Nói xong, hắn dẫn theo Nguyên Vô Ưu trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống.
Nam tử ngẩn ngơ như không nghe thấy, uyển chuyển từ lướt trên dây đàn, tiếng đàn vang lên êm tại tuyệt diệu.
“Công chúa.” Cố Lăng, Liêu Thanh Vân1nghĩ cũng không kịp nghĩ vội tung người đuổi theo, tất cả thị vệ cũng khẩn trương đuổi theo sau. Chu Thanh Sắc cũng không hề có ý đi về phía có ánh đèn trên đường, mà là hướng về phía con sông,8cuối cùng hắn dừng lại trên một chiếc thuyền hoa. Nhìn đám người vội vàng đuổi theo không ngớt, khóe mắt liếc một cái: “Chặn họ lại.”
“Vâng.” Phút chốc, hai bóng đen xuất hiện trong giây lát, cung kính nói. Trong thuyền hoa2được bố trí giống như Chu Thanh Sắc vậy, xa hoa trong âm thầm. Hai đầu thuyền hoa treo hoa đăng bay bay trong gió, ngọn đèn trong phòng cũng chiếu sáng chập chờn. Chu Thanh sắc cũng không bỏ người trong lòng4xuống, chỉ là cúi đầu nhìn xuống nàng, ánh mắt thâm trầm không rõ. Nguyên Vô Ưu cũng không giãy giụa nữa bởi nàng bị thương rất nặng. Bây giờ, nếu có buông nàng xuống thì nàng cũng đứng không vững. So với việc bò dưới chân hắn, vẫn là mặt đối mặt như vậy tốt hơn. “Không muốn nói gì sao?” Chu Thanh Sắc nhìn chằm chằm vào nàng, chầm chậm nói.
Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Sư phụ không muốn trị thương cho đồ đệ?” Chu Thanh Sắc đưa tay ra chạm vào mái tóc được búi hoa mỹ của nàng: “Đây mới là muội.” Không phải nam nhi, không phải là tăng nhân.
Nguyên Vô Ưu khẽ cúi mắt: “Có hay không có tóc, đều là muội.” Chu Thanh sắc thu tay lại, cúi mắt nhìn nàng, mập mờ nói: “Muội nói cũng đúng, có hay không có tóc, đều là muội.” Bên ngoài thuyền hoa truyền tới tiếng đánh nhau, sắc mặt Chu Thanh Sắc lạnh đi, đặt người trong lòng xuống giường, hai chân xếp bằng trị thương cho nàng. Gió đêm thổi, đèn chập chờn, tiếng đánh nhau bên ngoài càng ngày càng xa cách như kéo tơ, sau đó là một mảnh yên tĩnh. Đợi đến khi ánh trăng tròn dần thay đổi, bầu trời phía đông xuất hiện một tia sáng như màu bụng của cá bạc vậy, vậy là trời đã sáng rồi.
Nguyên Vô Ưu tỉnh lại từ trong cơn mê man. Nhìn thấy cảnh vật xa lạ, trong đầu hồi tưởng lại chuyện đêm qua, nàng nhẹ than một tiếng, nhịn không được đưa tay ra vuốt vuốt chân mày. “Tỉnh rồi?”
Nguyên Vô Ưu âm thầm nhìn lại, nhìn người tựa như xa lạ lại tựa như thân thuộc ngồi trước bàn, đang rất nhàn nhã nâng chén rượu.
Nguyên Vô Ưu ngồi dậy, thân thể ngoại trừ có chút yếu đuối ra, cơn đau nhức khắp người đã biến mất.
“Đa tạ Ninh đại ca.”
Động tác nâng chén rượu của Chu Thanh Sắc khẽ ngừng, lại làm như không có chuyện gì mà tiếp tục, chỉ nói: “Ta nên gọi muội là Lam Vân, hay là gọi muội là Vô Ưu?”
Nguyên Vô Ưu cười nhẹ: “Nếu như Ninh đại ca không ngại, cứ gọi muội là Vô Ưu.”
Chu Thanh Sắc buông ly rượu trong tay xuống, trong giọng nói có ý cười: “Vô Ưu sao? Là vì muốn ngăn chặn vị sư tra hỏi gì đó, hay là muốn nói cho vi sư, muội vốn không muốn hỏi vì sự điều gì?”
“Đều có.” Nguyên Vô Ưu trả lời.
Chu Thanh Sắc khe khẽ cười nhẹ, tuy là vô cùng nhạt, nhưng vẫn âm thầm vui trong lòng.
Nguyên Vô Ưu nhìn sắc trời, trời sáng rồi, nàng vẫn chưa quay về phủ, không biết Hoài vương sẽ lo lắng đến mức nào nữa?
“Ninh đại ca theo Vô Ưu về phủ có được không? Trời đã sáng rồi, Vô Ưu không muốn phụ vương lo lắng.”
Nguyên Vô Ưu cười nhạt, với trí thông minh của hắn, ngay trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy nàng kia, đều đã hiểu rõ được hết mọi chuyện, nàng trả lời hay không trả lời cũng không quan trọng nữa. “Ninh đại ca, mời.” Nàng xuống giường, khẽ chỉnh lại quần áo, cúi người cung kính với người đang ngồi trên bàn kia.
Chu Thanh Sắc im lặng nhìn nàng. Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn, cũng thẳng thắn và thuần khiết như Lam Vân mà hắn từng quen biết, từng thân thuộc. Nhìn nàng như vậy, trong mắt Chu Thanh Sắc cũng lướt qua vài phần mong đợi, nụ cười bên môi cũng thêm vài phần tùy ý.
“Được, vậy Ninh đại ca đi xem người quan trọng nhất của Vô Ưu vậy.”
“Vô Ưu đa tạ... sư phụ.”
Hai chữ sư phụ này, rất thấp, nhưng rất nặng.
Ý cười trong nụ cười bên khóe môi Chu Thanh Sắc càng thêm sâu. Hắn đến nước Đại Nguyên là vì thanh lý môn hộ cho núi Phiêu Miễu, nhưng lại không ngờ sẽ được gặp lại nàng. Không gặp được nàng, là ý trời đã định, là duyên phận giữa nàng và hắn.
Nguyên Vô Ưu bước ra khỏi thuyền hoa. Lúc này, nàng mới phát hiện, bốn phía đều là bóng người đen kịt. “Tham kiến công chúa điện hạ.” cấm quân bao vây nhìn thấy nàng bước ra, đều đồng loạt quỳ xuống đất thỉnh an. Nguyên Vô Ưu chầm chậm bước, cũng không hề giả bộ tạo dáng vẻ gì, nhưng sự cao ngạo quý phái được tỏa ra theo từng ánh mắt, từng bước chân của nàng.
Ánh mắt Chu Thanh Sắc khẽ sâu lại. Cùng một gương mặt, cùng một người, nhưng người trước mặt lại dễ dàng vượt qua được người mà hắn từng quen biết kia.
Ngọc Châu đang đứng đợi cũng vội chạy lên trước.
“Công chúa.”
Ánh mắt Nguyên Vô Ưu khẽ lướt qua gương mặt trắng bệch vì lo lắng của ba người Ngọc Châu, Cổ Lăng và Liêu Thanh Vân cùng những người bên cạnh. Nàng không bất ngờ, nhưng lại không nghĩ đến cả một bờ sông lại bị cấm quân bao vây, mà người dẫn đầu... là Bình Duệ. Thị vệ Kim Giáp quỳ trên mặt đất, thủ lĩnh dẫn đầu thỉnh tội mà nói: “Ti chức hộ giá thất trách, mong công chúa trách phạt.”
“Bản công chúa không sao, đứng lên đi.”
“Đa tạ công chúa điện hạ.”
Nguyên Vô Ưu khẽ gật đầu với Cố Lăng và Liêu Thanh Vân, ngoài việc tỏ ý rằng mình không sao để họ yên tâm ra, ánh mắt của nàng còn rơi trên người Bình Duệ: “Bình tướng quân.”.
Bình Duệ bước lên trước, chắp tay nói: “Hoàng thượng lệnh cho mạt tướng dẫn theo cấm quân đi cứu công chúa, nhưng mặt tường thấy vị công tử này đang trị thương cho công chúa, không tiện làm phiền, liền đứng bên bờ sông đợi công chúa.”
Ngừng một lát, hắn lại nói: “Công chúa không sao, mạt tướng cũng yên tâm rồi.”
“Kinh động phụ vương là bản công chúa không đúng, làm phiền Bình tướng quân quay về phục mệnh với phụ hoàng trước, bản công chúa quay về phủ nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tiến cung tạ ấn với phụ hoàng.”
“Vâng.” Bình Duệ chắp tay hành lễ xong rồi thu tay lại, sau đó ra lệnh mọi người xếp đội hình lại.
Trước khi rời đi, Bình Duệ giống như là nhớ lại điều gì, xoay người nói với Vô Ưu công chúa: “Đa tạ công chúa ra tay giúp đỡ, Vọng Giang Các đã được niêm phong lại để điều tra, mạt tướng đang cố gắng hết sức truy bắt thiếu chủ của Vọng Giang Các.“.
Nguyên Vô Ưu khẽ ngây người, nhàn nhạt nói: “Bình tướng quân không cần để trong lòng, bản công chúa cũng không phải là vì cứu Bình tướng quân mới ra tay.” Bình Duệ cũng không bất ngờ với sự lạnh nhạt của nàng, chỉ là nhìn nàng sâu thêm một chút, sau đó xoay người rời đi!
“Công chúa, người không sao thật quá tốt rồi, nô tỳ lo lắng đến chết mất.” Ngọc Thúy lên tiếng, Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử bên cạnh hồn phách vẫn chưa ổn định lại nghĩ đến đêm qua công chúa bị thương nặng như vậy, hồn phách của bọn họ đều như bị dọa mất một nửa rồi.
Sắc mặt Nguyên Vô Ưu trở nên dịu dàng, nhưng lại không nói gì, chỉ đi về phía Cố Lăng và Liệu Thanh Vân, chậm rãi hạ giọng nói: “An An có sao không?”
Cố Lăng liếc nhìn Chu Thanh Sắc một cái, sau đó ánh mắt quay về phía nàng, cung kính nói: “An An vốn
muốn đợi tin bình an của công chúa, là ta để Toàn thúc đưa muội ấy về phủ trước. Muội ấy không sao, công chúa không cần lo lắng. Đa tạ công chúa nhọc lòng.” Nguyên Vô Ưu hiểu rõ gật gật đầu, quay người qua, giới thiệu với Chu Thanh sắc: “Ninh đại ca, đây là cố Lăng, đây là Liêu Thanh Vân.” Ngay khi một tiếng Ninh đại ca của nàng vừa vang lên, Cố Lăng và Liêu Thanh Vân đều khẽ ngây người, nhưng rất nhanh họ liền phản ứng lại, chắp tay nói: “Bái kiến Ninh công tử.”
Bọn họ cũng từng suy đoán rằng người này nhất định là người nàng quen biết ở nước Sở, chỉ là không nghĩ... không nghĩ rằng, người như nàng, cũng sẽ xưng hô thân thiết như vậy với một người đàn ông khác?
Người này, đối với nàng, rất khác biệt. “Tại hạ Ninh Thanh” Chu Thanh Sắc trả lễ, ngũ quan ôn hòa, có một loại ánh sáng không rõ lưu chuyển trong đôi mắt, thể hiện sự bất phàm của hắn. Nguyên Vô Ưu thu mắt, là Ninh Thanh thì tốt.
Trong đại sảnh, Hoài Vương Phủ. Ánh mắt của Cố YY âm thầm rơi trên người Hoài vương đang ngồi trên giường nhìn có vẻ như rất bình tĩnh kia, nhưng đầu mày lại khẽ nhíu chặt lại như chưa từng thả ra một giây phút nào. Từ khi tin tức được truyền đến phủ, đã mấy canh giờ trôi qua, hắn vẫn luôn đợi ở đại sảnh. Nếu như không phải Tiểu Lý Tử khuyên nhủ, e là hắn thật sự sẽ tự mình ra khỏi phủ đi tìm. Nguyên Vô Ưu đối với Hoài vương, rất quan trọng, nàng cũng biết được điều đó, cũng khó trách vì sao Nguyên Vô Ưu có thể nắm cả Hoài Vương Phủ trong tay.
Cũng may Nguyên Vô Ưu không sao, nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra...
“Vương gia, công chúa về rồi.” Tiểu Lý Tử gấp gáp vội vàng chạy vào đại sảnh bẩm báo. Ánh mắt Hoài vương sáng lên. Hắn đột nhiên đứng dậy, nhưng vì dùng sức quá độ nên giây phút sau đó sắc mặt hắn có chút trắng bệch, thêm cả một đêm chưa ngủ lại luôn lo lắng, giờ đây hắn phải dùng một tay chống trên bàn để bớt chóng mặt.
“Vương gia?” Tiếu Lý Tử bị dọa đến mức tim đập thình thịch, vội bước lên trước đỡ hắn.
Hoài vương cúi đầu nhìn hai chân run rẩy, trong lòng có chút chua xót. Thân thể mục nát này, tuy không phải là người tàn tật nhưng lại chẳng có gì khác biệt so với người tàn tật cả.
cố YY bước lên trước, nàng muốn bước lên lấy tấm chăn đắp lên đầu gối hắn, lại bị Tiểu Lý Tử âm thầm bước lên trước chặn nàng lại, nhận lấy tấm chăn gấm trong tay nàng cung kính nói: “Nổ tài làm là được rồi.”
Liếc thấy động tác khẽ dừng lại của Cổ Y Y, Tiểu Lý Tử âm thầm kêu khổ. Hắn cũng không muốn như vậy, nhưng nếu như hắn không bước lên trước ngăn cản, vì bất kì lí do gì để cho hai vị phu nhân tiếp cận vương gia, vương gia thực sự sẽ đuổi hắn đi mất.
Thần sắc Cố Y Y khôi phục lại bình thường, dịu dàng nói: “Biểu ca, Hoa công công quay về bẩm báo, công chúa được cao nhân cứu giúp, đã không sao rồi, người đừng lo lắng.”
Hoài vương nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía Hàng Thanh Trần bên cạnh, không nói gì. Trong lòng Nguyên Lạc vẫn luôn cúi đầu đứng phía sau Hạng Thanh Trần rất tò mò, Nguyên Vô Ưu vậy mà lại có thể phá giải khác Linh Lung Bách Tâm? “Vương gia, công chúa về rồi.” Tiểu Lý Tử vui vẻ nói.
“Vô Ưu khiến phụ vương lo lắng rồi.” Nguyên Vô Ưu đi vào thấp giọng nói. “Không sao thì tốt.” Hoài vương thấy sắc mặt nàng có chút trắng bệch, nhưng ánh mắt lại trong sáng có thần, cuối cùng trong lòng mới bình ổn lại. Ánh mắt hắn rơi trên người Chu Thanh Sắc cùng đi vào với Vô Ưu, âm thầm đánh giá, càng đánh giá kĩ càng, lại càng kinh ngạc, người này giống như ngọc thô chưa được mài giũa, lần đầu tiên nhìn thì không hấp dẫn, những người sơ ý có lẽ chỉ liếc mắt qua một lần liền bỏ qua một viên ngọc quý này.
Trong lúc Hoài vương đánh giá Chu Thanh Sắc, Chu Thanh Sắc cũng liếc qua những người có mặt ở đây, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Hoài vương. Hắn âm thầm nhướng mày, khóe mắt liếc nhìn Nguyên Vô Ưu một cái, cuối cùng cũng hiểu được vì sao nàng lại hỏi hắn về vị thuốc có thể cứu mạng kia rồi.
“Vô Ưu, đây là?”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười giới thiệu: “Phụ vương, đây là Ninh Thanh công tử, là một vị bằng hữu Vô Ưu quen biết lúc ra khỏi Kinh thành, lần này cũng là huynh ấy cứu Vô Ưu.”
Hoài vương ho nhẹ một tiếng, Tiểu Lý Tử dìu hắn đứng dậy, cảm kích nói: “Ninh công tử cứu Vô Ưu, bản vương rất cảm kích.” Đôi con người tuyệt mỹ của Chu Thanh Sắc lướt qua một tia sáng, khiến cho đôi mắt tuyệt đẹp ấy càng lấp lánh hơn. Hắn chắp tay với Hoài vương: “Vương gia khách khí rồi, Ninh mỗ cũng không ngờ có thể gặp lại người xưa ở nơi đó, cũng mới biết người xưa này hóa ra là công chúa điện hạ, đêm qua tuy rằng vì tình thế cấp bách mà cứu công chúa, nhưng nói ra thì, vẫn là Ninh mỗ chưa suy nghĩ chu toàn, khiến vương gia lo lång.”
Hoài vương nghe lời này, sắc mặt dịu xuống, trong ánh mắt cũng hiện lên một chút vừa lòng, cười nhạt nói: “Bản vương cảm kích Ninh công tử còn không kịp, chỉ cần Vô Ưu không sao là được, Ninh công tử không cần khách khí, mời ngồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...