Dân chúng sợ nhất điều gì?
Có thể không chút do dự mà nói rằng, dân chúng sợ nhất là chiến tranh.
Một khi bùng nổ chiến tranh, bất kể ai thắng ai thua, ai làm vua ai làm giặc, người khổ nhất trong đó vẫn là dân chúng.
Tuy danh tiếng của Khánh Để ở trong dân gian không tốt, có danh là bạo quân, nhưng không thể không nói, nước Đại Nguyên vẫn được tính là thái bình.
Nhưng hôm nay, sự1thái bình thịnh thế mà mọi người thấy đã bùng phát chiến tranh. Hơn nữa, trận chiến này cũng không nhỏ, một người làm không tốt, có thể sẽ dẫn đến một trận máu tanh mưa gió thay đổi triều đại.
Hai mươi năm trước, Minh Vương trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị bị Tiên hoàng hạ xuống làm thứ dân, đuổi ra khỏi Kinh thành, giờ đây lại tự mình khởi binh xưng vương ở Ký Đông. Một cuộc8chiến tranh không thể lường trước được xảy ra quá nhanh, quá lớn, khiến cho dân chúng không kịp trở tay.
Tuy hoàng đế có phái Tuần án sử Lâm Duy Đường điều thêm ba vạn binh mã đi trấn thủ ở thành Kỷ Đông, nhưng điều khiến người khác không ngờ được là trong ba vạn binh mã thủ thành ấy, có gần một phần ba binh mã đã đầu quân cho Minh Vương rồi, phụng mệnh vào thành, cố2gắng công thành.
Nhưng nghĩ mà xem, cuộc chiến này của bọn họ, dân chúng ở Ký Đông cũng không tránh khỏi một cuộc gió tanh mưa máu.
Cuối cùng, tuy rằng Lâm Duy Đường đàn áp được phản binh, nhưng lại bị vây khốn ở thành Ký Đông, phải chờ đợi quân tiếp viện, mà trong lúc chờ quân tiếp viện, còn phải đối mặt với sự tấn công của Minh Vương, đồng thời, trong thành Ký Đông, máu chảy thành4sông.
Tin báo tám trăm dặm truyền nhanh tới Kinh thành, cách ngày Kỷ Đông mở màn chiến tranh đã là năm ngày.
Tin báo chiến tuyến này vừa truyền tới, khiến cho những người trong Kinh thành vốn đang suy đoán xem Vô Ưu công chúa có tức giận đi truy cứu kẻ ngồi không viết bậy bạ kia là ai không trở nên ngây ngốc.
Mọi người không còn tâm trí đi quan tâm những câu chuyện đùa vui lúc rảnh rỗi kia nữa, Kinh thành cách Ký Đông ngàn dặm đường, cuộc chiến kia tuy không đến nỗi khiến cho dân chúng nơi đây hoang mang, nhưng trong lòng họ vẫn có chút bất an. Trên Kim Loan Điện, tất cả võ tướng đều thương triều, ngay cả Trấn Đông Hầu đã hai mươi năm rồi chưa thượng triều hôm nay cũng đến.
Không khí căng thẳng trên triều đình không lời nào có thể tả được. Các quan văn nhìn thấy sắc mặt u tối dọa chết người của hoàng thượng, liền sợ hãi đến mức không dám hít thở nữa.
Trên đại điện, thật sự yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng cây kim rơi xuống đất.
Tuy rằng mặt Khánh Đế u ám dọa người, nhưng lại không nổi giận, mà liên tiếp hạ ba đạo thánh chỉ, dùng ba cách khác nhau để truyền đạt quân lệnh. Hạ lệnh cho quân binh ở Tấn Châu tăng thêm năm vạn binh mã đi ứng cứu Lâm Duy Đường và quân binh lấy chết để bảo vệ thành, trấn áp phản tặc ở thành Ký Đông, hơn nữa còn trực tiếp hạ lệnh, đối với phản binh Minh Vương giết không cần hỏi. Bốn chữ “giết không cần hỏi” này, giống như là được nặn ra từ trong kẽ răng của Khánh Để từng chữ từng chữ
một, một luồng khí lạnh tràn đầy máu tươi đó khiến lòng người nghe đều khẽ run rẩy. Sau khi hạ triều, sắc mặt của phần lớn quan viên đều nghiêm túc, bước nhanh để rời khỏi hoàng cung, lo sợ rằng đi chậm sẽ bị hoàng thượng trút giận.
Trên Kim Loan Điện, hai tay Khánh Đế nắm thật chặt tay vịn hai bên long ỷ, đè sát khí trong lòng xuống, bước nhanh xuống bảo tọa, đi tới điện nhỏ bên cạnh.
Các võ tướng đang thảo luận về chiến sự trong điện nhỏ bên cạnh cung kính đứng dậy hành lễ.
Khánh Đế trực tiếp phất tay, đến trước tấm bản đồ quân sự, sắc mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm một hồi lâu, lạnh lùng lên tiếng: “Các ngươi có kế sách hay gì đối với việc Minh Vương khởi binh tạo phản không?”
Các võ tướng đều cúi đầu xuống, người có tuổi tác lớn nhất cũng như lý lịch dày nhất, từng chiến đấu thủ thành Ký Đông khi Tiên để còn tại vị là Trấn Đông Hầu lão tướng quân sắc mặt nghiêm nghị nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, mạt tướng cho rằng, tiếp viện năm vạn e là không đủ để dẹp loạn.”
Khánh Để nâng mắt lên nhìn ông ta, sau đó lại cúi đầu xuống xem bản đồ. Trấn Đông Hầu bước lên trước một bước, ở bên cạnh Khánh Đế, chỉ trên bản đồ nói: “Vị trí của thành Ký Đông dễ thủ khó công, hiện nay Minh Vương khởi binh tạo phản, lại thêm binh sĩ nổi loạn, mạt tướng phỏng đoán, binh lực của Minh Vương đã gần mười vạn.”
Khánh Đế nhìn về phía Bình Duệ, không lên tiếng, nhưng thái độ rất rõ ràng, ông tin tưởng Bình Duệ.
Trấn Đông Hầu vuốt vuốt chòm râu dài, trong lòng thầm nghĩ, hoàng thượng không tin tưởng những lão tướng như bọn họ, trong lòng bọn họ biết rõ.
Hiện nay Minh Vương tạo phản, Ký Đông một khi rơi vào chiến tranh, e là không dễ gì để dẹp loạn được. Năm vạn binh sĩ quả thực là không đủ để trấn áp, nhìn địa hình của thành Kỷ Đông, lão tướng quân cảm khái vô cùng.
Ông trước đây được Tiên đế trọng dụng, trấn thủ ở thành Ký Đông hơn mười năm. Lúc đó, Hạng Thị tuy bướng bỉnh không tuân theo ý chỉ của Tiên hoàng, nhưng lại không có cơ hội khởi binh tạo phản, nếu không phải... hai mươi năm trước, lúc hoàng thượng đăng cơ, Lưu Thị nắm quyền, lại thêm Minh Vương bị đuổi ra khỏi Kinh thành thì...
Hạng Thị vốn bướng bỉnh không tuân lệnh bởi vì việc Lưu Thị nắm quyền chính trị mà nhao nhao muốn thử, lại thêm hoàng thượng lo lắng những thần tử mang danh trung thành với Tiên đế này bất mãn việc ông đăng cơ bằng thủ đoạn, liền bất chấp đại cục mà triệu tập tất cả bọn họ về Kinh thành. Bởi vậy mới có chuyện khởi binh ở thành Ký Đông ngày hôm nay.
Bình Duệ bước ra khỏi hàng nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, mạt tương đồng ý với lời tấu của lão hầu gia.”
Khánh Đế trầm mặc, xoay người ngồi lên ghế mềm, im lặng một lát sau mới lên tiếng: “Trấn Đông Hầu nghe lệnh.”
Trấn Đông Hầu quỳ xuống, hai tay chắp thành quyền nói: “Có mạt tướng.”
“Ký Đông là nơi người đã từng đóng quân hơn mười năm, địa hình quen thuộc, trẫm lệnh ngươi nhanh chóng đi đến Ký Đông, giúp đỡ đại quận Tân Châu tấn công Ký Đông, trấn áp phản binh, tiếp viện Lâm Duy Đường.” Sắc mặt Trấn Đông Hầu nghiêm túc nói: “Mạt tướng tuần chỉ.”
Sau khi nhận được lệnh xuất binh, sắc mặt Trấn Đông Hầu kích động. Ông tuy đã gần sáu mươi tuổi, nhưng lại gần hai mươi năm chưa được quay lại quân doanh. Thân là một võ tướng, việc dẫn binh chiến đấu đã là sự cuồng nhiệt trong xương máu, cho dù chết, cũng phải chết ở nơi chiến trường da ngựa bọc thây kia, chứ không phải là ngồi không chờ chết trong một tòa hầu phủ hoa lệ vô ngần. “Bình Duệ, nếu như khanh đã đồng ý với ý kiến của Trấn Đông Hầu, chắc là trong lòng đã có dự tính?”
Bình Duệ cung kính bước lên trước: “Khởi bẩm hoàng thượng, mạt tướng đề nghị điều hai vạn binh lực từ Hoài Bình Thanh Châu, tấn công từ phía bên trái của Ký Đông để trợ giúp.”
“Hoài Bình Thanh Châu?” Khánh Đế híp mắt, Thanh Châu thuộc về phần quản lý của Hoài Bình, mà Hoài Bình lại có họ Lý chiếm giữ, so với Hạng Thị lớn lối ngang ngược, Lý Thị rõ là khép nép hơn. Khánh Để liếc mắt nhìn các võ tướng, hỏi ý kiến Bình Duệ: “Khanh cho rằng ai có thể đảm nhận nhiệm vụ này?”
Tất cả võ tướng nghe thấy lời nói này của Khánh Đế cũng không phản đối, biết là đã được chuẩn tấu, tất cả đều nóng lòng muốn được dẫn binh đi xuất chính, nhưng hoàng thượng không nói gì mà chỉ hỏi ý kiến của Bình tướng quân, bọn họ cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Bình Duệ suy nghĩ nói: “Mạt tướng cho rằng, Trác tham tướng Trác Quý của đội quân cánh phải của Kinh thành có thể đảm nhận nhiệm vụ này.”
Trong tất cả các võ tướng có chút thô lỗ, bóng dáng Trác Quý nhìn có vẻ như có chút thấp bé hơn, nghe thấy tên của mình đột nhiên được Bình tướng quân đề cử, tuy rất kinh ngạc, nhưng Trác Quý vẫn lập tức phản ứng lại, cung kính bước ra: “Mạt tướng Trác Quý tham kiến hoàng thượng.” Ánh mắt sắc bén của Khánh Để đánh giá hắn một cái, gật gật đầu: “Truyền ý chỉ của trẫm, Trác Quý của đội quân cánh phải phong làm Tả tiên phong tướng quân, phụng mệnh dẫn quân nhanh chóng xuất chính. Từ đội quân phòng vệ ở Thanh Châu rút ra hai vạn, tấn công từ cánh trái vào Kỷ Đông.” “Mạt tướng tuần chỉ.”
Sau khi Khánh Đế im lặng một lát, lại ra lệnh cho một võ tướng khác làm Hữu tiên phòng tướng quân. Từ trong đội quân cánh phải và cánh trái của Kinh thành, điều ra năm ngàn binh lực tấn công vào bên cánh phải của Ký Đông.
Một loạt thánh chỉ quân lệnh được ban xuống, những võ tướng nhận được lệnh đều không dám chậm trễ chút nào, vội vàng rời Kinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...