Ngày mười lăm tháng giêng năm Khánh Đế thứ mười tám.
Cứ mỗi năm một lần, nước Đại Nguyên lại tưng bừng đón Tết Nguyên tiêu. Dõi mắt khắp Kinh thành, đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều vui vẻ ca múa, xe ngựa của du khách1tấp nập qua lại không ngớt trên đường lớn.
Trên lầu hai của Vọng Giang Các, Nguyên Vô Ưu tựa mình vào cây cột đưa mắt nhìn cảnh tượng hưng thịnh rộn ràng phía trước, mạng sa che đi đôi môi đỏ mọng đang cong lên, cảnh8tượng phồn hoa như hôm nay liệu có thể kéo dài sang năm sau hay không? Sợ rằng khó mà trả lời được.
Sự yên tĩnh trước cơn bão, đối với dân chúng đắm chìm trong thời đại hưng thịnh mà nói chiến tranh thật sự là2quá xa vời.
Sự phồn thịnh trước mắt có thể miêu tả sâu sắc nhất bằng những trang thơ của Tân Khí Tật.
“Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm4rồng cá rộn.
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ.
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại.
Người ấy...”*
Trong đầu Nguyên Vô Ưu xẹt qua một đôi mắt, bên trong đôi mắt lạnh băng ấy chất chứa tình cảm da diết, hết sức chân thành. Người ấy trao đi tất cả không giữ lại chút gì, đồng thời cũng cất giấu tình cảm cuồng si hèn mọn.
(*) Bài thơ “Thanh Ngọc Tán” của Tân Khí Tật.
“Đẹp thật đó.” Ngọc Thúy nhịn không được, bèn lên tiếng tán dương.
Đôi mắt kia như ảo ảnh tan biến trong tâm trí nàng, Nguyên Vô Ưu thu hồi tâm tư. Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, trong lòng nàng phảng phất sự phiền muộn không gọi thành tên.
“Công chúa, người xem kìa, cỗ xe hoa kia thật đẹp.” Ngọc Thúy say mê nhìn nơi tổ chức cuộc thi giải câu đố, nếu thắng sẽ được tặng một xe hoa, nhịn không được kinh ngạc lên tiếng.
Đối với tiếng kinh hô của Ngọc Thúy, Ngọc Châu chỉ cẩn thận liếc nhìn công chúa khẽ nở nụ cười nhưng trong lòng không hề vui vẻ, cũng chỉ im lặng không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại nghĩ đợi lát nữa tìm được cơ hội thích hợp, sẽ nhắc nhở Ngọc Thúy chú ý hơn.
“Quả thật là rất đẹp.” Nguyên Vô Ưu hết sức tán dương.
Ngọc Châu nhìn theo hướng Ngọc Thúy chỉ, trong mắt cũng hiện ra vẻ kinh diễm, khó trách ngay cả công chúa cũng tán thưởng. Chiếc xe thu hút sự chú ý của Ngọc Thúy đẹp đến mức làm cho mọi người không thể dời ánh mắt. Nếu có thể ngồi trên đó dạo quanh một vòng, chính là niềm mong mỏi của các cô nương đi ngắm đèn hôm nay.
Nhớ năm đó công chúa cũng sai Mộc tướng quân mang đến một xe hoa, nàng có chút chần chừ vì năm đó công chúa bị ám sát khi ngồi trên xe đèn, đến giờ nhớ lại vẫn khiến nàng một phen khiếp sợ không thôi. Nhưng lúc ánh mắt nàng liếc về phía hộ vệ canh gác cùng quan binh nha phủ tuần tra tới lui trên đường, nàng liền thầm nghĩ chắc sẽ không có thích khách nào cả gan hành thích đâu nhỉ?
“Công chúa? Để nô tỳ bảo bọn thị vệ mang đến nhé?”
Nguyên Vô Ưu khẽ phất tay, chỉ nhìn chằm chằm đám công tử thư sinh ùa lên xe hoa, khẽ mỉm cười: “Không cần.” Nếu không phải lúc trước muốn tạo ra cơ hội cho Nguyên Hạo Thiên, làm sao nàng lại dở tính trẻ con khăng khăng muốn ngồi trên xe hoa dạo phố cơ chứ? Mặc dù trong quá trình có vài chuyện ngoài dự liệu, nhưng kết quả vẫn làm cho người khác tin phục, chuyện bị hành thích này tuy kinh sợ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nàng cũng không để trong lòng.
“Vâng.” Ngọc Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người quay trở lại bên trong sương phòng.
“Khởi bẩm công chúa, Cố công tử, Liêu công tử đến.” Phía ngoài truyền đến lời bẩm báo của Tiểu Hoa Tử.
“Mời bọn họ vào đi.” Nguyên Vô Ưu xoay người đi đến phía sau bức bình phong, tháo nón che trên đầu xuống rồi ngồi xuống phía trước bàn.
Cố Lăng, Liêu Thanh Vân tiến vào, phía sau hai người là Cố An An, cả ba đều mặc hoa y cẩm bào, tuấn nam mỹ nữ, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Nguyên Vô Ưu nhìn ba người, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười chân thành. Biết bọn họ muốn tiến lên hành lễ, nàng bèn sớm hơn họ một bước mà tiến lên đỡ: “Không cần khách khí, mời ngồi.”
Cố An An đang muốn hành lễ liền ngước mắt nhìn, chỉ thấy nét mặt tươi cười của Nguyên Vô Ưu, trong lòng vì sự thân thiết của Nguyên Vô Ưu mà cảm thấy kinh ngạc, nhưng điều làm nàng càng ngạc nhiên hơn là sự tự tiện tùy ý của huynh trưởng cùng Liêu đại ca.
Cả ba người đều ngồi xuống, Ngọc Châu sai bảo tên thái giám bưng các tấm bình phong ở xung quanh xuống. Trong thoáng chốc, cảnh đẹp bốn phía được thu hết vào trong mắt.
“Thật đẹp.” Cố An An lần đầu tiên ngắm cảnh Kinh thành được thắp sáng bởi những ngọn đèn lung linh, nhìn về phía Cố Lăng kinh hô: “Ca, Tết Nguyên tiêu ở Kinh thành còn phồn hoa, náo nhiệt hơn nhiều so với Viễn Tây.”
Cố Lăng ở Kinh thành đã nhìn qua ba lần hoa đăng, nghe được lời này khẽ giật mình. Thời gian trôi nhanh như nước chảy, trong chớp mắt, đã ba năm kể từ khi hắn rời Viễn Tây lên Kinh thành rồi.
Liêu Thanh Vân hiểu được tâm tình của Cố Lăng, nhưng cũng không lên tiếng an ủi.
Lúc này, đại sảnh lầu dưới Vọng Giang Các lại rối loạn xôn xao, hình như rất náo nhiệt.
Tiểu Hoa Tử đi tới, cung kính thì thầm bên tai Nguyên Vô Ưu.
Nguyên Vô Ưu nhướng mày, sau khi ánh mắt quét qua thân ảnh ba người, khẽ mỉm cười: “Nếu đã như vậy, liền mở cửa buông màn che xuống, bản công chúa cũng đã ở đây rồi, vậy thì cùng xem náo nhiệt đi.”
“Vâng.” Sau khi Tiểu Hoa Tử tuân mệnh liền đi ra ngoài.
Ngọc Châu, Ngọc Thúy mang tấm bình phong được làm từ sa mỏng đến. Lúc này, thị vệ canh gác ngoài cửa mở tất cả các cửa trong sương phòng ra, sương phòng vốn dĩ thanh nhã yên tĩnh tức khắc trở nên sáng bừng, bất luận là phong cảnh phố xá bên ngoài lầu các hay là bên trong vài gian sương phòng trên lầu trong nháy mắt mọi người đều có thể nhìn thấy.
Hiển nhiên, dường như các vị khách trong những gian phòng lầu hai cảm thấy hứng thú với náo nhiệt bên dưới Vọng Giang Các hơn so với lễ hội hoa đăng bên ngoài. Ngoại trừ vị khách ở gian phòng phía cuối cùng hướng bắc, cùng gian phòng thứ ba đối diện hướng nam và gian phòng thứ hai gần gian phòng của Nguyên Vô Ưu vẫn đóng chặt cửa sổ ra, thì còn lại những gian khác đều dùng bình phong, màn che ngăn cách với bên ngoài, cửa sổ đều được mở rộng đón gió không hề kiêng kị.
Liếc mắt nhìn qua liền thấy một đám nô tài, nô tỳ trong các gian phòng đều mặc trên người gấm vóc loại tốt đứng một bên kính cẩn hầu hạ, càng tôn lên vẻ đẹp cùng gia thế hiển hách của chủ nhân bọn họ, trong đó có rất nhiều những gương mặt quen thuộc.
Vọng Giang Các là nơi tập trung tụ họp của quan lại quyền quý, những bách tính bình thường khó lòng bước chân vào. Hơn nữa, có thể lên căn phòng trên lầu hai đương nhiên phải có thân phận đặc biệt, trong đó chiếm phần lớn đều là vương công quý nữ.
Cách Nguyên Vô Ưu một bức tường cùng một tấm bình phong là Tam công chúa Nguyên Tích Trân. Nàng dẫn theo vài vị quý nữ hoàng thân quốc thích.
Gian phòng đối diện cũng đặt bình phong là Đào Phi Vũ cùng Lâm Doanh Doanh. Còn lại những người đã bỏ bình phong đều là vương công quý tử trong Kinh thành, thiên kim quan lại...
Lầu hai chia thành bốn hướng đông, tây, nam, bắc. Mỗi hướng đều có bốn gian phòng, như vậy tổng cộng có mười sáu gian phòng. Mười sáu gian phòng này tạo thành hình tròn bao lấy đại sảnh lầu một làm trung tâm, chỉ cần mở cửa sổ ra, đại sảnh bên dưới có bất kỳ động tĩnh gì đều có thể thu hết vào mắt.
Hàng ghế dưới đại sảnh có cấu trúc giống như lầu hai nhưng bởi không có tường cùng cửa ngăn cách nên lộ rõ vẻ rộng rãi sáng sủa, các cửa sổ đều được mở rộng để thuận tiện cho việc ngắm nhìn cảnh, người người qua lại tấp nập, hoa đăng rực rỡ.
Bốn hướng đông, tây, nam, bắc đều giống nhau. Hai hướng đông, nam phần lớn đều là con cái của quan viên tứ phẩm trở xuống trong triều ngồi, nam nữ phân chỗ để ngồi, mà người ngồi hai hướng nam, bắc chính là con cái của Giả gia cũng chính là phú thương lớn nhất Kinh thành, nam nữ cũng phân chỗ để ngồi.
Bốn hướng phân biệt rõ ràng, quả thực đã thể hiện triệt để bốn chữ nhân dĩ quần phân.*
(*) Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân: ý chỉ dù là người hay vật, đều sẽ vì những tập tính chung nào đó mà quần tụ bên nhau.
Thật ra, đây là lần đầu tiên Nguyên Vô Ưu tham gia những hoạt động như thế này của Vọng Giang Các.
Liếc mắt đánh giá kiến trúc Vọng Giang Các, cho dù nàng đã thấy qua những kiến trúc công nghệ hiện đại, cũng không khỏi kính nể, thán phục tri thức của cổ nhân.
Theo dòng chảy lịch sử, có lẽ ngàn năm sau, trí tuệ kết tinh của người xưa sẽ giống như thế giới trước đây của nàng vậy. Theo thời gian, những thứ này cũng sẽ bị công nghệ hiện đại thay thế.
Nhưng đối với cá nhân nàng mà nói, sống ở thế giới văn minh hiện đại, sau đó lại quay trở về một ngàn năm trước sống ở tại thời đại này, dù bàn về kĩ thuật, kĩ xảo hay kĩ thuật thủ công, nàng đều cảm thấy người cổ đại có trí tuệ hơn cả, họ có thể đại biểu cho trí tuệ của nhân loại.
Nếu như lời bẩm báo vừa rồi của Tiểu Hoa Tử làm cho nàng cảm thấy hào hứng đi xem náo nhiệt, thì bây giờ ngay lúc này đây, hứng thú của nàng từ ba phần đã tăng lên tới bảy phần.
“Đem bình phong gỡ xuống.”
Ngọc Châu chần chừ dò hỏi: “Công chúa?”
“Không sao, gỡ xuống đi.” Nguyên Vô Ưu tựa lưng vào thành ghế, tư thái xinh đẹp ưu nhã, trong đôi mắt xinh đẹp đảo qua tia hứng thú lại có một chút lười biếng tùy hứng, khuôn mặt nàng đẹp như tượng tạc, mày ngài như họa, môi đỏ mọng như tô son, da thịt trắng như tuyết.
Cố Lăng ngẩn người, chậm rãi rũ mắt, tám chữ tuyệt đại hào hoa, khuynh quốc khuynh thành chính là dành riêng cho nàng. Những kẻ may mắn thấy được dung mạo của nàng, bất luận là nam hay nữ, cũng không có ai có thể phủ nhận được vẻ đẹp này.
Trong con ngươi hờ hững lại bình tĩnh của Liêu Thanh Vân trải qua rất nhiều sắc thái, từ bình tĩnh đến mê ly, rồi đến ảm đạm cuối cùng lại trở về vẻ bình tĩnh. Chẳng qua chuyện này chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng đối với hắn mà nói, lại gây nên sóng to gió lớn. Cho dù bên ngoài hắn hờ hững, bình tĩnh thế nào, thì cũng chỉ có hắn tự biết, sự bình tĩnh này cũng chỉ là bên ngoài mà thôi.
Cố An An mắt nhìn thẳng, khóe miệng ưu nhã khẽ nhếch lên, si mê nhìn Nguyên Vô Ưu.
Tiếng reo hò vang lên từ dưới đại sảnh lầu một đánh thức Cố An An. Cuối cùng, nàng cũng phục hồi lại được tinh thần. Lúc này, nàng mới phát giác, chẳng biết từ lúc nào bình phong đã được gỡ bỏ thay vào đó là rèm che được buông xuống.
Nàng quẫn bách cúi đầu che giấu vẻ thất thố của mình, trong lòng lại như phát điên gào thét, nàng không thể tin được vừa rồi bản thân mình thế mà giống như bị người khác bỏ bùa mất đi tâm trí.
Nàng đã sớm biết công chúa Nguyên Vô Ưu xinh đẹp, nhưng lúc vừa rồi, nàng mới thực sự chứng kiến vẻ đẹp ấy, giống như trúng nhiếp hồn thuật vậy, ngay cả nàng là nữ tử cũng nhìn đến si mê.
Ánh mắt Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt nhìn vào đại sảnh.
Lúc này, ngay chính giữa đại sảnh, một người đàn ông trung niên nho nhã mặc một chiếc áo gấm màu xanh ngọc đứng dậy, tay áo bào rộng rãi tung bay, hướng về phía mọi người chắp tay nói: “Nhân dịp ngày hội Tết Nguyên tiêu mỗi năm một lần, vào mười lăm năm trước cũng chính là ngày khai trương của Vọng Giang Các, công tử nhà ta muốn cảm kích sự ưu ái của chư vị khách quý đối với nơi này, cho nên ngài đã bỏ ra một số tiền lớn thuê thợ khéo léo đúc thành một chiếc xe hoa làm quà thưởng, ai có thể vượt qua những trận tỉ thí giành được thắng lợi cuối cùng, thì sẽ có được chiếc xe hoa này. Hơn nữa...”
Chưởng quỹ cố ý ngừng lại một chút, làm cho mọi người càng thêm tò mò, mới chậm rãi nói: “Hơn nữa, công tử nhà ta sẽ tự mình làm phu xe, kéo xe đi khắp Kinh thành, cùng ngắm hoa đăng với vị khách quý thắng được chiếc xe hoa này.”
Chưởng quỹ vừa nói xong, cả Vọng Giang Các yên tĩnh trong chốc lát, mới xôn xao bàn luận.
Ngay cả các tân khách trên các nhã gian lầu hai cũng đều bàn luận sôi nổi.
Vọng Giang Các tồn tại ở Kinh thành đã gần mười năm rồi, nhưng tất cả mọi người chỉ biết đến Vọng Giang Các, lại chưa từng nhìn thấy chủ nhân của nó. Tiền bạc chỉ là thứ yếu, phàm là người có thể ra vào Vọng Giang các, chẳng ai thiếu bạc cả.
Điều thật sự làm người ta cảm thấy hưng phấn hiếu kì chính là chủ nhân của Vọng Giang Các sắp xuất hiện.
Có điều, dường như cảm thấy bầu không khí còn chưa đủ náo nhiệt, chưởng quỹ phất tay ra hiệu, một thiếu niên ngũ quan thanh tú mặc một bộ hoa phục thượng hạng kéo theo chiếc xe hoa làm phần thưởng.
Mọi thứ bỗng chốc yên ắng đến lạ thường!
Không chỉ khách nhân dưới đại sảnh lầu một, mà không ít khách quý trên lầu hai đều kinh ngạc khiếp sợ tiến đến gần để nhìn cho rõ.
Cố An An trợn mắt, cả kinh thốt lên: “Ra tay thật hào phóng, ông chủ của Vọng Giang Các này rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
Cố Lăng khẽ nheo mắt lại: “Phượng mộc ngàn năm lại đem làm thành chiếc xe này, hai trục xe là vàng kim, lưng ghế dựa là bạc, mặt ngồi của ghế làm từ bạch ngọc, ghế ngồi trên xe không có chỗ nào không làm từ trân bảo quý hiếm, chiếc xe hoa này...”
Cố Lăng nhả ra từng câu từng chữ: “Vô giá!” Ngoại trừ ngại rồng mang ý nghĩa đặc trưng, chỉ nói riêng đến giá trị của chiếc xe này, ngay cả ngai rồng của hoàng đế sợ là cũng không trân quý bằng.
Ánh mắt Nguyên Vô Ưu khẽ lướt qua cỗ “xe hoa” kia, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, hứng thú trong mắt càng nồng đậm hơn. Nếu như lúc nãy nàng nói chỉ có bảy phần hứng thú thì bây giờ đã lên tới mười phần rồi.
Chưởng quỹ cũng không cảm thấy ngạc nhiên về phản ứng của mọi người, mỉm cười đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Như mọi người thấy, đây là phần thưởng mà công tử nhà chúng tôi chuẩn bị, hy vọng trong cuộc tỉ thí sắp tới đây, tất cả mọi người cùng tham dự.”
Cuối cùng, bầu không khí yên tĩnh bị đánh vỡ, giống như một hồ nước tĩnh lặng bởi vì có người thả xuống một hòn đá mà nổi lên những bọt nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...