Phượng Kinh Thiên

Nguyên Linh Chi vừa du xuân trở về đã nghe thấy hạ nhân trong viện mình bẩm báo rằng, ma ma bên

cạnh Tĩnh vương phi truyền lời, bảo khi nào nàng về thì đến Tùng Viên ngay.

Tùng Viên là nơi Tĩnh vương phi ở, bởi vì Tĩnh vương yêu cây tùng, nên mới lấy tùng để đặt tên. Nguyên Linh Chi vốn đang định cởi áo thay đồ nghe thể liên dừng lại, rồi lập tức đi thẳng đến Tùng Viên.1“Nương, người tìm con à?”

Tĩnh vương phi nở nụ cười ôn hòa khi thấy Nguyên Linh Chi, sau đó vẫy nàng đến ngồi cạnh mình: “Có mệt không? Có muốn trở về nghỉ ngơi trước không?”

“Không muốn, con muốn ở cùng nương cơ.” Hai tay Nguyên Linh Chi ôm lấy cánh tay của Tĩnh vương phi mà làm nũng.

Tĩnh vương phi từ ái nhìn Nguyên Linh Chi, bà khẽ vỗ về bàn tay nàng, rồi quay sang dặn dò thị nữ8đi bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn.


“Linh Chi à, Ninh phi ở trong cung truyền lời, bảo ta qua hai ngày nữa dẫn con vào cung.” Tĩnh vương phi thở dài lên tiếng. Ánh mắt Nguyên Linh chi hơi lóe lên, Ninh phi muốn gặp nàng?

Tĩnh vương phi lo lắng nhìn nàng. Mấy vị trong cung đều không phải đèn cạn dầu, đặc biệt Ninh phi lại là người thâm trầm nhất. Từ lúc tỉnh dậy sau khi bị đụng2đầu, tính tình của Linh Chi đã thay đổi rất lớn, cũng không biết nàng đã quen thân với Tam công chúa từ lúc nào, bây giờ còn thêm vào gia nữa, khó trách Ninh phi muốn gặp nàng, chỉ sợ trong lòng Ninh phi đang rất không vui.

“Nương đừng lo lắng quá. Không sao đâu, Ninh phi chẳng qua là có chút tò mò mà thôi, không có nghiêm trọng như người nghĩ đâu.”

Tĩnh vương phi thở dài một tiếng.4Nhìn nụ cười tự tin của nữ nhi, bà vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Linh Chi à, thế cuộc trong Kinh thành quá phức tạp, tuy chúng ta là hoàng thất, nhưng đương kim hoàng đế độc chiếm cường quyền, tước vị hoàng thật chẳng qua cũng chỉ là hư danh mà thôi, lại thêm phong hào của con...” Nói đến đây, Tĩnh vương phi bỗng giữ kín như bưng mà cho qua, chỉ dặn dò nàng: “Con hãy nhớ kỹ, hành sự đừng quá khoa trương.”

Nguyên Linh Chi buông mắt xuống rồi lại nâng lên, nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Nương, con biết rồi.” Thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, đáy mắt Tĩnh vương phi hiện lên vẻ hài lòng: “Con chuẩn bị đi, hai ngày nữa chúng ta cùng vào cung gặp Ninh phi.”

Tất nhiên là Nguyên Linh Chi không có ý kiến gì mà gật đầu. Nói xong chính sự, Tỉnh vương phi lại nói tiếp: “Đúng rồi, hôm nay Trinh Ngọc cũng đến Thường Xuân Viên, hai con không cùng nhau trở về sao?” Nhắc đến Phương Trinh Ngọc, ánh mắt Nguyên Linh Chi hơi tối lại, trên mặt nàng lại lộ vẻ chần chừ: “Nương à, về biểu muội, con không biết có nên nói hay không.”


Tĩnh vương phi kinh ngạc nghiêng người nhìn nàng: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Nguyên Linh Chi đắn đo trong chốc lát mới dứt khoát nói: “Các ngươi lui xuống hết đi.”

Chúng tỳ nữ hầu hạ trong phòng đều cung kính lui xuống, sắc mặt Tĩnh vương phi trở nên ngưng trọng, bà sốt ruột hỏi: “Linh Chi, rốt cuộc Trinh Ngọc thế nào rồi?” Nguyên Linh Chi thấp giọng thầm thì vài câu bên tai Tĩnh vương phi. “Cái gì?” Tĩnh vương phi khiếp sợ đến mức bật người đứng lên. “Nương, quả thật là như vậy đó. Không tin thì đợi lát nữa biểu muội trở về, người âm thầm hỏi người bên cạnh muội ấy là sẽ biết nữ nhi nói thật hay giả ngay. Nữ nhi cũng vì lo lắng cho biểu muội mới nói thật cho nương nghe.” Nguyên Linh Chi tủi thân nói. “Không phải nương không tin con, mà là nếu quả thật như vậy... nương rất thất vọng.” Tĩnh vương phi thất thần nói.

Gần hai mươi năm nay, lời phó thác trước khi mất của muội muội khiến bà không dám lơ là. Bà chỉ sợ ngày sau không mặt mũi gặp muội muội, cũng sợ người khác chỉ trỏ. Năm ấy, muội muội bỏ qua Phương gia mà giao phó Trinh Ngọc cho bà, bà không được lựa chọn, mà chỉ có thể đồng ý. Bà đã quan tâm chăm sóc Trinh Ngọc đủ điều, yêu thương và để tâm đến Trinh Ngọc còn hơn cả con gái ruột thịt của mình, mới dần dần bình ổn cơn giận của Phương gia.

Mà Trinh Ngọc biết rõ bà đang chọn nhà chồng cho nàng, lại tự mình tiếp cận một thương nhân đến từ bên ngoài vào lúc này, chẳng phải đang tát vào mặt bà sao?

“Nương à, vậy người tính làm sao đây? Theo con thấy thì dường như biểu muội đã lún sâu lắm rồi.” Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp được ở Thường Xuân Viên thì nàng còn không biết biểu muội của mình lại coi trọng Vũ Văn Thanh. Mắt nhìn người cũng khá tốt đấy, nhưng nàng biết Tĩnh vương phi tuyệt đối sẽ không gả Phương Trinh Ngọc cho một thương nhân không có căn cơ ở Kinh thành, cho dù thương nhân này đã ngầm có quyền lực của thế gia. “Ta sẽ xử lý chuyện này.” Tĩnh vương phi thở dài nói.


Mẹ con hai người lại hàn huyên đổi cấu thì thấy ma ma thiếp thân của Tỉnh vương phi bước vào bẩm báo: “Nương nương, trong cung truyền ra tin tức, Ninh phi lại mang long thai.” Mắt Nguyên Linh Chi bỗng sáng lên, Ninh phi lại mang thai? Bà ấy cũng sắp bốn mươi rồi nhỉ, có thể coi như là sản phụ cao tuổi rồi.

Tĩnh vương phi thì hơi ngẩn ra, sau đó mới vội vàng dặn dò: “Bảo quản gia chuẩn bị quà mừng đi.” “Vâng.” Ma ma thiếp thân lui xuống. Tĩnh vương phi nói trong cảm thán: “Không ngờ Ninh phi còn có thể mang long thai lần nữa.” “Nương ơi, hậu cung của hoàng thượng có ba nghìn giai nhân thật à?” Nguyên Linh Chi rất tò mò với vấn đề này. Tuy Tĩnh vương phi có chút bất ngờ trước câu hỏi của nàng, thế nhưng bà vẫn trả lời: “Đây chỉ là dân gian nói quá mà thôi. Hậu cung nhiều nhất là của Tiên Đế, chẳng qua đương kim hoàng thượng không hề coi trọng nữ sắc, có lẽ là vì Lưu hoàng hậu đã từng được độc sủng mười ba năm, cho dù sau khi bà ấy qua đời, hoàng thượng cũng không nạp đầy hậu cung, cũng là lý do khiến cho phi tần trong hậu cung không nhiều.” Nguyên Linh Chi cười thầm, nàng đã nghĩ rằng có ba nghìn mỹ nữ thật đấy!

“Hiện giờ, Ninh phi được xác nhận là mang long thai, chắc là sẽ không gặp chúng ta nữa đâu, nhưng mà con vẫn nên chuẩn bị cho tốt, đề phòng vẫn hơn.”

“Con biết rồi, thưa nương.” “Vương phi, biểu tiểu thư đã trở lại.”

Lời bẩm báo truyền từ ngoài phòng khiến sắc mặt Tĩnh vương phi sa sầm xuống: “Bảo nó đến gặp ta.”

Nguyên Linh Chi âm thầm lắc đầu, quả đúng là hoàng thân nhàn rỗi. Nghĩ đến từ sau khi đương kim hoàng đế đăng cơ, hoàng thân quốc thích đều trở nên cẩn thận dè dặt, đến cả sinh con cũng không dám sinh quá nhiều, tự nhiên cũng bớt đi mấy chuyện tranh đấu, cung đấu gì đấy, cứ như thế nên chẳng cần dùng đến đầu óc làm chi, tất nhiên sẽ rỉ sắt rồi.

Vị mẫu thân hờ này nói với giọng điệu như vậy, lại thêm việc Nguyên Linh Chi nàng mới bước vào đây không lâu, dù Phương Trinh Ngọc không có đầu óc cũng nghĩ ra được là nàng cáo trạng. Chẳng qua, nàng ta có biết cũng chẳng sao, nàng còn chưa để Phương Trinh Ngọc vào mắt, nàng có rất nhiều cách để đối phó với nàng ta. “Nương à, con về phòng rửa mặt chải đầu trước nhé, chốc nữa lại đến dùng bữa tối với nương.” Lòng dạ của Tỉnh vương phi đều đang nghĩ về Phương Trinh Ngọc lén lút đi gặp thương nhân từ ngoài đến nên nghe thể cũng chỉ gật gật đầu: “Đi đi.”


Nguyên Linh Chi bước ra khỏi sân, đúng lúc chạm mặt với Phương Trinh Ngọc đang vội vã đi đến.

“Tham kiến quận chúa.” “Biểu tỷ.” Phương Trinh Ngọc dừng bước, sau đó cung kính nhún gối hành lễ.

Nguyên Linh Chi hơi nhíu mày rồi bước lên một bước, thấp giọng nói: “Nương đã biết được chuyện tại Thưởng Xuân Viên hôm nay của muội rồi, muội cẩn thận một chút.”

Phương Trinh Ngọc cả kinh, di mẫu đã biết rồi?

“Nếu như nương tức giận, nhớ phải giả vờ đau buồn đấy.” “Biểu tỷ?” Phương Trinh Ngọc có chút không dám tin, biểu tỷ đang giúp nàng sao? “Đi đi, lát nữa tỷ đến thăm muội sau.” Sau khi vỗ nhẹ bờ vai của Phương Trinh Ngọc, Nguyên Linh Chi mới điềm nhiên rời đi.

Phương Trinh Ngọc dõi theo bóng lưng của nàng, đáy mắt hiện lên ngạc nhiên cùng nghi ngờ, ý của biểu tỷ là gì?

Phương Trinh Ngọc khóc lóc chạy ra khỏi Tùng Viên, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa nôn nóng, lại vừa sợ hãi. Nàng kinh ngạc là bởi vì tại sao di mẫu lại biết được hôm nay nàng đến gặp Vũ Văn công tử nhanh đến thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui