Phượng Kinh Thiên

Trên con đường ngắn ngủi, hai người Bình Duệ và Cố Lăng trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Đợi đến khi xe ngựa dừng lại trước phủ Thị Lang của Cố Lăng, hai người trong xe1dường như vẫn chưa có cảm giác thỏa mãn, nhưng Cố Lăng lại không mời Bình Duệ xuống xe vào phủ tiếp tục trò chuyện.

Sau một hồi cáo biệt, xe ngựa của Bình Duệ dần đi xa,8sắc mặt của Cố Lăng đứng tiễn ở chỗ cũ bắt đầu lạnh đi.

Cố Thu ra đón hắn. Quan sát công tử đứng một mình trước cửa lớn không biết đang nhìn gì, nhìn theo ánh mắt2thì chỉ thấy một chiếc xe đã đi xa, hắn không nhịn được lắc lắc đầu: “Công tử, người về rồi? Toàn thúc còn đang định đánh xe đi đón người đó.”

Cố Lăng nhàn nhạt trả lời4một tiếng rồi xoay người bước vào phủ.

Cố Thu tò mò đi phía sau hắn hỏi: “Công tử, là ai đưa người về vậy?”

Khóe môi Cố Lăng khẽ nhếch lên, ý vị không rõ: “Bình tướng quân.”

“Là vị Tam công tử Bình Quốc Công Phủ vừa được hoàng thượng ban cho chức Thống lĩnh cấm quân sao?” Cố Thu kinh ngạc mở to mắt.

“Ừ.”

“Thật đáng tiếc, sớm biết vậy tiểu nhân nhân đã đứng chờ sẵn từ sớm rồi.”

“Đứng chờ làm gì?”


“Còn phải nói sao, tiểu nhân đương nhiên là muốn xem vị Bình tướng quân này có phải có ba đầu sáu tay hay không.”

Cố Lăng nghe vậy, sắc mặt khẽ ngây ra, nói: “Ba đầu sáu tay thì không có, có điều, đích thực là một nhân vật không thể xem thường.” Hoặc nên nói là đối thủ.

Cố Thu vừa nghe công tử nói như vậy, trong lòng cũng hiểu rõ, nhớ lại vừa rồi nhận được thư nhà, vội vàng nói: “Công tử, lão gia gửi thư đến.”

Bước chân của Cố Lăng khẽ dừng lại, sau đó tiếp tục thản nhiên bước về phía trước.

Bước vào thư phòng, Cố Thu sau khi dâng lá thư lên liền lui ra bên ngoài.

Cố Lăng chầm chậm mở thư ra, sau khi xem xong thư, sắc mặt hắn không thay đổi, chỉ là ngồi yên trước bàn sách như đang suy nghĩ điều gì.



Cũng không biết có phải người của Khâm Thiên Giám sợ Bình Quốc Công Phủ đổi ý hay là sợ đêm dài lắm mộng hay không mà cố gắng nhanh chóng chọn ra một ngày lành nhất. Việc này tạm thời không nói đến nữa. Hôm qua sau khi Lôi đại nhân tiễn Bình Duệ ra về, bất chấp mưa gió vào cung dâng ngày lành lên.

Tuy rằng không được gặp hoàng thượng, nhưng gặp Thi công công thì cũng gần giống vậy rồi.

Thế là ngay ngày hôm sau, có một màn đưa ngày lành đến Bình Quốc Công Phủ.


Ngày thứ hai, tuyết vẫn chưa dừng, tuyết đọng trên mặt đất sắp dày đến ngang bắp chân, nhưng khiến cho Lữ Phủ kinh ngạc là Bình Quốc Công Phủ đột nhiên lại đưa thiệp dâng ngày lành đến tận cửa.

Nhìn thấy khuê danh viết đơn giản trên thiệp, cả người Lữ đại nhân đều vì bất ngờ mà mở to miệng đến nỗi có thể nhét được cả quả trứng vào trong.

“Đây... Đây... Đây không phải là hoàng thượng ban hôn sao? Sao đột nhiên người thành thân lại biến thành Tam tiểu thư Thục Nhàn? Không phải là Nhị tiểu thư Thục Viện sao?”

Nghe thấy tiếng kêu bất ngờ thất thanh của Lữ đại nhân, những người khác của Lữ gia cũng bối rối, đặc biệt là Tam phu nhân, ngây ra như bị điện giật vậy.

Đối mắt vợi giọng điệu chất vấn của Lữ đại nhân, lại lướt qua dáng vẻ hoang mang của người nhà Lữ gia, quản gia mới nhận chức của Bình Quốc Công Phủ nhíu mày không vui, nhưng vẫn chậm rãi nói: “Hoàng thượng ban hôn không phải là giả, nhưng trên thánh chỉ cũng không có viết là vị tiểu thư nào. Hoàng thượng có ý để lão gia nhà nô tài chọn ra một người trong số các vị tiểu thư ở Lữ phủ, bây giờ lão gia nhà nô tài chọn Tam tiểu thư thì có gì sai?”

“Ông ta không phải nhìn trúng Lữ Thục Viện sao? Sao đột nhiên lại biến thành Thục Nhàn?” Tam phu nhân không khống chế được hét lớn lên.

Sắc mặt cung kính của quản gia phủ Bình Quốc Công nhạt đi một chút, liếc nhìn Tam phu nhân, nhàn nhạt nói: “Tam phu nhân có ý gì?”

Sau khi Lữ đại nhân tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén ác độc trừng mắt nhìn Tam phu nhân vừa thất lễ một cái, mang theo gương mặt tươi cười nói: “Bình quản gia đừng hiểu lầm, tiện thiếp là vì kích động quá nên mới thất lễ, tiểu nữ có thể dựa theo thánh chỉ ban hôn của hoàng thượng mà vào phủ hầu hạ Quốc Công Gia, là phúc tu từ kiếp trước của tiểu nữ.”

Tam phu nhân lại muốn hét lên, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Lữ đại nhân trừng một cái bèn nén tiếng kêu đó lại.


Nhị phu nhân bên cạnh tỉnh lại từ trong kinh ngạc, lén nở một nụ cười. Thực ra bất kể là Lữ Thục Viện hay Lữ Thục Nhàn gả tới Bình Quốc Công Phủ, đối với bà mà nói thì cũng không có mất mát gì, ngược lại còn có lợi rất lớn. Dù sao thì kết thân với Bình Quốc Công Phủ, sau này con trai của bà cũng có thêm một con đường.

Bây giờ, bà cảm thấy rất may mắn vì con gái lớn của bà đã xuất giá, tuy rằng con rể chỉ là một viên quan nhỏ, tuy không giàu có nhưng cũng không lo cơm áo! Dù sao cũng tốt hơn so với việc hầu hạ một lão già còn già hơn cả cha mình.

“Muội muội, đây quả thực là một chuyện vui lớn, bình thường người khác cầu còn không được, lão gia nói đúng, Thục Nhàn có thể hầu hạ Bình Quốc Công, phú quý vô ngần, đó không phải chính là phúc khí tu được từ kiếp trước hay sao?”

Tam phu nhân tức đến run cầm cập, nhưng bây giờ mọi chuyện đã định, không phải là chuyện bà có thể thay đổi được, chỉ là... đứa con gái đáng thương của bà.

Lão Quốc Công tuổi tác đã cao lại ham vui, quan trọng nhất là tước vị trong phủ đã truyền cho con trai trưởng, chỉ có mỗi cái danh Quốc Công lão phu nhân, nhưng lại không có tương lai thực tế, đây mới chính là điều chí mạng.

Vô số cặp mắt trong Kinh thành nhìn chằm chằm kịch vui một hồi lâu, cuối cùng lại nhận ra một kết cục vô cùng bất ngờ như thế này.

Tân nương tử được chọn từ Nhị tiểu thư biến thành Tam tiểu thư.

Mặc kệ là Bình Quốc Công Phủ hoành hành ngang ngược, gặp phải Vô Ưu công chúa cũng chỉ có thể nhượng bộ mà thôi.

Tin này vừa lan ra, không chỉ náo loạn các quán trà lâu, mà trong cung và những người trong triều định cũng xôn xao không kém.

Nếu như đến bây giờ vẫn chưa rõ là đang xảy ra chuyện gì, vậy thì họ thật sự là ngu như heo rồi!

Hoàng thượng nhìn như không có động tĩnh gì, nhưng động tĩnh lớn vô cùng!

Vì muốn nâng Vô Ưu công chúa lên, mà dẫm phủ Bình Quốc Công xuống!


Ba ngày sau, chuyện hôn sự nhận được sự chú ý của cả Kinh thành đã hạ màn sau khi Bình Quốc Công Phủ cưới vị Tam tiểu thư Lữ gia kia, nhưng những người xem kịch vẫn có một cảm giác, tuy rằng vở kịch này xem như đã kết thúc rồi, nhưng... e là đây chỉ mới là bắt đầu.

Không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện giữa Vô Ưu công chúa và Bình Quốc Công e rằng sẽ không kết thúc dễ dàng ở đây đâu.

Mới sáng sớm, cửa Hoài Vương Phủ đã bị gõ ầm ầm, phá vỡ sự yên lặng của buổi sáng mùa đông, cũng phá vỡ sự yên bình của Hoài Vương Phủ.

Tiểu Cao Tử nhìn người trước mặt, trên mặt mang một nụ cười theo lễ nghi: “Hóa ra là Hạng cô nương.”

Hạng Thanh Trần vẫn mang theo hòm thuốc của nàng như cũ, cũng vẫn mặc một bộ váy màu tím như trước, trong trời tuyết mùa đông này, quần áo trên người nàng mỏng manh đến mức khiến người khác cảm thấy kì lạ, nhưng nàng lại không chút sợ hãi trận gió lạnh thấu xương này.

Hạng Thanh Trần cúi đầu với Tiểu Cao Tử, sau đó không nói lời nào liền đi thẳng vào Hoài Vương Phủ.

Thị vệ bên cạnh thấy vậy, đều nhìn về phía Tiểu Cao Tử, dùng ánh mắt hỏi có cần cản lại không?

Tiểu Cao Tử nhẹ lắc đầu, tỏ ý thái giám giữ cửa đóng chặt cửa lại, bản thân mình cũng vội đi theo phía sau Hạng Thanh Trần vào trong.

Hạng Thanh Trần không đi vào phòng khách, mà đi thẳng vào nhà sau.

Sau khi Nguyên Vô Ưu nghe lời bẩm bẩm báo của Tiểu Cao Tử, liền nhướng mày, cũng đi đến nhà sau.

Sớm như vậy, Hoài Vương còn chưa thức giấc, Cố Y Y thường đến nhà sau từ rất sớm, nên lúc Hạng Thanh Trần xông vào phòng ngủ, nàng dường như cũng không mấy bất ngờ, cảm tưởng như Hạng Thanh Trần vẫn luôn ở trong phòng của Hoài Vương mà chưa từng rời đi vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui