Phượng Kinh Thiên

Cố Y Y vẫn rất bình tĩnh gật đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng, Hạng cô nương.”

Hạng Thanh Trần nhìn Cố Y Y, khóe môi khẽ nhếch lên, vẻ mặt tự nhiên đáp: “Chào.”

Hoài vương nhíu mày, chầm chậm mở mắt nhìn hai người đang đứng song song sau tấm màn thưa, đôi mắt lạnh lùng của hắn cuối cùng cũng có1chút giận dữ nhưng giọng lại mang vẻ bình thản như cũ: “Tiểu Lý Tử.”

Tiểu Lý Tử đang vô cùng vui vẻ nhìn hai vị mỹ nhân yên lặng đứng song song nhau, nghe thấy tiếng gọi, hắn vội cung kính tiến lên, hậm hực cười: “Vương gia, người dậy rồi à?” Vương gia cuối cùng cũng chịu mở mắt không giả8ngủ nữa rồi.

Hoài vương lạnh lùng liếc mắt lườm Tiểu Lý Tử. Hắn dậy lúc nào, chẳng lẽ Tiểu Lý Tử còn không biết sao?

Cố Y Y đi lên giúp Tiểu Lý Tử hầu hạ Hoài vương. Tiểu Lý Tử gấp gọn màn lại. Hạng Thanh Trần nhìn sắc mặt Hoài vương: “Mấy ngày không gặp, khí sắc vương gia có vẻ2tốt lên rồi đấy.”

Hoài vương không lên tiếng, giọng nói mang theo ý cười của Nguyên Vô Ưu vang lên từ phía sau lưng.

“Hạng cô nương lại vào Hoài Vương Phủ, chẳng lẽ đã phối thuốc thành công rồi sao?”

Hạng Thanh Trần quay đầu nhìn tuyệt thế mỹ nhân vừa bước vào. Sau khi Vô Ưu công chúa xuất hiện, dường như4căn phòng lập tức sáng bừng lên. Hạng Thanh Trần híp mắt thầm nghĩ: vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành cũng chỉ đến thế là cùng.

Nguyên Vô Ưu dời bước đến trước giường của Hoài vương, phất tay cho người đang cung kính cúi mình là Tiểu Lý Tử miễn lễ, sau đó tự ý ngồi xuống trước giường.

“Chào buổi sáng, phụ vương.”

Sau khi Nguyên Vô Ưu bước vào, đôi mắt vốn mang chút tức giận của Hoài vương đã khôi phục vẻ bình thản. Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, thật ra sự bình thản này có hơi khác thường.

Cố Y Y nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ trước mắt thì hơi nhíu mày. Không ai có thể hiểu rõ sự hòa hợp vô cùng giữa biểu ca và Vô Ưu công chúa hơn nàng. Mỗi lần nhìn thấy, lòng nàng đều sinh ra một cảm giác không nói nên lời, không quá mãnh liệt, nhưng lại rất kì lạ.

Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Hạng Thanh Trần, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ mang theo loại uy nghi phát ra từ trong xương tủy, khiến người ta bất giác trở nên yếu thế.


“Hạng cô nương còn chưa trả lời câu hỏi của bản công chúa.”

Hạng Thanh Trần sực tỉnh, đôi mắt sáng hơi động đậy, ánh mắt lại như có như không nhìn Hoài vương, ngữ khí rất trào phúng: “Nếu không chỗ dựa, Thanh Trần còn dám đến đây sao?”

Sắc mặt Hoài vương lạnh tanh như thể hắn chẳng hề để ý. Không chỉ hắn, ngay cả Nguyên Vô Ưu cũng chỉ hơi nhướng mày, duy chỉ có ánh mắt Tiểu Lý Tử phút chốc sáng rực lên, vô cùng kinh ngạc vui mừng.

“Hạng cô nương, người thật sự đã phối ra được thuốc trị bệnh cho vương gia sao?”

Hai mắt Cố Y Y khẽ lóe sáng, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng từ ánh mắt nhìn Hạng Thanh Trần chăm chú của nàng cũng có thể thấy được sự kì vọng.

Hạng Thanh Trần thu hết biểu cảm của mọi người vào trong mắt, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Có chút khâm phục. Nàng ta đã gặp không ít người mang bệnh không thuốc gì chữa khỏi, cũng gặp không hiếm người có thân phận phú quý, nhưng đối mặt với căn bệnh đã định sẵn cái chết, dù là ai cũng không thể thản nhiên ung dung mà đối mặt được, ai cũng sẽ oán trời trách người mà cam chịu, thậm chí có kẻ còn không chịu đựng nổi mà lựa chọn tự sát.

Cho dù là một số người trong giang hồ sống những ngày tháng chỉ biết hôm nay, không biết ngày mai, cũng không thể điềm tĩnh khi đối mặt với bệnh nan y như thế này được.

Có lẽ chết không đáng sợ, những kẻ coi thường cái chết không màng sinh tử càng không ít, nhưng đó là cái chết nhanh chóng chứ không phải là cái chết từ từ.

“Vương gia không tin ta sao?” Thân thể như thế này mà Hoài vương vẫn sống một cách kiêu hãnh, sống một cách ung ung bình tĩnh như vậy, nàng khâm phục nhưng đồng thời cũng có chút không cam tâm như thể muốn chứng minh điều gì đấy. Chỉ là bản thân rốt cuộc muốn chứng minh điều gì, có lẽ trong phút chốc nàng cũng không thể phân biệt rõ ràng.

Cuối cùng ánh mắt Hoài vương cũng dừng lại trên người Hạng Thanh Trần, nhưng trong đôi mắt không hề có hi vọng hay căng thẳng mà chỉ là yên lặng chờ đợi.

Nguyên Vô Ưu hơi híp mắt: “Hạng cô nương vẫn muốn tiếp tục úp mở sao?”

Hạng Thanh Trần đột nhiên hơi hiểu ra vì sao mình lại không cam tâm. Bất kể là đối mặt với Hoài vương hay Nguyên Vô Ưu, hành động của bọn họ đều vượt qua sự hiểu biết của nàng, khiến nàng bắt đầu tò mò, bắt đầu muốn tìm hiểu sâu hơn.

“Cưới ta.”


Tiểu Lý Tử kinh ngạc há hốc mồm nhìn Hạng Thanh Trần. Hạng cô nương này cũng quá dũng cảm rồi đấy? Nàng dám mở miệng muốn vương gia cưới nàng sao? Có phải ý của nàng là, nếu vương gia không đồng ý cưới nàng thì nàng sẽ không chữa bệnh cho vương gia không?

Ngược lại, Cố Y Y không có biểu cảm gì, chỉ buông mắt cúi mày đứng một bên như thể việc này chẳng liên quan gì đến mình cả.

Sau khi im lặng một lát, Nguyên Vô Ưu ngước mắt nhìn Hoài vương, sự thích thú trong mắt không thể che giấu.

Hoài vương hơi nhíu mày trợn mắt với Nguyên Vô Ưu – người đang vui sướng khi người khác gặp họa, sau đó buông mắt nói: “Bản vương không hiểu ý của Hạng cô nương.”

Hạng Thanh Trần phát hiện ra hai chữ này không hề khó nói ra như nàng tưởng tượng. Nàng ung dung ngồi xuống trước bàn, hai tay chống má, một loại yêu nghiệt phong tình không nói nên lời chảy trong đôi mắt sáng của nàng. Nàng lười biếng mở miệng: “Vương gia trúng hàn độc đã vào đến tim phổi, phải dựa cả vào thuốc để giữ mạng. Mặc dù đã uống tất cả các loại thuốc trân quý hiếm lạ trên đời, nhưng trong thuốc có ba phần độc, cho dù cơ thể vương gia có thể hấp thu dược tính của thuốc thì cũng thành công cốc. Nhưng cơ thể Hoài vương không những không thể hấp thu dược tính, ngược lại cả dược tính và độc tính đều tập trung trong lục phủ ngũ tạng của vương gia. Cho dù có là thuốc tốt nhất thế gian này, e rằng cũng không có tác dụng gì với ngài, thậm chí còn có thể làm hại vương gia. Đây là lý do cơ bản khiến bệnh của vương gia ngày càng nặng thêm, đến khi không thuốc nào chữa được nữa.”

Nghe những lời Hạng Thanh Trần nói, Cố Y Y hơi ngây người. Nàng biết biểu ca đã phải chịu đựng bệnh tật dày vò từ khi còn nhỏ, nhưng khi tận tai nghe thấy những lời này, lòng nàng vẫn có cảm giác sầu muộn dồn nén.

Tiểu Lý Tử sốt ruột đến mức muốn xông lên kêu nàng đừng có phí lời nữa, mau nói vào trọng tâm.

Hạng Thanh Trần đã thăm dò đủ rồi, cuối cùng cũng không úp mở nữa mà trực tiếp nói vào điểm chính: “Thứ cho ta nói thẳng, với cơ thể ngay cả trong máu cũng có độc của vương gia, may mà người không gần nữ sắc, bằng không, người sủng hạnh một người thì chết một người.” Chính bản thân hắn cũng không thể sống đến hôm nay.

Lời này vừa nói ra, Tiểu Lý Tử kinh hãi biến sắc, ngay cả Nguyên Vô Ưu và Hoài vương cũng nhíu mày.

Cố Y Y chấn kinh nhìn Hoài vương, trên gương mặt ấy chấn động có kinh ngạc có nhưng không hề sợ hãi. Lúc này, Cố Y Y chỉ có đau lòng và cảm động, cuối cùng nàng cũng bừng tỉnh đại ngộ vì sao biểu ca lại nói huynh ấy không hề có ý định thành thân sinh con. Ông trời thật quá bất công với huynh ấy.

Vì thế, thế gian này mới có câu: không khéo không thành sách!

Thật ra lúc này, chính Hoài vương cũng rất bất ngờ. Sở dĩ hắn không gần nữ sắc không phải vì hắn không có dục vọng, cũng không phải hắn bệnh đến mức không thể sinh hoạt vợ chồng, càng không phải vì lo lắng hắn cưới thê thiếp sinh con đẻ cái, sau khi hắn chết đi thì họ sẽ thành cô nhi quả phụ không nơi dựa dẫm, lí do hắn không muốn cưới vợ sinh con là bởi vì hắn hoàn toàn không muốn cho đi trái tim và tình cảm của mình. Giống như lời Vô Ưu đã từng nói, thà cả đời cô độc cũng không muốn có gì phải lưu luyến.

“Ý của Hạng cô nương là, cô nương có cơ thể bách độc bất xâm sao?” Nguyên Vô Ưu lên tiếng tổng kết.


Hạng Thanh Trần mỉm cười: “Công chúa điện hạ vừa nói đã hiểu, nhưng không chỉ như vậy thôi đâu.”

“Ta xin cẩn thận lắng nghe.”

“Cho dù có là thể chất bách độc bất xâm cũng không thể tránh khỏi hàn độc trong người vương gia, nhưng ta là người luyện võ, trong cơ thể có nội công, có thể ngăn chặn một hai, đồng thời cũng có thể bảo vệ vương gia chu toàn. Hơn nữa, ta là đại phu, có thể phối thuốc. Mặc dù cơ thể yếu ớt nhưng cũng không đến nỗi phải lo lắng về tính mạng.”

“Ngươi đang nói ngươi, còn phụ vương ta thì sao?”

Khóe môi Hạng Thanh Trần nhếch lên, nụ cười có chút yêu nghiệt: “Có ta giúp ngài giảm độc khí, ngài ấy sống thêm vài năm thì không thành vấn đề.”

“Mấy năm?” Nguyên Vô Ưu híp mắt.

Hạng Thanh Trần hờ hững mỉm cười, thành thật trả lời: “Nhiều nhất là bốn đến năm năm.”

“Vậy theo lời ngươi nói, phụ vương cũng có thể nạp nhiều thiếp để âm dương điều...”

“Vô Ưu.” Hoài vương không vui ngắt lời nàng, lạnh lùng trách mắng: “Suốt ngày nói những lời không nên nói, còn ra thể thống gì nữa.”

Nguyên Vô Ưu nhún nhún vai: “Được rồi, phụ vương không thích Vô Ưu nói những lời này thì Vô Ưu không nói nữa. Hạng cô nương, xin người hãy trả lời câu hỏi bản công chúa chưa nói xong hồi nãy.”

Cố Y Y vẫn luôn cúi đầu không thể nhìn rõ vẻ mặt, lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn Hạng Thanh Trần.

Tiểu Lý Tử thì càng không phải nói nữa, tin chắc nếu Hạng Thanh Trần trả lời là có thể thì hắn sẽ lập tức sai người đi tìm thiếp thất vào phủ. Có thể cứu vương gia chính là phúc khí của mấy người phụ nữ này.

Hạng Thanh Trần phì cười, chế giễu nhìn Nguyên Vô Ưu: “Công chúa dù sao cũng là người trẻ tuổi thiếu hiểu biết.”

Sắc mặt Nguyên Vô Ưu không đổi, chỉ nói: “Vậy thì xin Hạng cô nương hãy giải đáp khúc mắc cho bản công chúa.”

“Phí công, trừ phi công chúa tìm được nữ tử giang hồ có thể chất, nội công thâm hậu và hiểu y thuật như ta, không thì không có ý nghĩa gì hết.”

Nàng ta nói như vậy, Nguyên Vô Ưu lập tức hiểu ra. Với cơ thể tàn tạ này của Hoài vương, cho dù có năng lực tìm được, nhưng bớt được việc nào hay việc nấy. Dù sao thì đối với tình trạng cơ thể của hắn, sinh hoạt vợ chồng một lần có lẽ sẽ đưa được ít hàn độc ra ngoài, nhưng cũng sẽ làm mất tinh lực mấy ngày của hắn. Được không bằng mất, đúng thật là chẳng có ý nghĩa gì.


Ngược lại, Cố Y Y lại đưa ra phản bác: “Sao lại không có chút ý nghĩa gì được?”

Đôi môi đỏ thắm của Hạng Thanh Trần bật ra tiếng cười trong trẻo, ánh mắt to gan nhìn thẳng vào Hoài vương gần như là trêu ghẹo: “Vương gia, người nói xem?”

Hoài vương nhíu mày. Có lẽ Hạng cô nương này vừa là nữ tử giang hồ vừa là người thích làm theo ý mình. Những thứ này đối với nàng chẳng có gì cả, nhưng đối với hắn, hắn không cách nào chấp nhận hành vi phóng đãng như vậy, thế là hắn trịnh trọng nói: “Hạng cô nương xin hãy tự trọng.”

Hạng Thanh Trần phì cười, nụ cười rực rỡ xinh đẹp, diễm lệ động lòng.

Cố Y Y như hiểu ra điều gì, tai đỏ ửng lên. Đối với nàng, tình cảnh quẫn bách như thế này vẫn là lần đầu tiên gặp phải nên nhất thời đứng ngồi không yên. Nếu trên đất có cái lỗ nào đó thì nàng nhất định sẽ chui xuống ngay không chút do dự, nhưng ở đây không có nơi nào để trốn cả.

Nguyên Vô Ưu mím môi, thật lòng cảm thấy vui vì mình không uống nước lúc này, nếu không thì nàng không phun nước thì cũng sặc chết mà thôi. Trẻ con ngây ngô không biết gì, cô nương nhà người ta đã dám buông lời chọc ghẹo rồi mà một người đàn ông như hắn lại không thể chịu được như vậy, quả thật khiến nàng cảm thấy xấu hổ thay cho hắn.

Tiểu Lý Tử bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn Hạng Thanh Trần cũng tỏ vẻ khó chịu. Cô nương phóng đãng không có chút dè dặt và đoan trang của gái nhà lành như thế này làm sao xứng với vương gia nhà hắn chứ?

Nhưng... nhưng nếu cưới nàng có thể khiến vương gia sống được thêm vài năm...

“À, đúng rồi, quên không nhắc nhở vương gia một câu, nếu vương gia cưới ta, ta còn có thể nghĩ cách sinh con nối dõi cho vương gia nữa.” Hạng Thanh Trần nửa cười nửa không thốt ra một câu.

Đòn cân trong lòng Tiểu Lý Tử lập tức nghiêng về phía Hạng Thanh Trần. Hắn nghĩ, mặc dù Hạng cô nương này không xứng với vương gia, nhưng nếu nàng vừa có thể khiến vương gia sống thêm vài năm vừa sinh hạ con nối dõi, vậy thì cũng không phải không thể chấp nhận được.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười, nàng không hề có ý định chen lời vào chủ đề này.

Cố Y Y nghe thấy lời này của Hạng Thanh Trần thì ánh mắt phức tạp hết nhìn Hoài vương rồi lại nhìn Hạng Thanh Trần, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thế nhưng, Hoài vương lại không nghĩ vậy, hắn lạnh nhạt nói: “Bản vương không có ý định cưới vợ sinh con, vì vậy ta tuyệt đối sẽ không cưới cô nương. Sau này, bản vương không muốn nghe cô nương nhắc lại những lời này nữa. Tiểu Lý Tử, tiễn Hạng cô nương về đi.”

Tiểu Lý Tử muốn nói gì đó lại thôi, rõ ràng vừa muốn khuyên lại vừa không muốn khuyên.

Ánh mắt Hoài vương lóe sáng, Tiểu Lý Tử không dám dây dưa nữa, nhỏ giọng nói với Hạng Thanh Trần: “Mời Hạng cô nương.”

Hạng Thanh Trần buông mắt rồi lại ngước lên như thể nàng ta không để ý thái độ của Hoài vương. Nàng ta nhấc hộp thuốc lên, trước khi đi còn nói một câu: “Nếu Hoài vương không ngại có thể suy nghĩ kỹ càng rồi trả lời ta. Hôm khác ta sẽ tới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui