Đèn hoa rực rỡ, bừng sáng cả góc trời, nhưng đa số khách nhân trong Vọng Giang Các không ai còn tâm trí nào thưởng thức phong cảnh đèn đuốc bên ngoài nữa, mà toàn bộ ánh mắt của họ đều hết sức chăm chú đổ dồn vào đại sảnh tại lầu một. Họ bắt đầu tò mò rằng chủ1nhân của Vọng Giang Các sẽ chuẩn bị cuộc thi gì mà lại đặt ra tiền thưởng vô giá gây chấn động lòng người như vậy?
Sau khi nhìn thấy tiền thưởng, mọi người liền cảm thấy nó còn hấp dẫn hơn là việc được thấy gương mặt thật sự của chủ nhân Vọng Giang Các.
Có lẽ, những người ngồi ở8đây đều không thiếu vàng bạc châu báu, nhưng có ai lại không bằng lòng dệt gấm thêu hoa* chứ.
(*) Dệt gấm thêu hoa: tô điểm làm cho đẹp thêm, hay thêm.
Có thể thắng được xe hoa vô giá này trước sự chứng kiến của các nhà quyền quý, cho dù là ai thì cũng sẽ nổi tiếng ngay, được2người đời ngưỡng vọng khắp cả Kinh thành, thậm chí là cả nước Đại Nguyên.
“Chưởng quỹ à, thi đấu cái gì?”
“Đúng đó chưỡng quỹ, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau ra đề thi đi.”
“Phải đấy, thi gì bản thiếu gia cũng bằng lòng.”
“Đồng ý.”
Mà phần lớn nữ tử ở đây đều vì sự rụt rè nên vẫn4đoan trang ngồi yên một chỗ, nhưng trong mắt các nàng đều không thể giấu được nỗi nghi hoặc và tò mò trước cuộc vui sắp diễn ra.
May mà, trong số các nàng cũng có không ít người thẳng thắn dứt khoát, lập tức có người hỏi: “Tiền chưỡng quỹ, ngụ ý của chủ nhân nhà ngươi sẽ không phải là muốn các cô nương chúng ta cũng cùng so tài với những người đàn ông này chứ?”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt các công tử thiếu gia vốn đang nóng lòng vô cùng thoáng chốc trở nên kỳ lạ, sau đó tất cả đều đưa mắt nhìn nhau.
Đúng nhỉ, suýt chút nữa là mọi người quên mất, mỗi năm vào ngày Tết Nguyên tiêu, chỗ ngồi của Vọng Giang Các không còn ghế trống, lại thêm phong tục cởi mở, nên việc nữ tử ra đường dạo chơi rất bình thường, mà chuyện nam nữ cùng một phòng nhưng không ngồi cùng một chỗ lại càng bình thường hơn nữa.
Thế nhưng, nếu thực sự phải tranh đoạt với nữ tử thì... hạ thấp công danh lợi lộc rồi, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ đắc tội với thiên kim tiểu thư của cả thành mất. Hơn nữa nghĩ kỹ lại thì, nghe ý của người chủ này, hắn ta muốn kéo xe hoa dạo quanh lễ hội hoa đăng, lẽ nào chiếc xe hoa vô giá này là thiết kế cho các quý nữ thiên kim ở đây?
Vẻ mặt của các nam tử kỳ lạ, nhưng ánh mắt của nữ tử thì lại rực sáng lên, các nàng âm thầm vểnh tai nghe ngóng xem Tiền chưởng quỹ sẽ nói thế nào.
Tiền chưởng quỹ bật cười ha hả, sau đó cung kính chắp tay với mọi người: “Công tử nhà ta từng nói, hôm nay ở đây có rất nhiều nữ tử tài ba không thua kém gì cánh mày râu. Người có được xe hoa này không phân biệt nam nữ, dốc túi bỏ ra đồng thời cũng là một loại cho đi. Nếu các công tử bởi vì đối thủ là nữ tử mà có ý nhường nhịn, thì đối với nữ tử thắng lợi cuối cùng mà nói, đó không phải là chiến thắng thật sự, mà là không tôn trọng nàng ấy. Mà nếu nữ tử bởi vì nam tử ở đây không chịu nhường nhịn mà giận hờn, thì đối với nam tử mà nói, đối thủ thua mà không chịu nhận thì không xứng đáng làm đối thủ. Thế nên, chỉ khi hai bên đều dốc hết sức ứng phó, mới là sự tôn trọng lẫn nhau lớn nhất. Không biết các công tử tiểu thư ở đây có ai không đồng ý với những gì công tử nhà ta nói không?”
Tiền chưởng quỹ vừa dứt lời, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng vỗ tay và âm thanh ủng hộ như sóng dậy, ánh mắt của cả nam lẫn nữ đều lóe sáng kỳ lạ, không một ai đưa ra dị nghị!
Trong gian phòng Nguyên Vô Ưu đang ngồi, Cố An An đã trở nên hưng phấn một cách khác thường, bày ra dáng vẻ nóng lòng muốn thử một phen.
“Ca à, huynh nói xem muội có thể thắng được xe hoa này không?”
Cố Lăng nhướng mày: “Muội à?”
“Đúng vậy, chính là muội.” Cố An An ưỡn thẳng lưng, trong mắt cháy lên tia cuồng nhiệt: “Nếu như muội có được số tiền thưởng này, thì về sau khi muội đi khắp chân trời, du sơn ngoạn thủy, sẽ không cần lo không có bạc nữa.”
Cố Lăng đầu đầy vạch đen, khẽ trách mắng nàng: “Đừng càn quấy.”
“Sao đây lại là càn quấy được chứ? Tên nhà giàu chẳng biết từ đâu xuất hiện này, muội vốn dĩ xem thường chuyện hắn dùng tiền tài phung phí, nhưng nghe đến câu “có rất nhiều nữ tử tài ba không thua kém cánh mày râu” của hắn thì muội cổ vũ hắn một chút có sao đâu? Hơn nữa, tại sao muội lại không thể muốn có được số tiền này chứ?”
“Muội...” Cố Lăng cạn lời để nói, chỉ có thể nghẹn họng nhìn nàng.
Cố An An lại tìm đến sự ủng hộ của Liêu Thanh Vân: “Liêu đại ca, huynh nói xem muội nói có đúng không?”
Trên gương mặt lạnh nhạt hờ hững của Liêu Thanh Vân thế mà lại để lộ ra vẻ đồng tình, hắn gật đầu với Cố An An: “Bát muội nói rất đúng, ta đồng ý.” Cố Lăng quay sang nhìn Nguyên Vô Ưu vẫn chỉ cười mà không nói, áy náy chắp tay: “Tiểu muội không hiểu chuyện, xin công chúa thứ lỗi.”
Nguyên Vô Ưu thấp giọng mỉm cười: “Bản công chúa cũng rất đồng ý với lời của Bát tiểu thư.”
Cố An An nhìn Cố Lăng với vẻ mặt đắc ý: “Ca à, công chúa cũng đã đồng ý rồi, bây giờ huynh không còn gì để nói rồi chứ?” Nói dứt lời, nàng lập tức đứng dậy nhún gối hành lễ với Nguyên Vô Ưu: “An An cảm tạ công chúa.”
“Không cần khách sáo, bản công chúa mỏi mắt mong chờ tài năng của Bát tiểu thư.”
Cố An An đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới chậm rãi mỉm cười, ánh mắt nàng sáng rực rỡ: “An An nhất định sẽ dốc hết toàn lực, không phụ kỳ vọng của công chúa.”
Nguyên Vô Ưu tán thưởng nhìn nàng, rồi nói với Cố Lăng: “Không ảnh hưởng đến toàn cục, Cố Lăng không cần để ý.”
Cố Lăng mỉm cười bất đắc dĩ: “Công chúa nói chí phải.”
Lúc này, ở cách vách bỗng vang lên một giọng nữ trong trẻo êm tai, lại ẩn chứa vẻ ngạo nghễ: “Được lắm, chủ nhân của nơi này có thể nói ra câu “có rất nhiều nữ tử tài ba không thua kém cánh mày râu”, quả thật đáng quý, bản tiểu thư vô cùng tán thành lời này, ai bảo nữ tử không bằng đàn ông cơ chứ? Phải biết rằng phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời đấy.”
Lời nói kiêu căng này truyền ra từ lầu hai, khiến cho đại sảnh ở lầu một bỗng yên tĩnh trở lại, cũng khiến cho các gian phòng ở lầu hai bắt đầu xôn xao.
Lúc Nguyên Vô Ưu nghe thấy câu nói cuối cùng, chân mày nàng khẽ nhướng lên, đáy mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ.
Cố An An giật mình trợn mắt: “Người... người này là ai? Quả là mang một khí thế không làm người ta khiếp sợ thì chết cũng không ngừng mà.”
Nét mặt bình tĩnh của Cố Lăng và Liêu Thanh Vân cũng khó che giấu vẻ ngạc nhiên.
Thật lâu sau, những người bị giật mình mới bắt đầu xôn xao cả lên, ai nấy đều sôi nổi suy đoán người vừa lên tiếng là ai?
Ngay cả các nữ tử đang ngồi ở lầu một cũng âm thầm líu lưỡi cùng tò mò. Dù trong các nàng cũng có người cho rằng nữ tử không kém hơn nam tử, nhưng lại không dám nói ra lời hào hùng “phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời” như vậy.
Nghe thanh âm thì có vẻ xuất phát từ gian phòng phía đông, nhưng không biết cụ thể là ở phòng nào?
Sắc mặt của không ít người bỗng trở nên kỳ lạ khi nghĩ đến câu “phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời“.
Người này là ai mà lại dám càn rỡ đến thế?
Tuy bảo rằng phong tục của nước Đại Nguyên cởi mở, không quá khắc nghiệt với nữ tử, nhưng câu nói này vẫn là quá mức kinh hãi thế tục, quả thực là mơ hồ có ý định thách thức với lễ giáo. Nếu những người có mặt ở đây hôm nay là mấy nhà nho bảo thủ, hoặc là thư sinh trí thức tương đối cổ hủ, chỉ sợ nàng ta đã bị chỉ trích rồi.
Tiền chưỡng quỹ cũng hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, rồi chắp tay nói với lầu hai: “Lời của tiểu thư khiến ta lạ mắt lạ tai, xin được thụ giáo.” Lúc nãy, ông đã nghe rất rõ ràng, thanh âm được truyền ra từ căn phòng thứ hai ở hướng đông, người đặt chỗ là Tam công chúa, lẽ nào lời này là do công chúa nói ra?
Nhưng trong lòng chưởng quỹ lập tức phủ nhận, xưa nay Tam công chúa hành sự có chút khiêm tốn, lời nói như vậy không giống lời mà nàng sẽ nói.
Thế thì, là một trong những quý nữ của hoàng thân quốc thích đi cùng Tam công chúa? Từ lúc nào mà quý nữ trong hoàng tộc lại xuất hiện một người mạnh mẽ như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...