Phượng Kinh Thiên

Đêm đã khuya, người tĩnh lặng, nhưng trong thư phòng Bán Pha Viên ở Liêu Phủ vẫn sáng đèn.

Tay Liêu Thanh Vân cầm sách nhưng không có chữ nào vào đầu hắn cả. Hắn buông sách xuống thở dài, mở cửa sổ ra, gió đêm mang theo khí lạnh đầu đông thổi đến, khiến đầu óc hắn phút chốc tỉnh táo trở lại.

Nhìn màn đêm bên ngoài, sắc mặt Liêu Thanh Vân êm đềm như nước, nhưng chỉ mình1hắn biết đang có hàng trăm, hàng ngàn suy nghĩ ngổn ngang đang không ngừng xoay chuyển trong đầu hắn.

Việc xảy ra ở thọ yến trong Hoài Vương Phủ bề ngoài thì như chuyện ngẫu nhiên vậy, nhưng thật ra hắn và Cố Lăng lại không bất ngờ chút nào.

Chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra thôi, không phải là Bình quốc công thì cũng sẽ là người khác, chỉ có điều thân phận của người đụng trúng có8chút đặc biệt.

Đương nhiên, trong suy nghĩ của Liêu Thanh Vân, hắn dùng hai chữ “đặc biệt” để hình dung không phải vì quyền lực trong triều của Bình quốc công khá lớn khiến bọn họ phải chùn bước, mà đơn giản chỉ là vì ông ta là công cụ giết cả tộc Lưu Thị.

Hắn không biết lòng nàng cảm thấy ra sao, nhưng chỉ nghĩ đến việc nàng đã từng nhận lấy những thống khổ như thế thôi2là lòng hắn đã gợn sóng, có lẽ là lo lắng, nhưng nhiều hơn hết là cảm giác đau lòng.

Bên ngoài cửa sổ, một đốm sáng di chuyển từ xa lại gần về phía Bán Pha Viên.

Lúc Liêu đại nhân bước vào đại sảnh Bán Pha Viên, Liêu Thanh Vân đã đứng đón sẵn rồi.

“Cha.” Liêu đại nhân nhìn đứa con mặt mũi vô cảm nhưng rất lễ phép, thầm thở dài trong lòng, giọng nói rất hiền từ:4“Đã trễ thế này rồi sao con còn chưa ngủ?”

Trong thư phòng.

Hai cha con ngồi kế bên cửa sổ. Liêu đại nhân cúi đầu pha trà, mãi một lúc lâu sau mới hờ hững lên tiếng: “Gần đây, mọi người trong triều đều đang dậy sóng suy đoán xem hoàng thượng sẽ làm như thế nào? Nhưng hoàng thượng lại làm như thể không có chuyện gì xảy ra.” Thánh tâm khó đoán, nhưng dường như phong ba bão táp đang dâng lên trong triều đình. Mấy người như bọn ông, ngoại trừ phải cẩn trọng ra thì cũng chỉ có cẩn trọng hơn mà thôi.

Liêu Thanh Vân nhíu mày không lên tiếng.

Liêu đại nhân liếc mắt nhìn hắn, đắn đo lên tiếng: “Thanh Vân, đại ca con gửi thư nói con đến bên kia giúp huynh ấy. Con xem?”

Liêu Thanh Vân rũ mắt: “Cha, con không muốn rời khỏi Kinh thành.” Sắp tới đây, nàng sẽ phải dấn thân vào nguy hiểm. Hắn biết thật ra chút học vấn của mình không giúp gì được cho nàng, nhưng hắn muốn ở lại nơi mà hắn có thể nhìn thấy nàng.


Thật ra, trong lòng Liêu đại nhân không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của con trai. Kể từ giây phút Thanh Vân bất chấp tất cả muốn đi theo Vô Ưu công chúa xuất Kinh tìm thuốc cho Hoài vương, hắn đã lựa chọn con đường của chính mình rồi, dù cho con đường ấy có rất nhiều biến cố và... nguy hiểm.

Nếu có thể, ông đương nhiên hi vọng Thanh Vân sẽ rời Kinh thành, nhưng ông quá hiểu tính cách trời sinh của con trai mình. Nó nhất định sẽ không đi đâu.

Hai cha con đều có tâm sự riêng, cả hai đều trầm mặc không nói.

Mãi một lúc lâu sau, Liêu đại nhân làm như bàn chuyện nhà: “Nhắc đến việc Bình quốc công muốn cưới con gái nhà Lữ đại nhân mà bên ngoài đang đồn ầm ĩ, thật khiến ta nhớ lại một tin đồn ngẫu nhiên nghe được năm xưa.”

Liêu Thanh Vân ngẩng phắt đầu nhìn Liêu đại nhân.

Liêu đại nhân không nhìn hắn, chỉ thong thả ngâm trà, tiếp tục nói: “Năm đó lúc nghe thấy tin này, đa số mọi người đều không tin, nhưng bây giờ nghĩ lại, ta lại không cho là thế nữa rồi. Có lẽ Bình quốc công thật sự muốn cưới con gái Lữ gia nên mới cưỡng hôn như thế.”

“Cha, người biết được chuyện gì rồi? Mau mau nói ra đi.” Liêu Thanh Vân vội hỏi.

Liêu đại nhân liếc mắt nhìn hắn, từ tốn nói: “Bình quốc công có bốn trai ba gái, trong đó chỉ có trưởng tử Bình Lập và đại tiểu thư Bình Tuệ là đích xuất, còn ba trai hai gái kia là thứ xuất.”

Liêu Thanh Vân hơi híp mắt: “Ý của cha là?”

“Đa số các gia đình vương công quý tộc đều rất coi trọng quy tắc, lão quốc công của Bình Quốc Công Phủ có thể nói là nhân tài xuất chúng, việc này khiến Bình Hữu Trị muốn có được tước vị thì bắt buộc phải cưới con gái của lão quốc công làm vợ cả, chứ không phải người phụ nữ ông ta thật lòng yêu.”

Liêu Thanh Vân kinh ngạc. Bình quốc công cáo già xảo quyệt, độc ác nham hiểm, nhưng hắn không ngờ người như thế mà cũng có tình yêu chân thành sao? Chung tình với một người phụ nữ, nếu thật là vậy, vì sao ông ta không kiên quyết chỉ cưới người phụ nữ mình yêu thương?

Nhìn sắc mặt của hắn là biết hắn đang nghĩ gì, ánh mắt Liêu đại nhân trở nên mơ màng như đang hồi tưởng lại chuyện năm xưa: “Nghe đồn năm ấy, Bình quốc công đã từng làm ầm ĩ muốn cưới Như phu nhân bây giờ làm chính thê, nhưng gặp phải sự phản đối của Bình lão quốc công. Để bảo vệ tước vị, ông ta buộc phải cưới Tam tiểu thư Trịnh quốc công, tức Bình quốc công phu nhân bây giờ.”

“Như phu nhân? Chẳng lẽ cha đang nói đến người thiếp đã qua đời sau khi sinh hạ Tam thiếu gia Bình Phủ Bình Duệ sao?”

Liêu Đại Xuân gật đầu: “Như phu nhân họ Tôn, xuất thân dòng dõi thư hương nhưng gia đạo sa sút bần hàn, không nơi nương tựa. Xuất thân như vậy đương nhiên rất khó để trở thành Bình quốc công phu nhân.”

Liêu đại nhân liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục nói: “Năm đó, ta đưa nương con đi chùa miếu ngoài thành thắp hương, đã từng gặp mặt vị Như phu nhân ấy trong miếu. Bây giờ nghĩ lại, con gái Lữ đại nhân giống Như phu nhân tới bảy phần.”


Liêu Thanh Vân bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là như vậy. Nhưng, chắc cha không chỉ nói những thứ này thôi đâu nhỉ? Nhớ lại những lời cha vừa nói, Liêu Thanh Vân nhạy bén chú ý đến một điểm: Như phu nhân họ Tôn?

“Cha...”

“Không còn sớm nữa, ta về nghỉ ngơi đây, con cũng đi nghỉ sớm đi.” Liêu đại nhân ngắt lời Liêu Thanh Vân, rồi đứng dậy rời đi.

Liêu Thanh Vân kìm nén xúc động muốn hỏi cho ra lẽ. Sau một hồi trầm mặc, hắn nhỏ giọng nói: “Cha, cảm ơn người.” Mặc dù cha không nói ra nhưng hắn biết trong lòng cha đều biết rõ ràng.

Bước chân Liêu đại nhân hơi ngừng lại phút chốc rồi ung dung đi tiếp.

Liêu Thanh Vân buông mắt, trong đầu đang nhớ lại xem vị quan viên nào trong triều họ Tôn?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có mấy tiểu quan sử mà thôi, chức quan lớn nhất chẳng qua cũng chỉ là lễ bộ thị lang Tôn Binh mà thôi.

Cha nói rằng vị phu nhân này không nơi nương tựa, điều này cũng đã nói lên rằng có lẽ quan viên họ Tôn này không liên quan quá nhiều đến Như phu nhân? Nhưng cha lại nói những chuyện này với hắn thì chắc chắn phải có nguyên do.

Liêu Thanh Vân ngẩng phắt đầu lên. Chẳng lẽ nền móng của Bình Quốc Công Phủ lại ở địa phương? Xem ra hắn phải tìm người điều tra, hoặc hắn phải trao đổi với Cố Lăng một chút, xem xem có thể tìm ra manh mối có ích nào để giúp nàng không?



Trong thư phòng Hoài Vương Phủ.

Nguyên Vô Ưu khép cuốn sách trên tay lại, khẽ nhíu mày.

Hoài vương hờ hững liếc mắt nhìn nàng rồi lại cúi đầu lật cuốn sách trong tay.

“Ta hơi tò mò, rốt cuộc Lưu Thị đã làm gì khiến cho Nguyên Hạo Tiên hận đến thấu xương? Khiến ông ta không tiếc dùng cách thức diệt trừ hậu hoạn nhanh chóng như vậy?” Có thể nói rằng, sở dĩ nước Đại Nguyên chia rẽ tan tành, nguy cơ khắp nơi là do có liên quan trực tiếp đến việc diệt trừ Lưu Thị. Với suy nghĩ của Nguyên Hạo Thiên, ông ta không thể không biết kết quả của việc bình mới rượu cũ này được, nhưng ông ta vẫn làm như thế.


Động tác lật sách trong tay Hoài vương chợt dừng lại, chầm chậm ngẩng đầu nhìn Nguyên Vô Ưu – người đang ngồi trước bàn đọc sách, híp mắt nhìn cuốn sách trong tay. Nghe thấy nàng gọi thẳng ba chữ “Nguyên Hạo Thiên”, lòng hắn ngổn ngang suy nghĩ.

Hoài vương cẩn thận nhìn nàng, muốn xem xem có phải nàng thật sự không để ý chút nào không, nhưng hắn chỉ thấy, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, ngoại trừ sự tò mò suy tính ra thì không còn quá nhiều cảm xúc nữa.

Hoài vương cúi đầu, hờ hững nói một câu đáp lời nàng, nghe qua thì có vẻ không đầu không đuôi, nhưng hắn biết chắc chắn nàng sẽ hiểu.

“Lưu Thị có dã tâm cướp ngôi.”

Nguyên Vô Ưu rất muốn trợn trắng mắt. Lưu Thị đúng là kẻ ngốc. Trước khi thành công, dã tâm của bọn họ đã bộc lộ rõ ràng thế rồi, chẳng trách Nguyên Hạo Thiên không tiếc dùng cách thức nhanh chóng để diệt trừ hậu hoạn như vậy.

“Sở dĩ Lưu Thị thất bại là vì có liên quan trực tiếp đến lệnh đường.”

Nguyên Vô Ưu nhướng mày nhìn người vừa bình tĩnh lên tiếng, nhưng Hoài vương lại cúi đầu đọc sách, như thể lời vừa nãy không phải chính miệng hắn nói ra vậy.

Nguyên Vô Ưu nhíu mày. Nhớ đến Lưu Thị Oánh Hoa, cuối cùng nàng cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng.

Hoài vương thản nhiên lại hỏi một câu: “Con định xử lý Bình quốc công như thế nào?”

Nguyên Vô Ưu khẽ thở dài một tiếng, nói: “Nói như thể con không gì không làm được vậy.”

Hoài vương không ngẩng đầu nhưng khóe môi lại nhếch lên: “Bây giờ người người trong Kinh thành đều đang bàn luận chuyện của ông trâu già đòi gặm cỏ non này. Vô Ưu, đây là công lao của con đấy.”

Nguyên Vô Ưu đang muốn mở miệng thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, tiếp sau đó là giọng nói có phần vội vàng của Tiểu Lý Tử.

Nguyên Vô Ưu và Hoài vương đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Nguyên Vô Ưu lên tiếng.

“Vào đi.” Tiểu Lý Tử đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lo lắng sốt ruột nói: “Vương gia, công chúa, không hay rồi, Bình Quốc Công Phủ đã đưa thẳng sính lễ đến Lữ Phủ rồi.”

Nguyên Vô Ưu nhướng cao mày, Hoài vương cũng ngẩng đầu lên.

Tiểu Lý Tử gật đầu: “Không thể sai được, nô tài đã cho người đi xác thực lại rồi.” Qủa thực, hắn cũng không ngờ rằng Bình Quốc Công Phủ lại ngang nhiên như thế. Sau khi công chúa nói ra nhưng lời đó mà vẫn dám cầu hôn Lữ gia, hoàn toàn khinh thường lời Nguyên Vô Ưu, quả thật quá ngông cuồng rồi.

Nguyên Vô Ưu cũng khẽ nhíu mày. Trước sóng gió như thế mà Bình Quốc Công Phủ vẫn dám đưa sính lễ như thường sao? Đây chính là muốn công khai khiêu chiến với Vô Ưu mà?

“Vô Ưu?” Hoài vương lạnh giọng gọi.


Nguyên Vô Ưu hoàn hồn, mỉm cười: “Không sao.” Nếu Bình Quốc Công Phủ đã trực tiếp khiêu chiến, vậy nàng làm sao để bọn họ thất vọng được?

“Tuyên đội thân vệ của ta.”



Một tên nha dịch vội vã xông vào nha môn Hình Bộ, vừa chạy vừa hô: “Đại nhân... Đại nhân... không hay rồi.”

Cố Lăng đang bận rộn trong hậu đường, nghe thấy tiếng la bên ngoài, hắn vội vàng buông công việc trên tay xuống.

Hắn bước ra, ánh mắt lóe sáng: “Việc gì mà hớt ha hớt hải thế?”

Tên nha dịch mặt mếu máo nói: “Đại nhân, Vô Ưu công chúa sai đội thân vệ đưa Lữ cô nương đi, còn... còn...”

“Còn gì nữa?”

Nha dịch nhìn trái nhìn phải rồi nói thẳng: “Đội thân vệ của Vô Ưu công chúa đánh chết quản gia Bình Quốc Công Phủ rồi.”

“Cái gì?” Cố Lăng vội bỏ cuốn sách trên tay xuống, chạy như bay ra ngoài, suýt chút nữa đâm sầm vào Liêu Thanh Vân cũng đang vội vàng đi vào.

“Cố Lăng?” Liêu Thanh Vân đưa tay đỡ lấy Cố Lăng đang vội vã muốn mất hồn, ngạc nhiên lên tiếng.

Lúc này, Cố Lăng cũng không nghĩ được nhiều, kéo Liêu Thanh Vân chạy ra ngoài.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Liêu Thanh Vân khó hiểu nhìn Cố Lăng.

Trong phút chốc, Cố Lăng không thể nào giải thích cặn kẽ, chỉ nói một câu: “Đội thân vệ của Vô Ưu công chúa đánh chết quản gia Bình Quốc Công Phủ.” Liêu Thanh Vân kinh hãi nhìn Cố Lăng. Hắn đến tìm Cố Lăng là vì cuối cùng hắn cũng hiểu ra cha hắn đang ám chỉ điều gì, đang định nói cho Cố Lăng hay thì không ngờ Cố Lăng lại... Đợi đã!

“Cái gì?” Sao đội thân vệ của nàng lại đánh chết quản gia Bình Quốc Công Phủ?

Nha dịch kế bên vội vàng giải thích với hai người: “Bẩm Cố đại nhân, nghe nói quản gia Bình Quốc Công Phủ cứng đầu đưa người dạm sính lễ đến Lữ gia, sau đó thì đội thân vệ của Vô Ưu công chúa xuất hiện, nói là tuân theo mệnh lệnh của công chúa đến đón Lữ cô nương đi Hoài Vương Phủ hầu hạ nàng, cuối cùng cũng không biết là vì sao, hai bên lại bắt đầu đánh nhau, còn... đánh chết quản gia Bình Quốc Công Phủ nữa.”

Liêu Thanh Vân và Cố Lăng đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng nhìn thấy sự ngạc nhiên và nghi hoặc trong mắt đối phương. Việc này... là cố ý hay là vô tình đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui