Nghe thấy lời bẩm báo của tỳ nữ bên tai, bàn tay đang pha lại trà lần thứ hai của Lâm Doanh Doanh run lên, một ít nước trà đổ ra bàn, khiến một chuỗi những động tác hoàn mỹ lộ ra khuyết điểm.
Trong lòng Cố Y Y và Cố An An đều có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không để lộ, chỉ có chút tò mò, rốt cuộc chuyện gì có thể khiến cho vị tiểu thư Lâm gia vô cùng trầm tĩnh1này biến sắc trước mặt mọi người.
“Doanh Doanh tỷ, sao vậy?” Đào Phi Vũ quan tâm hỏi.
Lâm Doanh Doanh khiêm tốn cười: “Không có gì.”
Ánh mắt Cố Y Y lóe sáng. Với tác phong làm việc của tiểu thư Lâm gia, việc lỡ tay khi nãy, không giống như là không có việc gì.
Nghe nàng nói không có gì, Đào Phi Vũ không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nâng chén trà Lâm Doanh Doanh pha lần thứ hai cho mình lên thưởng thức, nhưng ánh mắt8lại không nhịn được mà đuổi theo Liêu Thanh Vân đang đi chào hỏi mọi người phía trước.
Không đợi tới khi Lâm Doanh Doanh tìm được cơ hội chỉ dẫn cho tỳ nữ đến bẩm báo kia, một hạ nhân đã vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói: “Tiểu thư, xe phượng của mấy vị công chúa đang đến đây, quản gia bảo nô tài đi mời tiểu thư nhanh chóng ra đón công chúa.”
Đào Phi Vũ ngây người, rồi mạnh mẽ xoay đầu lại2nhìn về phía Lâm Doanh Doanh, kinh ngạc nói: “Công chúa?” Doanh Doanh tỷ còn mời cả công chúa? Còn là mấy vị công chúa nữa?
Lâm Doanh Doanh miễn cưỡng cười. Nàng không ngờ Sử Ngưng Tương vậy mà lại lợi dụng Mai Phố Viên của nàng. Trong lòng nàng có chút tức giận, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh gật đầu: “Công chúa có thể hạ mình đến đây, là phúc của Lâm gia.”
Giọng nói của hạ nhân không nhỏ, những người đến ngắm mai4không xa đó đều nghe thấy, có vài người khẽ suy nghĩ, lẽ nào người đến là Tam công chúa?
Tam công chúa rất quan tâm đến Đại thiếu gia Lâm gia, chuyện này ai ai cũng biết, vậy tiểu thư Lâm gia có thể mời nàng đến đây cũng là lẽ thường tình.
Chỉ là một lát sau, tiểu thư Lâm gia đích thân dẫn đến một đoàn người, người đi đầu chính là Vô Ưu công chúa xinh đẹp tuyệt trần gần đây đang nổi danh.
Tuy là không có nghi trượng lớn, nhưng khí thế vô hình xa hoa huyền diệu khiến người khác e sợ của Vô Ưu công chúa là điều không thể lẫn vào đâu được. Mặc dù Tam công chúa và Tứ công chúa ở phía sau cũng là áo gấm hoa lệ, nhưng bất kể là dung mạo, thân phận hay khí thế đều thua kém Vô Ưu không ít.
Người ngắm mai trong cả vườn hoa mai đều ngơ ngác. Sau khi phản ứng lại, tất cả đều vội vàng đứng dậy hành lễ.
Trong lúc nhất thời, tại vườn hoa, âm thanh tham kiến vang lên không ngừng, liên miên không dứt.
Điều này khiến Tam công chúa đứng phía sau Vô Ưu ba bước chân không thể không dừng bước lại mà cắn răng nghiến lợi. Nơi nào có Nguyên Vô Ưu thì sẽ không có tiếng nói của nàng, chuyện này làm sao có thể khiến lòng nàng yên bình đây chứ?
“Tham kiếm công chúa điện hạ.”
Nguyên Vô Ưu bước lên đình ngắm hoa của bọn người Cố Y Y. Hai tỷ muội Cố Thị đều cung kính bước lên hành lễ.
Lúc này, Cố Lăng và Liêu Thanh Vân đang đi chào hỏi mọi người phía trước cũng vội bước tới: “Bái kiến công chúa điện hạ.”
Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt phất tay, Tiểu Hoa Tử cất cao giọng: “Đứng lên đi!”
So với âm thanh thỉnh an khi nãy, tiếng cảm tạ lúc này đồng loạt vang vọng trời cao, khiến người khác kinh ngạc.
Nguyên Vô Ưu không hề để ý đến hành động của những người ở bốn phía trong đình vì sự xuất hiện của nàng mà đều cẩn trọng, lo lắng cúi người. Nàng nhẹ nhàng dời bước đến gần lan can, liếc mắt nhìn phong cảnh bên dưới, cũng không keo kiệt mà khen ngợi: “Rừng mai thật đẹp.”
“Đa tạ công chúa khen ngợi.” Lâm Doanh Doanh cung kính trả lời.
Nguyên Vô Ưu quay đầu nhìn Lâm Doanh Doanh. Không khó để nhận ra sự không kiêu không nịnh trong lời nói của nàng ta, nàng yên lặng nở một nụ cười. Lâm Doanh Doanh là một người khéo léo, chỉ là trong thời đại này, mạng người còn mỏng hơn giấy, nhưng tâm lại cao tận trời xanh, đây không phải là đạo lý sinh tồn giỏi nhất.
Nguyên Vô Ưu ngắm hoa một lúc, sau đó ngồi xuống bàn mà các cung nữ đã chuẩn bị, cuối cùng mới lên tiếng: “Tiểu Hoa Tử, truyền lời xuống, hôm nay bản công chúa chỉ là một ngươi khách đến ngắm hoa, cũng giống như mọi người nên không cần câu nệ gì, thoải mái là được.”
“Vâng, công chúa.”
Nguyên Tích Trân ngồi xuống bên phía tay trái của Nguyên Vô Ưu, nhìn phong cảnh xung quanh một vòng, khẽ cười nói: “Hoàng tỷ nói đúng, quả thực là một rừng hoa mai tuyệt đẹp, đợi sau khi hoàng muội về cung cũng sẽ sai người làm ra một rừng hoa như vậy.”
Nguyên Vô Ưu nhướng mày, không lên tiếng, chỉ quay đầu vẫy tay với Tứ công chúa Nguyên Trân Trân có chút chất phác, lại có chút luống cuống đứng ngây ra bên cạnh, giọng điệu hết sức dịu dàng: “Nào, Trân Trân, ngồi đi.”
“Trân Trân đa tạ Nhị hoàng tỷ.” Nguyên Trân Trân cười ngọt ngào, vội vàng ngồi xuống phía bên phải của Nguyên Vô Ưu. Hôm nay, nàng có thể ra ngoài cung là do Nhị hoàng tỷ đặc biệt đón nàng đi, nếu không phụ hoàng và mẫu phi chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Không cần chia bàn ra, bàn này dài như vậy, tất cả ngồi đây cũng dư chỗ, mọi người thoải mái đi, không cần câu nệ.” Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lăng và Liêu Thanh Vân mỉm cười.
Cố Lăng có chút chần chừ, nhưng Liêu Thanh Vân sau khi chắp tay với ba người, liền thoải mái ngồi xuống bên cạnh Nguyên Trân Trân dưới ánh mắt kinh ngạc của Đào Phi Vũ.
Nụ cười trên mặt Nguyên Tích Trân có chút không giữ nổi, nàng không hiểu tại sao Nguyên Vô Ưu lại đối xử khác biệt với Tứ hoàng muội khiến người khác không yêu thích được kia.
Nguyên Trân Trân không cảm thấy có chút không thỏa đáng nào với việc Liêu Thanh Vân ngồi bên cạnh mình. Trong cung, bạn chơi cùng nàng đều là các tiểu thái giám, tiểu cung nữ không được xem trọng, nàng có thể cùng chơi với họ, hoặc ngồi cùng bàn với họ, bởi dù sao cũng không ai để ý đến nàng.
Thế là, sau khi Trân Trân nàng vô cùng vui vẻ nở một nụ cười với Liêu Thanh Vân, thì lại quay đầu sang nhìn Nguyên Vô Ưu, nói: “Nhị hoàng tỷ, vườn hoa mai này thật rộng, thật đẹp, còn đẹp hơn hoa trong Ngự hoa viên nữa.”
Lời này của Nguyên Trân Trân vừa nói ra, sắc mặt Lâm Doanh Doanh khẽ thay đổi, vội vàng cúi người quỳ xuống đất: “Lâm gia không dám, Tứ công chúa minh xét.”
Lần này lại đến lượt Nguyên Trân Trân lo sợ không yên. Nàng sợ hãi nhìn về phía Nguyên Vô Ưu, trong đáy mắt có sự hoang mang và bất an, nàng không hiểu vì sao bản thân mình rõ ràng là đang khen mà lại dọa cho tiểu thư Lâm gia quỳ bịch xuống đất? Lẽ nào nàng thật lòng khen một chút cũng không được sao?
Nguyên Vô Ưu liếc nhìn Nguyên Trân Trân, chỉ cười nhạt không nói. Ngược lại Nguyên Tích Trân bên cạnh liếc nhìn Nguyên Trân Trân, vội vàng lên tiếng trấn an Lâm Doanh Doanh: “Lâm tiểu thư không cần hoảng sợ, Tứ hoàng muội từ nhỏ đến lớn đều nhìn hoa trong Ngự hoa viên đến quen rồi, đột nhiên thấy được một rừng mai lớn như vậy, nhất thời cảm thấy mới lạ, nên sẽ tự nhiên so sánh với Ngự hoa viên mà muội ấy gặp nhiều đến nỗi không còn thấy mới lạ nữa, không có ý gì khác, ngươi không cần sợ hãi, đứng dậy đi.”
“Tạ Tam công chúa.” Lâm Doanh Doanh chần chừ một lát rồi mới đứng dậy.
Sắc mặt lo lắng và bất an của Tứ công chúa lúc này mới bắt đầu trở nên thoải mái hơn, trong ánh mắt nhìn về phía Tam công chúa có ý cảm tạ.
Cố An An lẳng lặng liếc nhìn Tứ công chúa một cái, thấy nàng không chút nghi ngờ gì với lời của Tam công chúa, trong lòng bỗng vô cùng thất vọng. Nàng còn tưởng rằng Tứ công chúa này cũng là người thâm trầm, vừa nói một câu đã ra oai khiến Lâm gia thiếu chút nữa là không xuống được, lại không ngờ rằng mình đã đánh giá cao nàng ấy, lời của nàng ấy làm gì có ra oai, rõ ràng là một lời khen thật sự.
Cho nên, đối với việc Tam công chúa âm thầm mỉa mai nàng ít kiến thức, nàng không những không giận, mà ngược lại còn cảm tạ Tam công chúa giải vây cho mình. Cố An An chỉ có thể nói, Tứ công chúa này có thể sống ở hậu cung đến hôm nay, thực là không thể ngờ, đây có phải cái gọi là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...