ phó tướng và vị binh sĩ tên A Hà kia bị sét đánh cháy đen thui.
Bọn họ bị sét đánh chết!
Tề tướng quân nhìn Hồ phó tướng chết không nhắm mắt, không đành lòng mà nhắm mắt lại. Sau khi bước vào rừng sâu này, Hồ phó tướng tuy khiến ông thất vọng, nhưng dù sao thì hắn cũng theo ông tám năm rồi, nhìn thấy Hồ phó tướng có kết cục bị sét đánh chết như thế này, trong lòng ông cũng rất khó chịu, lại thêm nghĩ đến bản thân cũng khó tránh khỏi kết cục chết trong mảnh rừng này, trong lòng lại càng khó chịu hơn.
Lâm Duy Đường nhìn một cái, liền lập tức quả quyết nói: “Chúng ta phải đi đến một nơi có ít cây cối, nếu không...”
Những lời phía sau chữ “nếu không” hắn còn chưa nói ra, nhưng mọi người đều đã hiểu. Trong việc lựa chọn sống hay chết, hơn nữa lại nhìn thấy cái chết thảm của Hồ phó tướng và A Hà, bọn họ không có lựa chọn nào khác, đành phải liều mạng theo Lâm Duy Đường tiến về phía trước. Còn hai thi thể bị sét đánh chết, chỉ đành để lại chỗ này, không nhẫn tâm được cũng nhất định phải nhẫn tâm. Tiếng sấm vang ầm ầm trên đầu, những người trong rừng đều lo lắng đề phòng. Một lát sau, một cơn mưa xối xả như trút nước rơi xuống.
Đợi đến lúc khó khăn lắm mới tìm được một nơi có ít cây cối, tất cả mọi người đều đã ướt như chuột lột, chật vật không nói nên lời. “Mọi người tách nhau ra một chút, đừng đứng gần cây, trong trời mưa có sét, đứng gần cây rất nguy hiểm.”
Thấy không ít người trốn dưới gốc cây trú mưa, Lâm Duy Đường nhắc nhở mọi người.
Tránh mưa dưới gốc cây là cách tốt nhất trong lòng không ít người, nhưng nhớ đến cả người Hồ phó tướng khi nãy bị sét đánh đen thui như than, tất cả mọi người đều cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy thẳng từ bàn chân lên đỉnh đầu, sau đó họ nhanh chóng rời khỏi tán cây.
Tề tướng quân ngồi xuống dưới sự dìu đỡ của hai vị binh sĩ. Nhìn Lâm Duy Đường đứng thẳng một bên, nhẹ than một tiếng, những người như bọn họ thì không sao, chỉ đáng tiếc cho Lâm đại nhân, hắn vẫn còn trẻ, vốn dĩ còn tiền đồ rộng lớn phía trước.
Lại là một tia sét đánh thẳng xuống, ở ngay một cái cây không xa. Những người vừa tản ta từ gốc cây tóc gáy dựng đứng. Nếu như lúc nãy, Lâm đại nhân không nhắc nhở bọn họ, vậy thì bọn họ tuyệt đối sẽ bị sét đánh chết như Hồ phó tướng vậy.
Bọn họ muốn đi cảm tạ, nhưng nghĩ lại cho dù thoát được lần này, nhưng ngày mai và ngày mốt thì sao? Bọn họ vẫn khó tránh khỏi cái chết, nghĩ như vậy khiến họ cảm thấy có chút nản chí.
“Ta có thể cứu các ngươi ra khỏi mảnh rừng này, nhưng mà mạng của các ngươi từ nay về sau thuộc về ta, thể nào?”
Ngay khi mọi người tuyệt vọng vô cùng, giọng nói của một người đàn ông theo gió truyền đến, rất nhẹ, tựa như gió, nhưng mỗi chữ đều truyền đến tại của tất cả mọi người.
Lâm Duy Đường rũ mắt xuống, không lên tiếng, còn những người khác đều ngây ra, nhất thời không phản ứng lại kịp. Tề tướng quân cảnh giác đứng dậy, rút bội kiếm bên hông ra: “Là ai?”
“Lâm đại nhân, thời gian ba ngày đã đến, ngươi nghĩ kĩ chưa?” Giọng nói lại vang lên. Tề tướng quân khiếp sợ nhìn về phía Lâm Duy Đường, hai đầu mày nhíu chặt: “Lâm đại nhân, chuyện gì vậy?” Những người đang ngày người ra cũng tỉnh táo lại, mọi ánh mắt đều rơi trên người Lâm Duy Đường. Lâm Duy Đường nhìn ánh mắt nóng bỏng của mọi người, nhếch khóe miệng, mùi vị cay đắng cũng chỉ có
mình bản thân hắn biết. “Chúng ta có thể ra ngoài.”
Doanh trướng chủ soái của vùng Ô Thành hoang vu vắng vẻ.
Người đàn ông trung niên cũng là đại soái ô Thành - Phùng Chinh sắc mặt nghiêm trọng khép mật chỉ trong tay lại, sau đó nhìn Mộc Vũ mặt không biểu cảm đứng bên cạnh, hỏi: “Ngươi thấy sao?”
Mộc Vũ chắp tay, cúi đầu nói: “Chiến sự ở Kỷ Đông muốn yên ổn, theo mạt tướng thấy, e là không dễ dàng.”
Phùng Chinh đứng dậy, đi qua đi lại trong doanh trướng, sắc mặt vừa nghiêm trọng lại vừa lo lắng. Mộc Vũ cúi đầu, không ai có thể nhìn thấy những cảm xúc đang tràn đầy trong đôi mắt sáng như sao kia.
Khi tình hình chiến sự ở Ký Đông truyền tới, tâm trạng phức tạp của hắn không thể nào hình dung được. Lúc này, trong não hắn chỉ biết một chuyện, nước Đại Nguyên thật sự là đúng như nàng dự đoán, thậm chí là cả cái kế hoạch dấy lên ngòi lửa chiến tranh. Trận chiến trước mắt tuy không tính là lớn, nhưng mà, nàng nói, lửa của những ngôi sao nhỏ đủ để khuếch tán đốt cháy hết cả nước Đại Nguyên. Minh Vương đã xưng vua ở Ký Đông. Sự thất thủ của Ký Đông đối với những thị tộc cũng có dã tâm mà nói, chính là một sự cổ vũ lớn! Thậm chí, bọn họ không cần công khai thể hiện là bọn họ ủng hộ Minh Vương, chỉ cần chu cấp lương thực trong âm thầm, vậy thì hậu quả không dám nghĩ đến là... chuyện đánh đến vùng Kinh Bắc, bao vây tấn công Kinh thành là chuyện sớm muộn mà thôi. Hoàng thượng điều binh từ trong địa của biên cương, tất cả mọi người đều không bất ngờ, nhưng người dẫn binh không phải hắn, mà là Phùng nguyên soái, điều này dường như vượt qua dự liệu của rất nhiều người.
Tất cả đều đúng như nàng dự đoán, hắn không thể không phục.
“Ý của hoàng thượng là để bản soái rút hai mươi vạn đại quân, vùng đất biên cương trong địa này tạm thời do người trấn thủ.”
Người đàn ông trung niên dừng bước chân, nhìn chằm chằm vào Mộc Vũ đang yên lặng không nói lời nào kia, những chữ phía sau chữ “tạm thời”, ông đặc biệt nhấn mạnh.
Mộc Vũ vẫn cúi đầu như cũ, dường như là nghe không hiểu lời của ông ta, chỉ cung kính nói: “Mộc Vũ tuân theo quân lệnh của hoàng thượng.”
“Ngươi...” Phùng Chinh nghẹn lời.
Bầu không khí trong doanh trướng có chút cứng nhắc. Phùng Chinh nhìn Mộc Vũ không lên tiếng, nhẹ than một tiếng. Chuyện này chắc chắn là không thể trách Mộc Vũ, có trách thì phải trách hoàng thượng tin tưởng và trọng dụng Mộc Vũ hơn.
Bỏ đi, nghĩ lại, đây cũng là cơ hội lớn nhất của ông, chỉ cần ông đánh thắng trận chiến, bình ổn lại chiến loạn
Ký Đông, vậy thì tiền đồ phía trước không cần phải nói nữa. Đến lúc đó, nói không chừng, hoàng thượng sẽ phong ông làm binh mã đại soái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...