Phượng Kinh Thiên

Ánh mắt Hoài vương chợt lóe lên, khẽ mỉm cười: “Thì ra là như vậy. Lúc nghe Tiểu Lý Tử đến thông báo, trong lòng bản vương vẫn còn lo âu. Ngươi vào Kinh lúc sắp đến cuối năm làm ta còn tưởng rằng trong nhà có chuyện nữa chứ.”

Cố Lăng khẽ cười mỉm, trong thái độ ung dung vẫn có một chút kính cẩn mà lần đầu tiên gặp mặt nên có. Hắn vô cùng hiểu rõ sự chừng mực này.

“Ta từng nghe mẫu phi nói qua, bà và Tam cữu thật sự là giống hệt nhau. Hôm nay vừa liếc mắt nhìn Cố Lăng ngươi, hàng lông mày này của ngươi quả thật có chút bóng dáng của mẫu phi.”

Cố Lăng mỉm cười: “Tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân cũng nói như vương gia vậy.”

Hoài vương cười cười, không tiếp tục chủ đề này nữa mà chỉ dặn dò Tiểu Lý Tử bên cạnh: “Tiểu Lý Tử, chuẩn bị phòng khách cho biểu thiếu gia (*).”

(*) Biểu: em họ, anh họ bên mẹ.

“Vâng.” Tiểu Lý Tử cung kính trả lời.

“Cố Lăng, kể ra thì người và bản vương gần như là anh em họ với nhau. Trước khi hoàng thượng triệu kiến, ngươi cứ ở tạm trong Hoài vương phủ đi, cứ coi nơi này là nhà của ngươi. Có việc gì cần cứ trực tiếp dặn dò sai bảo Tiểu Lý Tử là được, không cần khách sáo.”

“Vậy Cố Lăng cung kính không bằng tuân mệnh, quấy nhiễu sự yên tĩnh của vương gia rồi.”

***


Phúc công công nhìn Ngụy Trung đang ngồi trên ghế của thái sư suy nghĩ đến xuất thần, theo thói quen nói: “Nghĩa phụ, tại sao Vô Ưu công chúa này lại thả đám nữ nhân điên trong Thất Tâm Điện ra?”

Ngụy Trung nghe thấy lời này của hắn, sau khi lấy lại tinh thần thì giận dữ trừng hắn một cái, cao giọng quát: “Ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai? Sớm biết ngươi là kẻ đần, ta ngay từ đầu đã không thu nhận ngươi rồi.” Gặp chuyện chỉ biết mở miệng ra hỏi ông ta, bản thân hắn vốn không thèm suy nghĩ về chuyện đó, não của hắn rốt cuộc làm từ cái gì vậy?

Phúc công công nghe quát, trong lòng vô cùng uất ức, trên mặt lại không dám thể hiện ra, chỉ đành phải cúi người bước lên trước nịnh nọt: “Nghĩa phụ bớt giận, nghĩa phụ bớt giận, ta... còn không phải vì đầu óc ta ngu ngốc hay sao?”

“Hừ...” Ngụy công công tức giận hừ một tiếng nhưng lửa giận trên gương mặt cũng đã hòa hoãn bớt, hận sắt không thành thép mà chỉ vào đầu Phúc công công: “Rời khỏi ta, sau này ngươi không bị kẻ khác nuốt chửng mới lạ.” Người trong cung này đều là yêu nghiệt giết người không chớp mắt, chỉ có một chút tâm tư tự cho là đúng thì có tác dụng gì?

Phúc An cười xuề xòa: “Bởi vậy, nô tài ngày đêm đều mong người sống lâu trăm tuổi đó.” Hừ, lão già sống dai này, ngày đêm trông mong ông chết ông cũng không chết, hắn trông mong được trở thành thái giám tổng quản của Nhân Lãnh Cung này, thật sự là đợi quá lâu rồi.

Ngụy Trung hừ hừ mũi, tức giận vẫy vẫy tay: “Đi, đi đi, đuổi đám nữ nhân điên đó ra rồi đưa về Thái Hồi Điện.”

Sắc mặt Phúc công công trắng bệch: “Con... con đi?” Đó là Thất Tâm Điện đó, lỡ như đám nữ nhân điên đó nhào lên cấu xé hắn thì phải làm sao? Trước đây đã từng xảy ra chuyện như vậy.

Ngụy Trung trừng mắt lạnh lẽo nhìn hắn: “Lẽ nào để ta đi?”

Phúc công công nặn ra một nụ cười nịnh nọt: “Con nào dám, nghĩa phụ.”

“Vậy ngươi còn không đi mau, còn đứng lỳ ở đó làm gì? Không thấy ta đang bực bội sao?”


Vô Ưu công chúa này là ôn thần khiến ông ta ăn ngủ không yên, ông ta thật sự mong ngóng Vô Ưu công chúa mau chóng rời khỏi Nhân Lãnh Cung, nói không chừng có ngày ông ta sẽ bị ôn thần này liên lụy, sắp già rồi mà còn gặp phải kiếp nạn này nữa là sao?

Ngọc Châu từng nhận ân huệ của Trần mỹ nhân? Cho nên muốn đưa Trần mỹ nhân ra ngoài?

Lời này ông ta cũng tin? Tưởng lừa con nít ba tuổi sao?

Chẳng qua, có những chuyện bản thân biết càng ít thì lại càng an toàn, cho nên ông ta cũng chẳng hề hiếu kì muốn biết cô Vô Ưu công chúa này đang mưu tính điều gì?



Phúc công công thấy chuyện này không thể thay đổi được nữa, đành cẩn thận bước từng bước một, vừa đi vừa nhìn về phía cửa, nhìn Ngọc Châu đang đứng đợi trong sân, cả gương mặt đều ủ rũ, giận dữ trừng mắt với nàng.

Ngọc Châu làm như không thấy dáng vẻ mặt giận chó đánh mèo của Phúc công công, cung kính hành lễ với hắn: “Làm phiền Phúc công công rồi.”

Nếu là trước đây, nói không chừng Phúc công công sẽ bước lên đánh nha đầu kia một cái, nhưng bây giờ hắn không dám, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ!

Vô Ưu công chúa hiện ở trong Nhân Lãnh Cung, nàng không tìm chuyện gây phiền phức cho bọn hắn, bọn hắn đã thắp nén nhang niệm nam mô a di đà phật rồi, nào dám chọc giận Vô Ưu công chúa chứ?


Dẫn theo Ngọc Châu đi nhận người, Phúc công công gọi hết tiểu thái giám của Nhân Lãnh Cung ra mới có gan đi về phía Thất Tâm Điện.

“Ngươi... ngươi, còn bốn người các ngươi nữa, đứng ngây ra đó làm gì? Còn không đi mau?”

Bốn tiểu thái giám bị gọi tên nhìn dáng vẻ những nữ nhân điên đó lao về phía cửa sổ giơ tay ra điên cuồng gào thét, đều âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Phúc công công đè sự sợ hãi trong lòng xuống, chỉ huy đám người phía sau: “Các ngươi đi đến trước mặt ta.” Đợi lát nữa mở cửa ra, lỡ như đám nữ nhân điên khùng này có làm loạn lên, thì cũng có người đỡ cho hắn.

“Vâng... Vâng...”

“Phúc công công, Ngọc Châu có một cách hay.” Nhìn bốn năm vị tiểu thái giám dừng bước không dám đi về phía trước, Ngọc Châu nhẹ giọng nói.

Mắt Phúc công công lóe sáng, ánh mắt nhìn Ngọc Châu tha thiết: “Cách gì?”

Ngọc Châu nói: “Chỉ cần công công ra lệnh cho người dưới xuống nhà bếp làm một vài món ăn, những người này tự nhiên sẽ không bị kích động cảm xúc nữa.”

Sau khi Phúc công công suy nghĩ một lát, phân phó hai thái giám làm theo, kết quả thật sự giống như dự đoán của Ngọc Châu, đám nữ nhân điên đó nhìn thấy đồ ăn thì liền nhào lên, hai tên thái giám nhanh chóng tiến vào, dùng dây trói người Ngọc Châu chỉ, dẫn ra ngoài.

Nhìn nữ nhân điên ánh mắt ngây dại, tóc tai bù xù bị trói chặt, Phúc công công đứng nhìn từ phía xa, nghĩ một lát rồi nói vọng ra: “Ta nói rõ cho các ngươi biết trước, Trần mỹ nhân này là một kẻ điên, các ngươi tuyệt đối đừng thả nàng ra, lỡ như nàng phát điên lên làm hại công chúa, thì không liên quan gì đến những nô tài như chúng ta nữa.”

Ngọc Châu gật đầu, lấy từ trong tay áo ra một cái túi nhỏ, lặng lẽ đưa vào tay Phúc công công: “Ngọc Châu hiểu, đa tạ công công chỉ điểm.”

Lập tức, gương mặt Phúc công công tràn đầy ý cười, vẫy tay và chỉ vào hai tiểu thái giám, ra lệnh: “Ngươi, ngươi, hai người các ngươi tiễn Ngọc Châu cô nương về.”


Sắc mặt hai tiểu thái giám bị chỉ tên xanh xao, lại không dám cãi lệnh: “Vâng, Phúc công công.”

“Tạ ơn Phúc công công.” Ngọc Châu mỉm cười cúi người.

Nhìn bóng dáng Ngọc Châu đi xa, Phúc công công lúc này mới vội vã mở túi tiền ra, nhìn rõ ngân lượng trong túi, hai mắt Phúc công công sáng lên, vốn tưởng rằng bên trong chỉ là một nén vàng, nhưng lại không ngờ là một thỏi vàng sáng lấp lánh.

Nguyên Vô Ưu quả nhiên là nhiều tiền, đến ngay cả nô tì của nàng cũng vô cùng phóng khoáng, một chút tiền này không hạ thấp thân phận tôn quý đó của nàng.

***

Thái Hồi Điện.

Sau khi Ngọc Châu thưởng cho hai tiểu thái giám đưa Trần mỹ nhân về liền đóng cửa viện lại, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Trần mỹ nhân đang đứng thẳng người ngay tại chỗ đó.

Trần mỹ nhân quần áo mỏng manh, tóc tai rối bù đứng ở trong sân, vẻ mặt có chút kích động đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Bà từng nghĩ Nhân Lãnh Cung hoang vắng lạnh lẽo này là một địa ngục, nhưng chỉ khi đã từng sống trong Thất Tâm Điện, bà mới biết rằng hóa ra so với địa ngục thật sự, nơi này thật sự là tốt hơn rất nhiều.

“Công chúa, Trần mỹ nhân đến rồi.”

Ánh mắt của Nguyên Vô Ưu dời khỏi cuốn sách trong tay, nhàn nhạt nhìn lên, đôi đồng tử trong suốt như nước dịu dàng nhìn người tiến vào cùng Ngọc Châu với sợi dây trói trên người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui