Nhìn thấy Đào Phi Vũ như vậy, Lâm Doanh Doanh chợt lóe lên một suy nghĩ, có lẽ nào?
Sau khi đè xuống sự ngạc nhiên trong lòng mình, nàng cười hỏi: “Thực sự không có sao? Nhưng ta lại thấy được trên mặt của Tiểu Thất muội muội đó?”
“Doanh tỷ tỷ đã thấy gì thế?” Đào Phi Vũ kinh ngạc ngẩng đầu hỏi. “Đã nhìn thấy...” Lâm Doanh Doanh cố ý dừng lại khiến Đào Phi Vũ trở nên sốt1ruột. Nàng cũng bất chấp ngạc nhiên mà trừng lớn đôi mắt to tròn nhìn Lâm Doanh Doanh, vội vàng hỏi: “Doanh tỷ tỷ.”
Lâm Doanh Doanh bật cười khi thấy dáng vẻ vừa nóng lòng vừa chờ mong của Đào Phi Vũ: “Được rồi, không chọc muội nữa.”
“Vậy lúc nãy, Doanh tỷ tỷ còn nói đã nhìn thấy rồi?” Đào Phi Vũ không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình, có một chút thở phào nhẹ nhõm, lại có8chút thất vọng. Nàng hy vọng có người sẽ chia sẻ tâm tình cùng nàng, nhưng chuyện này vẫn chưa được quyết định chắc chắn, vì thể nàng không biết có nên kể với Doanh tỷ tỷ hay không?
“Ta đã nhìn thấy rồi, nhìn thấy gương mặt của Tiểu Thất muội muội ửng đỏ như hoa đào.” Sắc mặt của Đào Phi Vũ lại đỏ bừng lên, trên mặt hiện ra vài phần ngượng ngùng cùng bất an, nàng biểu2hiện rõ ràng đến thế sao? “Nào, nói cho Doanh tỷ tỷ biết đi, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến Tiểu Thất muội muội lại mang dáng vẻ như vậy?” Lâm Doanh Doanh mỉm cười dịu dàng lên tiếng, nhưng trong lòng lại thầm chế giễu. Cái chết của Sở Ngưng Tương đối với Đào Phi Vũ chẳng qua cũng chỉ có thế? Nhanh như vậy mà nàng đã bước ra khỏi bóng tối, vẻ mặt sáng sủa, tươi4cười rạng rỡ trở lại.
Ngoài xuất thân tốt hơn nàng, Đào Phi Vũ còn có chỗ nào hơn được nàng đâu? Nhưng đến cuối cùng, thậm chí không cần Đào Phi Vũ hao tâm tổn sức, cũng tự có người giúp nàng ta hoàn thành giấc mộng.
Đào Phi Vũ bỗng ngại ngùng, chiếc khăn trong tay sắp bị nàng vò đến rách nát, nàng ấp úng nói: “Muội đang bàn chuyện hôn nhân.“.
Đáy mắt Lâm Doanh Doanh nhanh chóng lướt qua một tia sáng, nhanh đến mức khiến người ta tưởng mình bị hoa mắt, sau đó nàng cười hỏi: “Đúng là nên chúc mừng Tiểu Thất muội muội rồi, không biết người bàn chuyện hôn nhân với Tiểu Thất muội muội là ai?” Xem ra người của Đào gia cũng đã hết cách, chỉ có thể chọn đập nồi dìm thuyền. Chẳng qua là, rõ ràng phương pháp cuối cùng này cực kỳ hữu hiệu hơn so với phương pháp của tất cả mọi người. Đào Phi Vũ liếc mắt nhìn về phía đối diện một cái rồi lập tức cúi đầu. Gương mặt nàng xinh đẹp long lanh, giọng nói lại đè thấp như muỗi kêu, nhưng có làm thế nào cũng không thể nói ra tên người đó được, úp úp mở mở cả buổi trời: “Là... là... là...”
“Là Liêu Thanh Vân.” Lâm Doanh Doanh mỉm cười nói thay nàng, giọng điệu vô cùng khẳng định. Đào Phi Vũ lại kinh ngạc giương mắt một lần nữa khiến Lâm Doanh Doanh phì cười một tiếng, nàng hơi nhướng mày: “Chuyện mà đến cả ta cũng có thể nhìn ra, thì làm sao người nhà thương yêu muội như thế lại không nhận ra chứ?” Có lẽ lý do Đào gia chủ động như vậy, một mặt là vì Đào Phi Vũ ngưỡng mộ Liêu Thanh Vân đã lâu, dùng hắn để dời đi nỗi đau buồn về cái chết Sử Ngưng Tương của nàng là cách tốt nhất, có thể khiến nàng phấn chấn trở lại. Một mặt khác cũng là vì địa vị trong triều của Liêu gia hiện nay ngày càng vững chắc, Liêu gia và Cổ gia đều qua lại rất gần với Vô Ưu công chúa, đây cũng là đang để lại đường lui.
Một công đôi việc, sao lại không làm?
Đào Phi Vũ mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại nghẹn lời im lặng, sau khi trở về nhà vào hôm Nguyên tiêu, bởi vì hoảng sợ nên nàng đã ngã bệnh. Lúc ấy, nương cũng đã nói những lời giống với Doanh tỷ tỷ ngày hôm nay. Nàng cứ ngốc nghếch mà cho rằng sẽ không có ai biết được tâm tư của mình, lại không biết những người thấu hiểu nàng đều đã biết mà không nói ra!
Vậy hắn thì sao? Hắn sẽ nghĩ gì về chuyện hôn nhân này?
“Doanh tỷ tỷ, tỷ nói xem, Liêu Thanh Vân huynh... huynh ấy sẽ nghĩ thế nào?” Vì chuyện này mà nương đã đặc biệt đến tìm Nhị bá mẫu.
Nghe nương nói, năm ấy Nhị bá mẫu bởi vì cái chết của Ngũ đường tỷ mà giận cá chém thớt với Liêu Thanh Vần, sau đó đoạn tuyệt quan hệ với Liêu phu nhân. Trong lòng bà sớm đã hối hận rồi, chỉ là vẫn luôn không muốn hạ thấp mặt mũi đến xin lỗi Liệu phu nhân. Thế mà vì nàng, hôm qua Nhị bá mẫu đã đích thân đến Liệu phủ để xin lỗi.
May mà chuyện đã xảy ra rất lâu, lại thêm tình cảm giữa Liêu phu nhân và Nhị bá mẫu cũng từng rất sâu sắc, nên Liệu phu nhân đã tha thứ Nhị bá mẫu, hiềm khích giữa hai người cũng tan biến.
Lâm Doanh Doanh suy nghĩ một lúc mới có chút tò mò hỏi: “Liệu phu nhân nói thế nào?”
Sắc mặt của Đào Phi Vũ hơi ửng hồng, thấp giọng nói: “Nhị bá mẫu bảo, tuy Liệu phu nhân không đồng ý ngay tại chỗ, nhưng lại rất vui mừng, bà cũng rất... rất hài lòng với muội, nói rằng sau khi hỏi Liệu Thanh Vân thì sẽ... kết thông gia.”
Đuôi mày của Lâm Doanh Doanh khẽ động, nàng cười nói: “Nếu đã như vậy, Doanh tỷ tỷ chúc mừng Tiểu Thất muội muội nhé.”
“Nhưng mà... muội không biết liệu huynh ấy... còn trách muội hay không?” Mấy năm nay, hắn đều xem nhẹ nàng, nàng rất lo rằng hắn vẫn còn trách nàng, sẽ không muốn cưới nàng. Sóng mắt Lâm Doanh Doanh hơi thay đổi, sau đó đưa ra ý kiến cho Đào Phi Vũ: “Chẳng phải hôm nay là cơ hội tốt nhất sao?”
“Cái gì?” Đào Phi Vũ có chút không hiểu. “Đúng lúc Liêu Thanh Vân cũng đang ở Vọng Giang Các, nếu muội đã lo lắng như vậy, tại sao lại không trực tiếp hỏi hắn cho rõ ràng, thuận tiện giải thích hiểu lầm năm ấy luôn? Suy cho cùng muội sắp trở thành... vị hôn thê của hắn rồi.”
Ba chữ “vị hôn thê” vừa vang lên, trái tim của Đào Phi Vũ bỗng đập lệch một nhịp, nàng hơi trừng to đôi mắt, cảm xúc rung động lúc nãy khiến đầu óc của nàng trống rỗng.
Lâm Doanh Doanh che lại ánh sáng khác thường nơi đáy mắt. Theo nàng thấy, chỉ sợ Liêu Thanh Vân không hẳn sẽ có tình cảm với Đào Phi Vũ.
Nàng không thừa nhận mình đang phá hoại, nếu Liêu Thanh Vân cũng có tình với Đào Phi Vũ, nàng làm như vậy chẳng qua cũng chỉ khiến tình cảm của bọn họ càng thắm thiết thêm mà thôi. Còn nếu như giữa hai người là hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, vậy cũng không trách năng được, là do bọn họ có duyên không phận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...